Xử Nữ mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa chua, vừa ăn vừa đi ra phòng khách xem tivi.
Lúc đi ngang qua phòng để đồ, cô có nghe tiếng động không ngừng vang lên trong đó, kèm theo là vài giọng nói đang đối thoại nhau.
Đánh mắt nhìn vào, cảnh tượng trước mắt Xử Nữ là Song Ngư đang ngồi xổm trên sàn. Một tay thì lục lọi xung quanh, còn một tay thì đang cầm điện thoại video call.
"Làm gì có ở đây đâu." Giọng nói Song Ngư vang rõ trong phòng, nghe có phần phàn nàn và bực bội.
"Mẹ chắc chắn là để trên kệ mà, không thì con tìm trong mấy cái thùng kia đi. "
Gương mặt của người phụ nữ hiện rõ trên màn hình. Có vẻ là chỉ vừa thức giấc nên chưa hẳn là tỉnh táo cho lắm, vẫn mơ mơ màng màng mà nói chuyện.
Cũng tại chênh lệch múi giờ, cách nhau nửa vòng trái đất nên tính vào thời điểm bên này về đêm thì ở Mỹ vẫn là buổi sáng sớm.
Song Ngư tay vẫn đang lục tung cả phòng, vẻ mặt lại rất nghiêm túc tựa như đang làm một việc gì đó nghiêm trọng vậy.
"Mà tại sao lại muốn tìm gấp cuốn album đó hả?" Giọng nói của bà vang rõ trong điện thoại, mặt vẫn còn chút ngái ngủ.
Cậu không trả lời câu hỏi của bà mà một mực bận rộn tìm kiếm.
"Mẹ có nhớ nhầm không đấy, làm gì có ở đây đâu."
"Chắc chắn là trong này, mẹ không nhớ chính xác vị trí nhưng mẹ nhớ rõ là đã để ở phòng chứa đồ."
Song Ngư không đáp lời, thấy vậy, bà tiếp tục nói to: "Thằng kia, cho mẹ gặp Xử Nữ một chút, mẹ nhớ con bé quá."
Cậu vẫn không nhìn vào màn hình, giọng nói lại vang lên, lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chút nữa con gọi lại, giờ phải tìm đồ đây."
"A không được, để mẹ gặp con gái của mẹ trước đã."
"Mẹ đi mà điện cho nó đi."
"Không, sẵn đây thì đưa máy cho con bé đi, mẹ muốn gặp ngay."
"Tạm biệt mẹ, chút nữa điện lại."
Dứt lời, cậu liền tắt máy, phiền hà mà để điện thoại trên bàn rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm đồ.
Xử Nữ nãy giờ đứng ở cửa phòng đã nghe thấy hết toàn bộ.
"Này anh trai, đang tìm cái gì vậy?"
Song Ngư không quay lại, vừa tìm đồ vừa cất giọng, nghe có phần cáu kỉnh.
"Không thấy đang tìm đồ à, hỏi thừa."
Xử Nữ không hỏi thêm nữa, cô tò mò đi vào phòng, từng bước đến gần Song Ngư.
Cô múc một muỗng sữa chua, đầu gối thúc thúc vào cái người đang ngồi xổm kia, giọng đều đều vang lên: "Há miệng ăn sữa chua nè."
Song Ngư nghe thế cũng quay sang, tự nhiên mà há miệng đợi cô đút cho.
Tìm thì tìm nhưng mời ăn là vẫn ăn.
Xử Nữ vừa đút cho Song Ngư xong thì cũng múc cho mình một muỗng vào miệng. Thấy anh mình bận rộn như vậy, cô nhàm chán hỏi thăm tiếp.
"Anh tìm cái gì vậy, nói đi, lỡ đâu em biết."
Đáp lại cô lại là tràn tiếng động va chạm của đồ vật xung quanh, một hồi sau mới nghe được Song Ngư cất lời.
"Cuốn album ảnh gia đình, em có thấy ở đâu không?"
Xử Nữ thoải mái dựa vào cạnh bàn, nghe Song Ngư nói xong, cô "A" lên một tiếng, tựa như vừa sực nhớ việc gì đó nhưng vẫn điềm nhiên ăn thêm một muỗng sữa chua rồi mới đáp lời: "Nó ở trong phòng của em, mấy hôm trước em mới lấy ra xem lại."
"Cái gì!"
Vì giọng nói như hét oanh tạc của Song Ngư mà Xử Nữ giật mình đến độ mém chút đã làm rớt cái muống xuống sàn.
Tính mắng anh một trận nhưng thái độ của anh lại đang liên tục hối thúc cô đi lấy cái cuốn album lại đây.
Thấy nét mặt anh có vẻ rất gấp gáp nên Xử Nữ cũng gấp gáp theo, khó hiểu nhưng vẫn nghe lời chạy về phòng lấy cuốn album kia.
Cô nghi vấn, chắc trong này có cái gì đó quý giá lắm nên thái độ Song Ngư mới lớn như vậy.
Hay là anh giấu bí mật gì ở trong?
Sau khi tận tay lấy được cuốn album, Song Ngư liền vui ra mặt.
Cậu để nó lên bàn rồi tay nhanh liên hồi lật cuốn album.
Từng tấm ảnh cũng vì thế mà hiện ra, tựa như từng đoạn kí ức vụn vặt được chấp nối lại của hai anh em cùng với người thân gia đình vậy.
Từ tấm ảnh bọn họ mới sinh ra cho đến lúc bọn họ bước được những bước đi đầu tiên. Rồi đến khi vào cấp 1, cấp 2, lễ tốt nghiệp,...
Bao nhiêu cột mốc đáng nhớ đều được ba mẹ bọn họ lưu lại rồi để vào cuốn album.
Thật sự càng xem thì trong lòng càng đong đầy cảm xúc.
"Đây rồi." Song Ngư rút ra một tấm ảnh trong đó, vui mừng độ ra mặt.
Xử Nữ nhìn sang, là tấm ảnh chụp chung của một bé trai và một bé gái.
Bé trai với nụ cười đầy hồn nhiên, miệng cười lớn đến nỗi mắt híp lại trên khuôn mặt đầy bụ bẫm. Còn bé gái thì nở một nụ cười mỉm, gương mặt bầu bĩnh với ngũ quan xinh xắn vô cùng.
Hai con người vô tư nắm tay nhau, hồn nhiên nhìn vào máy ảnh mà cười tươi.
Đây chẳng phải là Song Ngư lúc còn nhỏ và cô bạn hàng xóm tên Kết Kết sao.
Nhìn sang Song Ngư, cô lại thấy anh đang vân vê tấm ảnh, tựa như đang nghiền ngẫm điều gì đó, môi còn nhoẻn nụ cười.
"Anh làm gì mà nhìn mãi Kết Kết vậy?" Cô nhướng mày, bâng quơ đùa: "Đừng nói là anh gặp được Kết Kết ngoài đời, sau đó còn nhận ra cô ấy còn là người quen của mình đấy chứ?"
Xử Nữ ngồi bên cạnh chế ra một câu chuyện, mà không ngờ, người bên cạnh lại thản nhiên "Ừ" một tiếng rõ vang.
"Em biết ngay là không có chuyện... hả?"
Muỗng sữa chua đang chuẩn bị cho vào miệng thì liền khựng lại giữa chừng, mắt cũng trợn tròn nhìn sang người bên cạnh.
Đùa hay thật vậy trời?
"Có thật là vậy không? Hay anh lại lừa em?" Xử Nữ nửa tin nửa ngờ.
Nếu là như thường ngày, cô sẽ chẳng tin những lời nói ất ơ của anh trai mình đâu, nhưng hôm nay, xét thấy loạt hành động kì lạ nãy giờ của anh, tâm cô có chút lung lay.
"Mà nếu là thật thì anh biết chuyện này từ bao giờ?"
Song Ngư biết rõ Xử Nữ nghe xong sẽ sốc tận óc như vậy nên cậu cũng không giấu gì, rất thành thật và nghiêm túc mà kể rõ ngọn ngành.
"Em biết Ma Kết chứ?"
Xử Nữ gật đầu như giã cối.
"Anh biết chuyện này khá lâu rồi. Kết Kết khi đó cũng có tấm ảnh này. Rồi sau này, anh vô tình lại thấy Ma Kết cũng để hình nền điện thoại tấm ảnh giống hệt bức này."
Cậu nhìn lại tấm ảnh lần nữa, giọng nhẹ hẳn: "Anh hỏi đến thì Ma Kết không ngần ngại chia sẻ rằng, người trong hình là một cậu bé từ nhỏ đã luôn luôn bảo vệ cô ấy khỏi những đám trẻ trong xóm, có thể xem là người bạn đầu tiên của cô ấy vậy. Cậu ấy tên là Pi."
Nói đến đây, cả hai đều rơi vào trầm mặc và tự chìm đắm vào suy nghĩ của cá nhân.
Trái Đất này quá nhỏ và cũng quá trùng hợp đi. Người mà bọn họ nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại, lại mà bây giờ, người đó vẫn luôn bên cạnh bọn họ.
Đánh mắt sang Song Ngư, thấy anh vẫn luôn nhìn tấm ảnh, miệng còn nhoẻn cười, Xử Nữ khẽ nhiu nhiu đôi mắt, "Anh đây là thích Ma Kết hả?"
Song Ngư nghe đến liền khựng sững người, nhưng cũng nhanh chóng thu lại những biến đổi khác thường của mình.
Cậu nhìn sang Xử Nữ, đối diện với gương mặt lẫn ánh mắt sắc lạnh kia, cậu nhếch môi cười.
Đừng bày ra vẻ mặt như cậu đây là tội đồ vậy.
"Anh không được thích sao?" Song Ngư thản nhiên đáp lại.
"Tất nhiên là không."
"Tại sao?" Cậu khó hiểu.
"Hai người không hợp."
Lại là cái câu không hợp, tại sao ai nhìn vào cũng nói rằng cả hai bọn họ không hợp nhau? Song Ngư đây ghét nhất cụm từ này.
Xử Nữ tất nhiên là cũng có suy nghĩ riêng của mình khi nói câu này.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài, cả hai sẽ rất đẹp đôi nhưng nếu xét về yếu tố bên trong thì hai người họ lại chẳng có lấy một điểm chung gì.
Cô nghĩ, một người như Ma Kết, chắc chắn sẽ chọn cho mình một mẫu hình bề ngoài lẫn tính cách thuộc tuýp trầm ổn, nghiêm túc lại có phần lạnh lùng.
Ví như mấy người tổng tài trong mấy cuốn tiểu thuyết mà cô hay thấy ấy.
Ừ mấy người kiểu này mới hợp với Ma Kết nè.
Còn Song Ngư thì thôi đi, ồn ào lại thích làm trò. Thật sự không hợp tí nào.
Thật ra thì, nếu nhìn nhận như một người ở ngoài thì Song Ngư là một chàng trai khá tốt, không đến nỗi tệ, nhưng cô chỉ sợ là Ma Kết không thích mẫu người như anh trai mình.
"Em không muốn Ma Kết trở thành chị dâu của mình à?" Giọng nói Song Ngư vang rõ bên tai Xử Nữ.
Chị dâu? Xử Nữ nhướng mày, mắt trợn tròn nhìn Song Ngư.
Cái danh này nghe cũng ổn áp thật, nhưng nếu người đó là Song Ngư thì... Thôi cô vẫn nên phản đối thì hơn.
"Em và Ma Kết vẫn hợp là bạn bè hơn, anh đừng vẽ thêm chuyện nữa."
Nói xong, Xử Nữ liền đứng dậy rồi đi thẳng vào nhà bếp.
Cô chỉ sợ nếu cứ ngồi mãi mà nói chuyện với Song Ngư, có khi lại bị anh tẩy não bằng những lời của anh ấy quá.
"Hoàng Xử Nữ! Chuyện này anh quyết rồi, em đừng có mà cản anh!"
"Nói nữa là em ăn hết phần sữa chua của anh đó." Xử Nữ trong bếp nói vọng ra.
"Em không được ăn! À không, em đừng có mà đánh trống lảng. Anh nói rồi, đừng có xen vào chuyện của anh và Ma Kết."
"Em nghe không đó? Hoàng Xử Nữ!"
Đáp lại Song Ngư là một khoảng yên lặng đến bức người.
"Hoàng Xử Nữ!"
"Anh ngủ ngon." Xử Nữ chỉ nói một câu rồi đi thẳng vào phòng, theo sau là âm thanh đóng cửa nghe rõ mồn một vang vọng khắp nhà.
"..." Song Ngư một mình trơ trọi ở phòng khách.
......
Thiên Bình sẽ không bao giờ nghĩ đến trường hợp oái oăm này.
Scorpio là Thiên Yết và Thiên Yết là Scorpio.
Sau cái hôm gặp mặt, Thiên Bình đã không liên lạc gì với Thiên Yết, mặc cho cậu liên tục nhắn tin và gọi đến.
Nhớ lại buổi hôm đó.
"Scorpio đó hả, em đã đến nơi chưa?"
"... Em đã đến rồi." Thanh âm của chàng thiếu niên đối diện vang lên.
Dứt lời, Thiên Bình như không tin vào tai mình, mọi thứ đều như một giấc mơ, cô chỉ có thể sựng người mà trân trân nhìn người đối diện, một lời cũng không thốt lên được.
Thật sự, lúc Thiên Yết xác nhận như vậy, ngoài cái cảm xúc bất ngờ như nghe một câu chuyện vô lý ra thì trong lòng sau đó lại có một sự biến đổi khác thường.
Len lén vào trong là niềm vui mà Thiên Bình có thể lý giải được tại sao.
Vì Thiên Yết lại là Scorpio, Scorpio lại là Thiên Yết.
Mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp nếu như cô không nhận ra ánh mắt của Thiên Yết.
Thiên Bình liên tục biến hóa cảm xúc của mình.
Dường như cô cũng bắt đầu nhận ra được chuyện gì đó, cố gắng sâu chuỗi mọi sự việc, mọi chuyện cũng dần dần được lộ ra.
Thiên Bình vẫn giữ điện thoại, ánh mắt đượm vị sâu xa trực tiếp nhìn thẳng vào Thiên Yết.
"Cậu biết rõ rồi đúng không?"
Thiên Yết cũng giữ điện thoại trên tai, khó khăn lắm mới ừ lên một tiếng.
"Từ bao lâu?"
"Lúc đầu năm."
Bầu không khí giữa cả hai lại rơi vào thế ngột ngạt. Dường như mọi âm thanh, chuyển động xung quanh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hai người lúc này.
Thiên Bình cố gắng áp chế những cảm xúc mình lại, cô nhắm mắt, tay cũng run theo. Một hồi sau mới lạnh nhạt ừ một tiếng: "Tôi hiểu rồi."
Dứt lời, cô quay lưng, thẳng thừng bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Thiên Yết.
Cậu nắm lấy tay cô, không còn vẻ bình tĩnh như lúc đầu nữa, Thiên Yết bắt lấy cô như đang bắt lấy niềm hy vọng cuối cùng vậy.
"Chị, chị nghe em giải thích."
"Đủ rồi, tôi ghét nhất là việc bị người khác lừa gạt rồi xem tôi như một con ngốc trong cái vở kịch của cậu."
Nói xong, cô liền vùng khỏi tay cậu ra rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đang chạy đến gần.
Kể từ đó, Thiên Bình liên tục nhận được bao nhiêu là tin nhắn cũng như cuộc gọi đến từ Thiên Yết.
Một lần nữa, mối quan hệ cả hai lại rơi vào trạng thái khó xử.
Thiên Bình đưa số điện thoại của cậu vào danh sách đen, cùng lúc đó, bên tin nhắn, cô vô tình lại đọc được vô vàn lời giải thích của cậu được gửi đến.
Từ xin lỗi cho đến giải bày, tất cả hơn tận 99+
[ Lãnh Thiên Yết: Em xin lỗi đã lừa dối chị bao lâu nay. ]
[ Lãnh Thiên Yết: Thật sự thì lúc đầu em không hề nhận ra chị là Bình Thiên. Còn những chuyện về em thì là sự thật. ]
[ Lãnh Thiên Yết: Từ nhỏ em sống ở nước ngoài. Nhưng được 5 tuổi thì gia đình liền chuyển lại về đây sống luôn rồi. Chuyện này em cũng thật xin lỗi khi đã nói dối chị là vẫn chưa về nước. Em thật sự xin lỗi... ]
[ Lãnh Thiên Yết: Nhưng những lời tâm sự cũng như tình cảm em dành cho chị đó giờ đều là sự thật... ]
[ Lãnh Thiên Yết: Chị nhớ cái buổi chiều hôm chị kể chuyện cho em nghe chứ, về việc Scorpio và chị. Thật ra từ đó em đã nghi vấn mọi chuyện nhưng cũng không dám chắc và cũng không dám tin bởi vì em sợ bị thất vọng... ]
[ Lãnh Thiên Yết: Nhưng khi tìm hiểu mọi chuyện, em mới dám chắc là chị chính là người mà em luôn thích. Em rất là vui, nhưng lại không biết phải giải thích với chị như thế nào cả... ]
Thiên Bình đọc từng tin nhắn, cô không thể nhìn được nữa liền nhanh chóng hồi đáp lại.
[ Ngô Thiên Bình: Không biết giải thích như thế nào nên liền lừa dối tôi bấy lâu nay? Cậu xem tôi là con ngốc à? ]
[ Ngô Thiên Bình: Một mình cậu đóng hai vai rồi trò chuyện với tôi bằng hai thân phận. Cậu biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn diễn cho tròn vai mình. Còn tôi, bao nhiêu chuyện buồn lại đi tâm sự với cậu, còn cả chuyện giữa tôi và "Thiên Yết" cũng về kể với "Scorpio" nghe. ]
[ Ngô Thiên Bình: Cậu thành công trong việc đùa giỡn với tôi rồi đấy Scorpio. ]
[ Ngô Thiên Bình: À không, phải là Lãnh Thiên Yết chứ. ]
Nước mắt cũng đã lăn dài trên gương mặt.
Cô lại đi kể chuyện của mình và Thiên Yết cho Scorpio nghe. Nghĩ đến thôi đã thấy tức cười rồi.
Đôi mắt Thiên Bình đã đỏ âu giờ đã ngập tràn nước. Cô cố gắng gượng lại những giọt nước mắt ấy, nuốt trọn nó vào lòng nhưng không thành.
Từng giọt từng giọt cứ thế tuôn trào ra, trực tràn chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
Thật ra, cô rất vui khi việc Scorpio là Thiên Yết.
Nhưng nghĩ đến thời gian qua cậu lừa dối mình, cô không khỏi ấm ức và khó chịu.
Nghĩ đến việc bản thân ngu ngơ đi tâm sự mọi chuyện với cậu, nghĩ đến việc cô vô cùng hoảng loạn khi nhận ra chính mình vừa thích Scorpio vừa đã phải lòng Thiên Yết.
Nghĩ đến việc suốt thời gian vừa rồi cô luôn tự dằn vặt bản thân khi luôn nghĩ chính mình một chân đạp hai thuyền.
Chỉ nhớ lại thôi nhưng nước mắt một lần nữa lại trực trào ra, còn hơn lúc Thiên Bình nhắn những dòng kia cho Thiên Yết.
_________________________
Sulkamm: Thiên Yết có thể diễn trọn vẹn cho vai diễn của mình cho đến lúc gặp mặt. Có thể làm Thiên Bình thêm phần hảo cảm khi cậu cũng vờ bất ngờ với việc Thiên Bình là người bạn trên mạng của mình.
Nhưng ở đây, Thiên Yết lại không muốn lừa dối nữa mà trực tiếp thừa nhận mọi chuyện qua ánh mắt, cử chỉ và câu "thú tội" của mình.
Bởi vì cậu tin, Thiên Bình có thể nhận ra những "tín hiệu" đó để biết được chân tướng.
Mà nếu tôi là Thiên Bình, tôi cũng sẽ như cô ấy vậy. Người kiêu ngạo như Thiên Bình thì làm sao chấp nhận được sự việc mình như con ngốc trong thời gian qua đâu chứ.
____________
Tiny_Sulkamm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT