Thiên Bình nhìn sững vào dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ từ Scorpio.
Vậy là ngày này cũng đã đến.
Cô biết Scorpio nhiều lần cũng vô tình nhắc đến chuyện gặp mặt như vậy, hoặc đang nói chuyện cũng thường đá sang vấn đề này.
Nhưng đến ngày hôm nay, lần đầu cô thấy Scorpio nghiêm túc nói ra.
Thẫn thờ suy nghĩ, một người quen chỉ vỏn vẹn gần một năm, nhỏ hơn hai tuổi, ở cách nhau quá xa, tên thật của người ta cũng chẳng biết.
Chỉ biết cuộc sống của cậu bên kia diễn ra như thế nào, tính cách, sở thích, những câu chuyện hằng ngày, những tâm sự cậu hay kể và một tấm hình lúc cậu mập ú ù sắp tuổi dậy thì.
Thiên Bình mơ hồ nhìn dòng chữ trên màn hình, muốn nhắn nhưng không biết nhắn như thế nào. Chỉ biết ghi rồi lại xóa.
Cô thật ra cũng muốn gặp cậu, chính thức gặp cậu ngoài đời nhưng thâm tâm lại dặn lòng lại bởi vì cô chưa sẵn sàng.
Một phần thì cậu nói quá đột ngột làm cô chẳng biết nên làm như thế nào. Nhưng phần chính thì là ở cô.
Chẳng ai tin, một người kiêu ngạo, xinh đẹp, mạnh mẽ, thích trêu ghẹo người khác, nhất là mấy cậu em lớp dưới lại là người rất dễ e ngại khi đối diện với người mình thích.
Nhớ lại khoảng thời gian Thiên Bình làm bạn gái Kim Ngưu, cô hay ngại đến nỗi Kim Ngưu còn lầm tưởng đây không phải là Thiên Bình mà cậu biết đến.
Tận một tháng quen nhau, cô còn không dám nhìn thẳng Kim Ngưu, làm cái gì cũng mắc cỡ. Khi đã thân quen rồi, Thiên Bình mới có thể thoải mái mà yêu đương với cậu, cười nói và bộc lộ tính cách thật của mình.
Nhìn lại màn hình, lúc này, cô cần trợ giúp, trời ơi!!
Thường ngày, chuyện của cô và Scorpio thì chỉ dám tâm sự với Xử Nữ, nhưng hôm nay Xử Nữ đã đi chơi mất.
Đến đây, cô đành phải nhờ trợ giúp từ cậu em đẹp trai khóa dưới Lãnh Thiên Yết thôi.
Không biết sao dạo này cô và Thiên Yết lại trở nên thân thiết hẳn. Tần suất gặp nhau trên trường cũng tăng lên, về nhà thì còn nhắn tin qua lại với nhau, và tất nhiên chuyện của cô thì cậu cũng là người thứ hai biết đến.
Đã gửi xong tin nhắn, cô sốt ruột mà đợi Thiên Yết trả lời lại. Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, chốc lại nhìn sang màn hình laptop đang hiện cuộc trò chuyện của cô và Scorpio.
Đến tận mười phút sau, điện thoại bên cạnh mới rùng lên, Thiên Bình nhanh chóng cầm lấy.
[ Lãnh Thiên Yết: Xin lỗi vì giờ mới nhắn cho chị được. Có chuyện gì à chị? ]
Cậu trả lời cô là may lắm rồi, xin lỗi gì nữa. Thiên Bình mừng rỡ nghĩ trong đầu.
Ngón tay thon dài bắt đầu múa thành văn trên bàn phím, bấm với tốc độ nhanh nhất kể lại sự tình rồi gửi đến Thiên Yết.
Chờ một hồi lâu vẫn chưa thấy trả lời, Thiên Bình sốt ruột hẳn lên, tin nhắn của Scorpio nhắn từ sáng đến giờ cô còn chưa nhắn lại cho người ta.
Chờ mãi vẫn chưa thấy Thiên Yết hồi âm, cô đành gọi thẳng cậu.
Một lúc sau, đầu dây bên kia mới kết nối được.
Thiên Bình thầm mừng rỡ, nhanh chóng định kể lễ cho cậu nghe thì một chuyện không ngờ đến.
Người bắt máy là một giọng nữ, Thiên Bình sửng người, cô kiểm tra lại số có phải bản thân đã gọi nhầm hay không, nhưng nhìn cũng chục lần thì đây chắc chắn là số của Thiên Yết.
Thiên Bình vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì giọng nói bên kia một lần nữa vang lên, thành công làm cô hoàn hồn, cuối cùng cô mới đáp lại: "Có phải đây là số của Thiên Yết không?"
Giọng nữ bên kia nghe thấy liền nhanh chóng trả lời: "Đúng rồi, cô tìm cậu ấy có chuyện gì?"
Thiên Bình nghe đến đây liền bực hẳn, giọng điệu của cô gái trong điện thoại nghe tưởng rất nhẹ nhàng nhưng thật ra lại hàm chứa trong chất giọng là sự kiêu căng vô hình mà cô có thể cảm nhận được.
Không chỉ dừng lại đó, Thiên Bình còn nghe cả tiếng ồn xung quanh rất rõ vang trong điện thoại, tiếng cười, tiếng nhạc xập xình. Thật sự rất náo nhiệt.
Vậy Thiên Yết giờ đang ở đâu? Đang làm gì mà phải để người khác nghe máy? Còn cô gái này là ai? Và vô vàn thắc mắc.
Thiên Bình mãi chìm trong suy nghĩ thì cô gái bên kia dường như càng mất kiên nhẫn, giọng nói liền lộ rõ điều đó: "Cô có ở đó không? Tại sao không trả lời hả?"
Sự khó chịu trong lòng Thiên Bình dần dần ngày càng tăng, cô cúp thẳng điện thoại, sau đó liền ném lên giường, tức đến thở dốc.
Tâm trạng vì thế mà càng trở nên xấu đi, cô vớ lấy chiếc laptop bên cạnh, thẳng thừng từ chối lời gặp mặt của Scorpio rồi nhanh chóng tắt máy, chạy xuống lầu uống một cốc nước để hạ hỏa.
......
Kết thúc bộ phim, cả Song Tử và Cự Giải quyết định đi ăn rồi đi dạo một chút. Tất cả quá trình đều vô cùng gượng gạo sau khi bộ phim kết thúc, mà bắt nguồn từ không khí ảm đạm này là từ Song Tử.
Đúng như dự đoán, trong lúc xem phim, vì bị hù bất chợt nên cậu đã giật mình đến nỗi vung hết cả bắp ra xung quanh.
Không chỉ dừng lại ở đó, dự tính ban đầu Song Tử là sẽ nhắm mắt ngủ nhằm vơi đi nỗi sợ.
Nhưng lúc sau cậu lại suy nghĩ, đi coi phim với Cự Giải mà còn vào đây ngủ, như vậy thì không tốt chút nào, thế là Song Tử đành cắn răng xem tiếp bộ phim.
Hết vung bắp rồi lại bị dọa đến nhắm tịt cả mắt, tay thì ôm lấy cánh tay Cự Giải, dùng sức mà níu lên đó.
Cự Giải bên cạnh lúc đầu thấy hành động của Song Tử thì có chút mất tự nhiên, muốn hất ra nhưng nhìn lại vẻ mặt có vẻ không được tốt lắm của Song Tử, bàn tay cũng vì sợ mà run lên, nắm lấy cánh tay của cô như đang nắm một điểm tựa, một điểm an toàn.
Thấy vậy nên Cự Giải cũng để im, không định hất tay Song Tử ra nữa.
Trải qua chuỗi hành động tối này của Song Tử, cuối cùng Cự Giả cũng biết, Song Tử lớn đầu vậy mà còn sợ ma. Vậy mà ban đầu còn hùng hổ gật đầu đồng ý vào xem bộ phim này với cô.
Song Tử cũng biết được những hành động vừa rồi của mình đã bị Cự Giải phát hiện, vì vậy suốt bữa ăn, Song Tử không hé răng một lời nào, cũng không nói nhiều như trước.
Thay vào đó, Cự Giải là người mở lời cho toàn bộ quá trình nhưng thấy anh nhàn nhạt đáp lại thì cũng mất hứng mà im bặt đi.
Sau bữa ăn, cả hai quyết định đi dạo một chút cho khuây khỏa.
Trái ngược với khung cảnh náo nhiệt người đi người lại xung quanh thì không khí giữa hai người vẫn ảm đạm như cũ.
Mọi thứ vẫn sẽ im lặng cho đến khi tiếng cười khúc khích của Cự Giải vang lên, không lớn nhưng đủ để Song Tử nghe được.
Cậu khó hiểu nhìn sang, Cự Giải cười vẫn không có dấu hiệu dứt. Sự khó hiểu ngày càng tăng, cậu ngờ nghệch hỏi cô: "Em cười gì vậy?"
Cự Giải lấy ngón tay lau đi khóe mắt đang chảy nước vì cười nãy giờ của mình, thấy Song Tử khó hiểu, cô lại cười to hơn.
Vừa cười vừa nói: "Xin lỗi, em chỉ thấy rất là mắc cười." Nói xong còn ôm bụng cười nấc lên, thu hút không ít sự chú ý của nhiều người.
Song Tử như nhận ra Cự Giải có lẽ cười vì chuyện của cậu lúc nãy ở rạp chiếu phim, nghĩ lại càng khiến cho cậu thấy xấu hổ thêm.
Sau khi Cự Giải đã dần dần bình tĩnh hẳn, Song Tử với vẻ mặt nghiêm túc nhưng phảng phất nét buồn buồn, cất tiếng nói: "Có phải em thất vọng về anh lắm đúng không?"
Cự Giải nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn chằm về phía Song Tử.
Cậu nói tiếp: "Anh lớn như vậy, còn là đàn ông con trai mà sợ ma, thua cả em." Cậu thở dài lần nữa: " Em thì cả buổi dán mắt lên màn hình coi, còn anh bên cạnh thì chỉ biết sợ sệt, mắt nhắm mắt mở xem phim."
Mỗi lời nói như đều chất chưa bao nỗi buồn trong đó, sự rầu rĩ không chỉ ở trong lời nói mà nó còn hiện lên cả trên mặt. Song Tử chỉ biết cúi gầm mặt xuống, vừa đi vừa cúi như vậy nãy giờ.
Tất cả mọi hành động của Song Tử đều đã được Cự Giải thu hết vào tầm mắt.
Cô không chỉ nhìn bình thường, mà nhìn một cách si mê, dường như mọi thứ xung quanh chỉ còn duy nhất một mình Song Tử ở đây.
Ánh đèn lờ mờ hắt lên nửa khuôn mặt của cậu. Chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt to và sâu kết hợp với làn da trắng.
Ánh sáng như làm cho vẻ đẹp của Song Tử trở nên vừa thực cũng vừa ảo, dường như càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cậu.
Đối với một người mê mệt cái đẹp như Cự Giải thì tất nhiên là giờ đang ngắm Song Tử đến mất hồn luôn rồi.
Nhan sắc là một phần, hãy nhìn loạt hành động, cử chỉ của Song Tử lúc này đi. Sao có thể đáng yêu đến như vậy chứ?!!
Đó là tiếng lòng đang dậy sóng của thiếu nữ mơn mởn yêu cái đẹp.
Cự Giải thấy Song Tử cứ buồn rầu như vậy thì liền cất tiếng, giọng nói còn mang theo ý cười: "Em thấy chuyện này bình thường mà."
"Sao mà bình thường được." Song Tử đáp.
"Đâu phải cứ đàn ông con trai là không được sợ ma, đâu phải cứ là đàn bà con gái là phải la hét, sợ sệt khi coi mấy bộ phim kinh dị, ma quái như vậy?" Cự Giải nói tiếp: "Em cũng chẳng để ý việc của anh đâu, đâu ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có nỗi sợ của mình, anh có phải là thần hay thánh đâu mà không sợ cái gì."
Giọng nói của cô cứ vang đều đều, tuy xung quanh có người nhưng cô nói chỉ để đủ cho hai người nghe. Cứ như vậy, từng lời nói của Cự Giải như dần dần thấm sâu vào lòng Song Tử.
Từng chữ của cô cứ vang đều trong đầu Song Tử, cậu khẽ ngước nhìn về Cự Giải. Cô nói đúng, đâu phải con trai là không được sợ ma.
Nhưng điều cậu vui hơn là Cự Giải không thấy điều này mà chê cười cậu, ngược lại, còn rất thông cảm và cực kỳ tâm lí.
Một tia đắc ý hiện lên trong lòng Song Tử. Quả là người cậu thích!
Cự Giải thấy Song Tử có vẻ phấn chấn hơn lúc nãy thì liền bật cười: "Thật ra lúc đầu thấy anh như vậy thì em có ý định chọc ghẹo anh rồi. Mà thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt nên cũng không dám ghẹo nữa."
Cự Giải vẫn vui vẻ nói tiếp: "Trong một cặp thì tính cách cũng nên bù trừ cho nhau một chút ít, người thì sợ cái này nhưng người kia không sợ. Chớ hai người mà giống nhau quá thì cũng chán."
Song Tử như bắt trúng trọng tâm câu nói của cô. Cậu biết, Cự Giải chỉ vô tình buột miệng mà nói nhưng cũng đủ làm cho cậu trở nên vui vẻ hơn.
"Một cặp, tính cách bù trừ? Vậy là em công nhận chúng ta là một cặp rồi đúng không?"
Song Tử nhướng mày, môi liền vẽ lên một đường cong, trong mắt và lời nói đều lẫn ý cười.
Cự Giải bị hỏi ngược lại liền ngại vô cùng, nét bối rối hiện lên cả trên mặt, tai cũng vì vậy mà ửng hồng lên, cô lắp bắp nói thành lời: "Làm, làm gì có, anh đừng có mà nghĩ bậy, em chỉ nói vậy thôi."
Vừa nói, tốc độ đi của Cự Giải càng nhanh, cô bối rối mà đi thẳng về phía trước. Tất nhiên Song Tử sẽ không dễ bỏ qua vụ này, cậu nhiều lần đoán già đoán non việc Cự Giải có thích cậu không.
Suốt thời gian theo đuổi cô, mặc dù lần nào cũng luôn tìm cách từ chối cậu, hay một mực mạnh miệng nói vẫn chưa động lòng nhưng nhiều biểu hiện đáng yêu của cô thì cậu đây cũng thầm tự đắc, chắc chắn cô cũng có cảm tình với cậu rồi.
Đến giờ này, nghe từ chính miệng Cự Giải nói, dù không biết đó có phải là lời xuất phát từ lòng cô hay chỉ là buột miệng nói suy nghĩ của mình, nhưng đối với cậu, nó lại khiến cho lòng cậu rất vui.
"Vậy là em chấp nhận anh từ lâu rồi đúng không?"
"Anh đừng có ăn nói xằng bậy!"
"Chính miệng em nói ra vậy mà bảo anh ăn nói xằng bậy là như thế nào?"
Cứ như thế, cả hai cứ song song đi bên nhau, người với vẻ mặt không thể nào vui vẻ hơn, miệng không ngừng tía lía bên cạnh cô gái đang dùng hay tay che kín đi hai đôi tai của mình, vừa đi vừa quay sang dùng vẻ mặt hằn hộc, đáp lại người bên cạnh.
Tưởng chừng như cãi vã nhưng trông họ lại hòa hợp đến lạ kì.
_________________
Tiny_Sulkamm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT