NHẤT MỘNG VƯƠNG

Chương 7. Ca Ca, Ta Biết Huynh Không Ngốc


1 năm

trướctiếp

Màn đêm dần kéo xuống, Ái Minh đã mấy canh giờ không ăn, bụng nó réo lên từng cơn, nhưng giờ khắc này cậu chỉ mong cơ thể sớm cử động được để có thể tiến tới chỗ ca ca. 
Đột nhiên ngoài khung cửa vang lên tiếng sấm đùng đùng, rồi từng hạt mưa nhỏ vọng lại tí tách, tiếng mưa ngoài khung trời càng lớn dần lên, như tiếng tiên cầm ở trấn Yên Tử nơi cậu sống, trong đêm tối nó vừa lạnh vừa sợ, cậu nhìn gương mặt ca ca, đang nhăn nhó, dường như chàng đang phải hứng chịu những cơn đâu ghê gớm lắm. 
Huyệt đạo bị điểm, đến ngón tay cũng không thể cử động được, cậu chỉ biết lẳng lặng nhìn ca ca, đang đau đớn, một cảm giác sợ hãi chưa từng có hiện lên trong lòng cậu, giờ phút này không biết bao nhiêu là hình ảnh trong khoảnh khắc chợt ùa về.
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, một khắc trung, hai khắc trung rồi tới ba khắc trung, cậu mệt mỏi, đôi mắt trĩu nặng, bỗng cậu thấy chân tay toàn thân nóng lên, rồi một cảm giác tê rần chuyền tới, nó giật mình "a" lên một tiếng, vội lấy tay bịt miệng lại.
Khi này cậu ta mới biết huyệt đạo trên người đã được giải khai, nó chửi thầm" tà môn" rồi vội chạy lại đỡ ca ca lên, a giang che dấu thân phận giả ngây giả ngốc, chưa từng dạy cậu một chiêu hay nửa thức, các thầy tư đồ chỉ dạy chữ nào biết về võ công mà dạy.
Cậu chỉ nghĩ bọn người vừa rồi thân phận bí ẩn, đụng tới là giết người, chắc chắn là sử dụng tà thuật lên người cậu, mới khiến cậu không thể cử động lâu như vậy.
Nó thử đưa ngón tay lên mũi ca ca thấy hơi thở hãy còn nóng, cậu vẫn luôn sợ những điều nhị hung sứ nói trước lúc rời đi là thật, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu cố sức lay tỉnh a giang nhưng sau hồi lâu vẫn không cách nào khiến chàng tỉnh lại nổi.
Khi này ngay cả ánh trăng cũng đã bị mây đen che lấp, mưa lớn như trút nước, ái minh đẩy cửa khách điếm một mình trong đêm gió, chạy như bay, cơn mưa quá lớn khiến cả người cậu ướt sũng.
Y phục trên người cậu lại mỏng, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến cậu phải cắn răng mà chịu đựng, cậu dò hỏi vài người trên phố thì mới hay quanh đây chỉ có một y quán của Đoàn đại phu, y quán nằm ở cuối phố, cửa lớn trang hoa lộng lẫy. Cậu vừa đẩy cửa bước vào, thì đã bắt gặp hình thể một vị đại phu to tròn, hai mắt hõm sâu, mũi lân, miệng lớn, dưới cằm điểm bộ dâu dê. Thoạt nhiền tướng mạo nào có điểm nào giống với một vị đại phu mà thay vào đó là một vị thương gia phú hộ. Lão ta đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư đọc sách, vừa thấy cậu bước vào, lão ta cười tươi như hoa nói: tiểu hài tử, trời mưa lớn như vậy tới tìm ta chắc hẳn rất gấp, mau dẫn ta đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp