Editor: Budweiser Mex

Giọng nói mềm mại đến mức ngay cả động vật cũng không kháng cự lại được, Cheese nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, vẫy cái đuôi chạy lên trước, vòng cổ mèo trước cổ nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Thời Ngộ thu tầm mắt lại, rũ mắt xuống, trong đôi mắt dưới hàng lông mi dài và dày là cái bóng đã tuột mất. ngôn tình sủng

Hạ Sí đang chào tạm biệt Lăng Nguyên, một con mèo trắng nhỏ đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt. Vừa nhìn một cái cô đã nhận ra thân phận của nó. Cô gặp Cheese mấy lần rồi, vòng cổ con mèo cũng có thể chứng minh thân phận.

“Meoo~~” Cheese như hiểu được tính người, nhận ra Hạ Sí.

Trên người Cheese có dây dẫn, có nghĩa là chủ nhân dẫn nó ra ngoài đi dạo, Hạ Sí ngẩng đầu nhìn bốn phía, lúc nhìn ra đằng sau thì bóng người quen thuộc dần trở nên rõ ràng.

“A Ngộ.” Mắt Hạ Sí sáng lên.

Thời Ngộ bước đi không nhanh không chậm, đi tới bên cạnh cô thì dừng lại: “Vừa nãy không chú ý để dây dắt Cheese tuột mất, hóa ra là nhìn thấy em.”

Một câu nói giải thích lý do Cheese xuất hiện với cái dây dắt mèo.

Được thú cưng của Thời Ngộ thích cũng có thể khiến Hạ Sí cảm thấy vui vẻ, cô khom người xuống vuốt mèo, mặt mày đong đầy ý cười.

Đương nhiên Thời Ngộ cũng không quên người còn lại, quay người sang Lăng Nguyên, giọng điệu hòa nhã chân thành: “Xin lỗi, bé mèo hơi nghịch, làm phiền anh rồi.”

Lăng Nguyên hơi ngạc nhiên: “Hai người....”

Không phải chia tay rồi sao?

Thời gian, tình cảnh đều không đúng, anh ấy không thể lỗ mãng dò hỏi về quan hệ của hai người. Hơn nữa, anh ấy còn tận mắt thấy Hạ Sí ôm mèo của Thời Ngộ chơi, rõ ràng là rất quen thuộc rồi.

Anh ấy nghe Thời Ngộ nói với Hạ Sí: “Cheese ở nhà không chờ nổi, cứ làm ầm đòi ra ngoài, bây giờ thì nhào vào lòng em không chịu đi nữa.”

Lăng Nguyên bỗng hiểu ra, Thời Ngộ và Hạ Sí ở cùng nhau, thế này thì chắc chắn là quay lại rồi...

Kế hoạch luẩn quẩn trong lòng đột nhiên bị phá vỡ, Lăng Nguyên đành phải thầm thở dài trong lòng. Cứ tưởng Hạ Sí độc thân, bản thân mình có cơ hội, kết quả loay quanh nhiều năm như thế, hai người họ vẫn không chia tay.

Nếu là người khác thì anh ấy sẽ hèn hạ một chút, cố gắng mà giành lấy nhưng Hạ Sí và Thời Ngộ... Muốn đào góc tường thì chẳng khác nào tự chuốc khổ.

Lăng Nguyên là người thông minh, anh ấy sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện không có kết quả, biết rằng không còn hi vọng nên tìm lý do vội chào tạm biệt.

**

Hạ Sí không nghĩ gì nhiều, sự chú ý của cô đều đặt trên người Cheese, ngón tay vuốt tấm thẻ đeo trên cổ mèo, trên đó có khắc tên mèo và điện thoại của chủ nhân.

“Cái vòng cổ mèo này thật đáng yêu.” Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, những thứ liên quan đến Thời Ngộ, cô đều thấy hợp mắt cả.

Một người một mèo ở chung rất hài hòa, Thời Ngộ vô cùng tự nhiên nói ra kế hoạch trong lòng, “Có lẽ anh phải nhờ em một chuyện.”

“Anh nói đi?” Chân mày Hạ Sí cau lại.

“Ngày kia anh cần đến thành phố Hằng tham gia hội thảo trao đổi kinh nghiệm, Cheese ở nhà không có ai chăm sóc, nếu như tiện thì em có thể giúp anh chăm nó mấy ngày không?” Anh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nhấn mạnh, “Cheese rất thích em.”

“Được chứ!” Hạ Sí vui vẻ đồng ý.

“Nhưng mà em chưa từng nuôi thú cưng, anh nói với em phải nuôi thế nào đi.” Bình thường gặp trêu đùa vẫn ổn, nhưng thả vào nhà tự mình chăm sóc thì cô chưa từng thử lần nào.

Thời Ngộ gật đầu.

Hai người vô thức đi vào nhà Hạ Sí.

“Có thể Cheese sẽ không thích ứng cho lắm khi vào hoàn cảnh xa lạ, anh sẽ đi mua bát ăn, máy uống nước và chậu cát cùng kiểu với đồ của nó, nếu như em muốn nghịch với nó thì có thể thoải mái lấy đồ chơi trong nhà.” Anh nói với cô mật khẩu vào nhà.

Thời Ngộ nói rất tỉ mỉ, ngoại trừ những việc cần phải chú ý trong sinh hoạt ra còn có một số thói quen liên quan đến Cheese...

Lúc đầu, Hạ Sí nghe rất chăm chú, gật đầu ghi nhớ. Không biết từ lúc nào cô dùng một tay chống má, nghiêng mặt đi vào cõi thần tiên, híp mắt lại, buồn ngủ.

Cái này cũng không thể trách cô, trước đây Thời Ngộ luôn thích giảng bài với cô như thế này, hiệu quả thôi miên đạt trăm phần trăm.

“Cộc cộc...”

Ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

Hạ Sí đột nhiên bừng tỉnh, ngồi ngay ngắn lại, hai tay có phản xạ chồng lên nhau đặt trên mặt bàn, bày ra tư thế học sinh ngoan nghe giảng bài.

Quả thực vừa nãy cô rất chăm chú nghe những việc cần chú ý để “nuôi mèo”, nhưng giọng Thời Ngộ quá êm dịu, thực sự rất bùi tai, tai nghe được giọng hay khiến con người vô thức thả lỏng tinh thần.

Thời Ngộ vươn tay về phía cô.

“Điện thoại.”

Hạ Sí đưa điện thoại của mình ra.

Thời Ngộ ấn nút nguồn, màn hình sáng lên, hiện ra bàn phím số báo cần nhập mật khẩu.

“Mật khẩu.”

“...” Hạ Sí còn chưa mở miệng, mặt đã tiến sát đến trước màn hình, điện thoại tự động mở khóa bằng khuôn mặt.

“Anh ghi chú những việc cần chú ý vào.” Thời Ngộ tìm ứng dụng ghi chú.

Hạ Sí gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu, ngón tay tự nhiên khoát lên cánh tay của anh mà lay: “Hay là anh ghi âm đi! Đến lúc đó em từ từ nghe.”

“....Được.” Mặc dù không biết cô lại có ý tưởng mới gì, Thời Ngộ vẫn phối hợp với cô.

Hạ Sí thầm đắc ý trong lòng.

Chờ Thời Ngộ ghi âm xong, từ đó về sau cô đều bật lên trước khi ngủ, vừa có thể thường xuyên nghe giọng anh, lại vừa có thể ngủ nhanh được, đúng là không còn gì tốt hơn!

Đợi Thời Ngộ dặn dò một lượt chuyện lớn chuyện nhỏ xong, đoạn ghi âm kéo dài mười mấy phút, cô gái bên cạnh đã gục xuống bàn ngủ mất rồi.

Thời Ngộ để điện thoại xuống, định ôm cô về phòng ngủ, điện thoại của anh lại vang lên.

Hạ Sí ngủ không sâu, nghe thấy tiếng khác thường thì mở mắt ra.

Lúc Thời Ngộ cầm điện thoại lên, cô vô ý nhìn thấy màn hình báo người gọi tới là Giang Duyệt Hề.

Lại là cô ấy.

Hạ Sí híp mắt lại, tâm trạng bỗng nhiên trùng xuống.

Cho dù đã cố ý không để tâm đến cái đồng hồ anh đeo nhưng cô không thể quên được nó là thứ cô gái khác tặng cho anh.

Năm năm trước, cô chủ động đưa ra lời chia tay, vì thế không có tư cách yêu cầu đối phương phải giữ lời hứa với cô trong lúc chia xa, nhưng bây giờ ngày nào anh cũng đeo quà mà cô gái khác tặng.

Hơn nữa, Thời Ngộ cầm điện thoại lên đứng dậy đi ra chỗ khác mới nhận, rõ ràng là tránh cô.

Đố kị điên cuồng lan tràn trong lòng, Hạ Sí siết chặt ngón tay, liên tục hít sâu đè nén sự nóng nảy trong lòng xuống. Cô véo thịt trong lòng bàn tay mình, lặng lẽ nhắc nhở bản thân: “Bình tĩnh.”

Chỉ cần Thời Ngộ chưa ở bên người khác thì cô không có lý do từ bỏ.

**

Khoảng thời gian này, Giang Duyệt Hề gọi tới liên tục, Thời Ngộ không dám chắc cô ấy sẽ đột nhiên nói ra lời nhảm nhí gì, vì thế lúc nhận điện thoại mới tránh người khác.

“A Ngộ bé bỏng ơi, em chắc chắn gần đây cơ thể vẫn ổn chứ? Không mắc bệnh gì gây ảnh hưởng tới tần số nhịp tim chứ?”

“Em rất khỏe mạnh.” Anh sẽ kiểm tra định kỳ.

“Tốt lắm!” Giang Duyệt Hề trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc in số liệu giám sát của đồng hồ thông minh ra, tờ giấy mỏng nằm trên tay, Giang Duyệt Hề nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng. Chậm rãi đi ra khỏi phòng, ánh mắt dò xét phóng tới người đàn ông đang mặc đồ ở nhà ngồi trên sofa.

Một tay cậu cầm máy tính bảng, ngón tay di chuyển, ánh sáng phản quang trắng hắt lên gương mặt nghiêm túc càng khiến cậu thêm lạnh lùng.

Thật là đẹp trai!

Giang Duyệt Hề cực kỳ yêu cái đẹp, mỗi lần nhìn thấy bạn trai mình luôn không nhịn được cảm thán, may là cô ấy nhanh trí thông minh ra tay sớm, nếu không bạn trai vui tai vui mắt như thế trở thành của người khác mất rồi.

Giang Duyệt Hề chạy bước nhỏ qua, cố ý chen vào khoảng trống giữa cơ thể cậu và ghế sofa.

Lê Ngôn Chi đã quen với động tác lén lút của cô ấy, im lặng không lên tiếng, lặng lẽ dịch sang bên cạnh để cô ấy có vị trí thoải mái.

Nhưng một giây sau, cánh tay cậu bị cô bạn gái nhiệt tình ôm lấy: “Anh Ngôn Chi, em phát hiện hôm nay anh còn đẹp trai hơn hôm qua!”

“.....” Lê Ngôn Chi im lặng theo thói quen.

Giang Duyệt Hề cũng không quan tâm cậu có đáp lại lời tán tỉnh ấy hay không, tự mình mở biểu đồ dữ liệu thử nghiệm: “Anh nói, một người tính cách điềm đạm, trạng thái ôn hòa mà cơ thể khỏe mạnh, trong tình huống thế nào tim sẽ đập nhanh hơn?”

“.....” Vấn đề này, không phải hỏi người trong cuộc sẽ chính xác hơn sao? Cần gì phải đoán.

Câu này không phải lời đùa vui, Giang Duyệt Hề đang hỏi nghiêm túc, không nghe thấy lời đáp lại, cô ấy trừng mắt hung hăng nhìn qua: “Lê Ngôn Chi anh có nghe không vậy hả?”

Lê Ngôn Chi buông máy tính bảng xuống, nghiêng người nhìn cô ấy, đôi mắt sáng trong bình thản như hồ nước lạnh phản chiếu hình bóng cô, trầm tĩnh, chăm chú, nhìn thẳng vào mắt cậu một giây thôi cũng sẽ bị khóa chặt vào trong ánh mắt sâu thẳm thần bí đó.

Hàng mày nhíu lại chẳng biết giãn ra từ bao giờ, Giang Duyệt Hề nhếch khóe môi lên, đôi mắt đen nhánh nháy mắt một cái nhìn chằm chằm cậu, số liệu trên đồng hồ đeo tay bắt đầu thay đổi, mặt đồng hồ lóe lên màu sáng nhạt.

Khóe mắt liếc đến đồng hồ thông minh lấp lóe, Lê Ngôn Chi bình thản rời tầm mắt đi, nhặt tờ giấy in số liệu Giang Duyệt Hề ngây người tuột khỏi tay lên, đặt lại lên tay cô ấy, đáp ba chữ: “Chính là vậy.”

Giang Duyệt Hề sững sờ chốc lát, phản ứng lại được thì lập tức giơ hai tay lên che mặt: “Quá đáng thế chứ, dám sử dụng mỹ nam kế với người ta.”

Lời cô gái vừa ngượng ngùng vừa mạnh dạn.

Lê Ngôn Chi liếc mắt nhìn, che miệng ho nhẹ, lại nâng máy tính bảng trong lòng bàn tay lên, nghe những tiếng động Giang Duyệt Hề hay làm ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng dịu dàng hơn rất nhiều.

Giang Duyệt Hề bắt đầu đối chiếu số liệu.

Trước đó phát hiện tấn số nhịp tim Thời Ngộ xảy ra khác thường, lo lắng anh bị bệnh mới gọi điện thoại hỏi mấy lần.

Thời Ngộ chắc nịch nói với cô ấy cơ thể khỏe mạnh.

Cơ thể khỏe mạnh, vậy thì chính là do cảm xúc ảnh hưởng, cô ấy hiểu rõ tính cách Thời Ngộ, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh không sợ hãi, cho dù ngẫu nhiên một, hai lần thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng tần suất trong khoảng thời gian gần đây rất cao.

Cô ấy nghi ngờ đồng hồ có vấn đề, mãi đến vừa nãy Lê Ngôn Chi cố ý trêu chọc, trong đầu cô ấy bỗng lóe lên ý gì đó.

Cơ thể cô ấy cũng rất khỏe mạnh, nhưng khi đối diện với người mình thích, nhịp tim cũng không chịu khống chế, đập nhanh đến mức đồng hồ phát sáng nhắc nhở.

Nói cách khác, có khả năng Thời Ngộ cũng xuất hiện tình trạng này.

Nếu như cô ấy suy đoán không sai thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi gần đây, rốt cuộc Thời Ngộ đã rung động bao nhiêu lần?!

Giang Duyệt Hề không thể chờ đợi được nữa muốn chứng minh suy đoán của mình, cô ấy lại gọi liên tục: “A Ngộ bé bỏng, em nói thật với chị, có phải em gặp được người mình thích rồi không?”

Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, không phủ nhận, chỉ giống như đang nói chuyện phiếm về chuyện thường ngày, hỏi ngược lại cô ấy: “Sao chị lại hỏi vậy?”

“Tại sao ư? Mấy lần em gửi số liệu theo dõi cơ thể cho chị mà bản thân em không biết à?” Giang Duyệt Hề cảm thấy mình đã đào ra một bí mật lớn, càng đoán càng hăng, “Với tính cách của em, lên bàn phẫu thuật luôn vững như núi, bây giờ cứ mỗi buổi tối đều... Tim em muốn nhảy ra ngoài luôn rồi hả?”

Thời Ngộ: “....”

Nếu không có cam kết giúp đỡ trước đó, có lẽ anh sẽ tháo cái đồng hồ này xuống ngay lập tức.

Thời Ngộ cúp điện thoại, rũ mắt nhìn chằm chằm đồng hồ, hơi mất tập trung.

Cheese chưa quen hoàn cảnh đang chạy loạn trong nhà, lẻn vào phòng Hạ Sí, Thời Ngộ không kịp cản lại, Cheese đã nhảy lên bàn trang điểm, móng mèo duỗi ra không cẩn thận làm rơi hộp đồ trang sức ở cạnh đó xuống.

“Leng keng...”

Hộp đồ trang sức xổ tung ra, những chiếc kẹp tóc tinh xảo xinh xắn rải rác khắp trên đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play