Editor: Budweiser Mex

“Sao mặt lại đỏ lên thế?” Thời Ngộ trở lại phòng khách, thấy Hạ Sí khác thường, lo lắng cô lại bị cảm, giơ tay sờ trán cô.

“Không, không sao!” Hạ Sí đột nhiên hất ra, lúc bị bàn tay đó chạm vào cơ thể cô cứ như bị điện giật vậy, toàn thân tê dại: “Em chỉ thấy hơi nóng thôi, hahaha...”

Cười sượng hai tiếng, Hạ Sí mượn cớ ra ban công hóng gió, phía sau truyền đến lời dặn dò chu đáo của người đàn ông: “Đừng đứng quá lâu, bệnh cảm của em còn chưa khỏi hẳn đâu.”

Một lát sau, Hạ Sí vỗ mặt, quay người đi vào bên trong, thấy Thời Ngộ ngồi ở bên cạnh bàn, cô lề mề không đến gần.

“Qua đây ăn hết đi.”

Thời Ngộ gọi cô.

Canh tuyết lê trên bàn còn hơn một nửa, Hạ Sí lắc đầu nói không uống nổi nữa.

Chỉ nấu phần cho một người, giờ vẫn còn hơn nửa, điều đó có nghĩa là Hạ Sí chẳng ăn được nhiều. Thời Ngộ cầm lấy cái nĩa xiên một miếng nhỏ, giơ về phía cô.

Nhưng sự chú ý của Hạ Sí hoàn toàn không đặt trên miếng tuyết lê, thứ hấp dẫn cô hơn là tay Thời Ngộ, thon dài trắng mịn, khớp xương rõ ràng.

Đôi tay được cô tôn sùng là “tác phẩm nghệ thuật” đã từng dạy cô làm chuyện khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai. Sợ cảm xúc của mình bị bại lộ, Hạ Sí nghiêng mặt qua bên khác.

Hành vi này tương đương với từ chối, Thời Ngộ thu tay về, bỏ tuyết lê trên nĩa về bình đựng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Nếu không thích thì ngày mai không cần nữa.”

Đồng tử bỗng phóng to lên, Hạ Sí quay lại đè tay anh xuống, giành lấy cái bình: “Em cần!”

Có thể ăn canh tuyết lê hay không cũng không sao, chủ yếu là cô cần một cơ hội hợp lý để gặp Thời Ngộ và ở cùng với anh.

“Em chỉ tạm thời ăn không vào, đợi lát nữa sẽ ăn hết!” Hạ Sí nhấn mạnh, ám chỉ ngày mai vẫn muốn: “Bệnh cảm của em còn chưa khỏi hẳn đâu!”

“Ừ.” Thời Ngộ mỉm cười thỏa mãn, đợi cô ăn xong hết phần còn lại mới mang bình về.

Lúc Hạ Sí tiễn Thời Ngộ, bảo vệ ngồi trong phòng giám sát của Thủy Mộc Thanh Uyển nhìn thấy cảnh ấy, tán gẫu với đồng nghiệp bên cạnh: “Hai vị chủ này đang quen nhau hả?”

“Chắc vậy, tôi trực đêm bắt gặp họ mấy lần.” Để đảm bảo an toàn cho chủ nhà, bọn họ chỉ giám sát khu vực hành lang đến cửa, không xâm phạm vấn đề riêng tư.

Ngày đầu tiên Hạ Sí đến, đối với bọn họ thì cô là gương mặt mới, khi đó cô chạy đến trước cửa nhà Thời Ngộ, nếu bị họ thấy trước thì chắc chắn sẽ không để mặc cô ngồi đó chờ. Đêm đó cũng trùng hợp, bọn họ đang xử lý chuyện ở nhà khác, đến lúc quay lại phòng giám sát thấy Hạ Sí thì đúng lúc thấy Thời Ngộ ôm cô về nhà.

Sau đó, bọn họ lại thấy hai chủ nhà này thường xuyên qua lại, tự do vào nhà đối phương, quan hệ thân thiết.

**

Hạ Sí do dự mãi, cuối cùng vẫn liên lạc với cô Liêu qua số điện thoại lưu trong danh bạ lấy được từ đàn anh Lăng Nguyên.

Tên đầy đủ của cô Liêu là Liêu Vân, là giáo viên dạy nhảy do bố cô mời tới khi cô còn bé, sau đó cô vẫn luôn học với Liêu Vân. Trong mấy năm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô không đi học lớp nhảy nữa, mãi đến tận khi Thời Ngộ cổ vũ cô trở lại sân khấu một lần nữa, cô mới liên lạc lại với Liêu Vân.

Vị giáo viên ấy nói: “Cô vẫn luôn đợi em.”

Chỉ một câu đơn giản hàm chứa sự chờ mong và tin tưởng đối với Hạ Sí.

Bây giờ gọi cú điện thoại này, Hạ Sí cũng mang lòng hổ thẹn. Cô không quên cô giáo của mình, chỉ do năm năm không gặp, cô có cảm giác chột dạ của một đứa trẻ làm sai đối diện với người lớn.

Cũng may, tính cô Liêu Vân hiền hòa, lúc nhận được điện thoại của cô không hề tỏ ra xa cách, ngược lại còn nhanh chóng tán gẫu với cô.

Hỏi dò về tiến trình sắp xếp của cô Liêu, Hạ Sí chuẩn bị quà tặng xong thì đến cửa thăm hỏi.

Gặp lại cô Liêu Vân, Hạ Sí cảm nhận được sự thay đổi của đối phương một cách rõ ràng. Cô Liêu Vân búi tóc lên một cách trang nhã, rất đời thường nhưng lại không mất đi lớp trang điểm tinh tế tôn lên khí sắc tốt cũng như nét duyên dáng từ xưa của bà ấy.

Cuộc sống hôn nhân của cô Liêu Vân rất mỹ mãn, sau khi lấy chồng không bị mấy việc linh tinh trong cuộc sống ngăn trở, vẫn có thể làm chuyện mình muốn làm như trước.

Cô Liêu Vân vẫy tay bảo cô ngồi xuống, người giúp việc bưng trà tới. Thấy cô gái đã trưởng thành ở trước mắt, Liêu Vân cảm thấy vui mừng: “Hạ Hạ, em trưởng thành rồi.”

Cô gái yêu kiều duyên dáng cuốn mái tóc dài lên, không còn nét ngây ngô ương bướng tuổi nổi loạn thời thanh xuân, nhấc tay thôi cũng toát ra phong thái riêng biệt của thiếu nữ xinh đẹp.

“Cô Liêu Vân, đã lâu không gặp.” Hạ Sí bỗng nhiên cảm thấy khi thực sự đối diện với người xưa không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Những người từng đối tốt với cô vẫn dịu dàng như cũ.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Liêu Vân nhận ra tâm tình của học sinh mình, dịu dàng động viên: “Hạ Hạ, em không cần áy náy, cô có xem phỏng vấn của em.”

Có tôn kính và nhớ mong, không chỉ dựa vào lời nói ra ngoài miệng và việc gặp nhau mỗi ngày mới thể hiện ra được. Mặc dù năm năm không liên lạc nhưng mỗi lần Hạ Sí đạt được giải thưởng nào đều nhắc tới cô giáo của mình.

“Mỗi người đều có thứ mà trong lòng muốn theo đuổi, làm giáo viên dạy nhảy của em, bây giờ em thành công như vậy chính là sự báo đáp tốt nhất cho cô.” Liêu Vân biết học trò của mình luôn mang lòng biết ơn, cũng cảm thấy tự hào vì cô học trò xuất sắc này.

Trò chuyện cả buổi, khúc mắc của Hạ Sí đã gỡ được hơn nửa, cuối cùng cô Liêu Vân còn mời: “Tiệc sinh nhật cô cuối tháng này, lúc đó Hạ Hạ đến thì dẫn bạn trai tới nhé.”

Cuộc trò chuyện từ nãy giờ đều xoay quanh sự nghiệp nhảy múa của cô và cuộc sống mấy năm qua của cô giáo, đột nhiên nghe nửa câu cuối của bà ấy, nét mặt Hạ Sí hơi cứng lại: “Bạn trai...”

Bây giờ cô chỉ có một bạn trai cũ!!!

Liêu Vân vỗ nhẹ cái trán: “Xem trí nhớ cô này, em và Thời Ngộ...”

“Không sao đâu cô, bây giờ em với anh ấy ở bên nhau rất tốt, chỉ không ngờ cô đột nhiên lại nhắc đến anh ấy.” Hạ Sí sẽ không kiêng dè nhắc đến đề tài này với người khác, bởi vì cô muốn ở bên Thời Ngộ một lần nữa.

“Sao cô quên được chứ, vẫn còn nhớ rõ lắm.” Trong lời cô Liêu Vân còn giấu lời khác.

Lúc Hạ Sí học cấp ba, mỗi tối đều lên lớp học nhảy, Thời Ngộ đến đón cô, mặc kệ mưa gió.

Sau đó Hạ Sí ra nước ngoài, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, nhưng hằng năm đến sinh nhật bà ấy, Thời Ngộ luôn dùng danh nghĩa Hạ Sí đích thân mang tặng một phần quà được chuẩn bị kỹ lưỡng, người có lòng như thế, sao quên được đây.

Lúc sau, cô Liêu nhiệt tình giữ khách, mời Hạ Sí ở lại ăn cơm trưa.

Cô giúp việc vào báo có người đến thăm: “Bà chủ, ngài Lăng Nguyên đến tặng đồ cho bà.”

Nghe thấy người đến là ai, cô Liêu cười tươi rói: “Mau mời thằng bé vào.”

Mấy năm qua, Lăng Nguyên làm việc cùng chồng của Liêu Vân, vì có mấy mối quan hệ này mà hay tới chơi. Lăng Nguyên vốn đã giỏi, không dựa vào quan hệ mà đi cửa sau, hai vợ chồng bà ấy đều tán thưởng những hậu bối như vậy.

Lăng Nguyên đến tặng đồ, thấy Hạ Sí cũng có mặt ở đó, ngạc nhiên vui mừng như trong dự tính: “Đàn em Hạ, mới đó mà đã gặp lại nhau rồi.”

Cô Liêu mới biết, hai học trò của mình đã gặp nhau, bèn mời hai người ở lại cùng nhau ăn cơm.

Ba người có đề tài chung, bầu không khí vô cùng hài hòa. Nhắc đến công việc tạm thời của Hạ Sí, cô Liêu hơi ngạc nhiên: “Phòng dạy nhảy?”

“Em chỉ tạm thời muốn thay đổi hoàn cảnh thử xem thế nào thôi ạ, cô yên tâm, em hiểu rõ kế hoạch tương lai của mình.” Cô chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ vũ đạo, đó chỉ là vấn đề thời gian.

**

Sau khi ăn xong, Lăng Nguyên chủ động hỏi: “Đàn em Hạ lái xe tới hay là?”

“Không, em gọi xe tới.” Cô mới về thành phố C được một tháng, bình thường cũng không có thói quen tự lái xe đi.

Lăng Nguyên cười khách sáo: “Đúng lúc anh lái xe đến, cùng đi nhé.”

Hạ Sí đang định từ chối thì cô Liêu đã nói trước: “Bên này không dễ gọi xe, vốn dĩ cô cũng định bảo tài xế đưa Hạ Sí về, nếu A Nguyên có thời gian thì phiền em đưa một đoạn.”

Đã nói đến nước này rồi, Hạ Sí gật đầu nói cảm ơn.

“Nghe Viên Viên nói, học sinh ở lớp con bé đều rất thích em.” Cháu gái đằng ngoại của Lăng Nguyên ở lớp học nhảy của Hạ Sí, nhắc đến tiến độ học tập của con trẻ, đàn anh, đàn em bỗng biến thành phụ huynh và giáo viên: “Tình hình học hành của Viên Viên gần đây thế nào?”

Hạ Sí hơi ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Bạn Tô Viên Viên rất thông minh, năng lực học tập khá mạnh, cũng rất chăm chỉ, là một mầm non tiềm năng.”

Mấy câu này không tính là giả bộ nhưng nghe có vẻ rất khách sáo, Lăng Nguyên cảm nhận được thái độ của đàn em này đối với mình.

Anh ấy đã gặp đủ loại người, Hạ Sí đã đi xa nhiều năm, quan hệ xa cách cũng có thể hiểu được. Chỉ cần sau này qua lại nhiều hơn thì chắc chắn có thể tìm lại cảm giác thân quen trước đây.

Lăng Nguyên khéo nói, luôn có thể tìm ra các đề tài không hề bị trùng lặp, nhưng thực ra Hạ Sí không có tâm trạng ôn kỉ niệm xưa.

Cô vẫn luôn cho rằng lòng người bạc bẽo, người có thể thực sự bước vào trái tim cô đều cần trải qua việc không bình thường khiến cô ấn tượng sâu sắc, sau đó dùng thời gian dài vun đắp tình cảm.

Cô tôn trọng Liêu Vân bởi vì đối phương là giáo viên của cô từ nhỏ đến lớn, còn Lăng Nguyên, là đàn anh từng học nhảy với nhau, người thì nhớ nhưng không có tình cảm đặc biệt gì cả.

Nhưng mà cô không phải đứa trẻ con mười mấy tuổi, người trưởng thành có lúc cần chú ý đến quan hệ bên ngoài, Hạ Sí có thể nói chuyện thoải mái.

**

Lăng Nguyên kiên trì đưa cô về, xe lái vào Thủy Mộc Thanh Uyển.

Xe vừa mới dừng lại, Hạ Sí nói cảm ơn và chào tạm biệt anh ấy, Lăng Nguyên nhanh chóng tháo dây an toàn, vòng qua mở cửa xe cho cô, biểu hiện vô cùng lịch sự, ga lăng.

“Cảm ơn đàn anh, hôm nay làm phiền anh rồi.” Hạ Sí cẩn thận cầm đồ của mình xuống xe.

“Giữa chúng ta không cần phải nói mấy lời này, cô đã dặn anh đưa em về nhà an toàn, xong chuyện mới có thể về báo cáo với cô.” Lăng Nguyên cứ mở miệng ra là nhắc đến cô Liêu Vân, Hạ Sí cũng không phản bác được.

Nếu là lời khách sáo, cho dù anh ấy thả cô giữa đường Hạ Sí cũng không mách lẻo cô giáo nói đối phương không đưa cô về tận nhà.

Hai người đối diện nhau đứng cạnh xe, trông vừa nói vừa cười.

Hạ Sí quay lưng với chỗ rẽ dần dần xuất hiện một người, trên đôi tay đẹp đẽ là dây dắt mèo màu nâu, bên chân là một con mèo nhỏ có bộ lông trắng như tuyết.

Ngày hôm qua trực đêm, sáng nay Thời Ngộ mới về nhà nghỉ, ngủ bù đến chiều mới ra ngoài nhưng lại bất ngờ bắt gặp khung cảnh này. Anh nhớ người kia, từng là đàn anh của Hạ Sí, lúc đi học chỗ cô Liêu Vân, cũng khá chăm sóc cho Hạ Sí.

Nhanh như vậy đã gặp lại, đúng là vừa khéo.

Có lẽ làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm bị đảo lộn khiến tâm trạng người ta bực dọc, Thời Ngộ ngồi quỳ một gối xuống, vuốt lông cho mèo. Động tác của chủ nhân khiến Cheese thoải mái kêu meo meo, hệt như đang làm nũng.

Đôi mắt đào hoa liếc qua hai bóng người trước mặt, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười cực kỳ nhạt, hơi thả lỏng lòng bàn tay ra khiến dây buộc rơi xuống đất: “Cheese, đi đi.”

**

Tác giả:

Sự thật chứng minh, dịu dàng và rộng lượng chẳng có xíu liên quan gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play