Nguyễn Cao Cường dẫn cô ra ngoài, hai người sóng vai nhau cùng bước đi. Khi họ đi qua sân, làn gió đêm nhẹ thổi mang đến hương hoa thoang thoảng.

Đào Hương Vi nhịn không được nhìn về phía một mảnh vườn hoa kia. Khi cô đến, ông quản gia nói cho cô biết đó là hoa do Nam Thùy Dương trồng.

Hôm nay, cô tới chúc mừng sinh nhật con gái, khi nhìn thấy phong thái bà chủ trên người Nam Thùy Dương thì có thể thấy rằng cô ấy đã quản lý cái nhà này vô cùng ngay ngần trật tự.

“Đúng rồi, lúc anh và Nam Thùy Dương kết hôn, tôi còn chưa chúc. phúc cho hai người. Nếu bây giờ gửi lời chúc thì chắc không trễ chứ?”

Cô bất chợt nói ra một câu.

Nguyễn Cao Cường mặt nhăn mày nhíu, anh không ngờ rằng cô sẽ nói thế: “Anh và cô ấy đã là vợ chồng già rồi, cho nên không cần những thứ hoa mỹ này”

Họ bước đến cửa biệt thự thì dừng lại.

Đào Hương Vi nghe vậy, trong mắt có gì đó chợt lóe, trong lòng không khỏi có chút hụt hãng, giống như một có một chiếc lông chim đang rơi xuống, cô có làm thế nào cũng đều không thể bắt được.

Trong lúc nhất thời, cô không biết nên đáp lại như thế nào.

“Em… Nguyễn Cao Cường đương muốn hỏi gì đó thì một ánh đèn xe từ phía xa rọi lại đây, rất nhanh chiếc xe đó đã chạy đến bên này.

Sau khi xe dừng, Hoàng Công Thành ra khỏi vị trí ghế lái, mắt phượng của anh hơi nheo lại. Đây chính là người mà cô nói sẽ tiếp đón cô hay sao?

“Hương Vi à, anh đến không muộn chứ?” Khi Hoàng Công Thành đi đến trước mặt cô thì nhìn đồng hồ một cái.

Cô mỉm cười và lắc đầu với anh: “Không có, anh đến vừa kịp lúc.”

Lúc này, Hoàng Công Thành mới nhìn sang Nguyễn Cao Cường đang đứng bên cạnh cô, anh không khỏi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Cường?”

Cô nói hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho con gái mình, nhưng cô lại đến nhà của Nguyễn Cao Cường, như vậy con gái của cô ở đây hay sao?

Chẳng lẽ cô và Nguyễn Cao Cường…

Đào Hương Vi đảo mắt nhìn Nguyễn Cao Cường và nói: trước đây, cảm ơn anh đã đưa tôi ra ngoài.”

“Không có chỉ.’ Nguyễn Cao Cường bỏ lại những lời này liên xoay người đi vào bên trong, thái độ đối với cô thật sự không tính là tốt.

Đào Hương Vi nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông ấy, đến giờ phút này cô vẫn luôn cho rằng anh chẳng hề kết hôn!

Cô không hiểu được tại sao bản thân lại có suy nghĩ ngớ ngẩn đến vậy.

“Lên xe đi” Hoàng Công Thành nói với cô.

Tôi về “Được” Cô và anh cùng ngồi vào trong xe.

Hoàng Công Thành rất nhanh đã khởi động xe và rời khỏi nơi này.

Sau khi xe đã chạy được một đoạn, rốt cuộc anh không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi: “Con gái của em ở trong nhà của tổng giám đốc Cường đó à?”

Đào Hương Vi biết anh có rất nhiều nghỉ hoặc, cô gật đầu: “Phải, đó là con gái của em và anh ấy”

Một câu này làm cho Hoàng Công Thành kinh ngạc không thôi, bất thình lình phanh gấp lại, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, xe dừng lại ở ven đường.

Anh quay đầu nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Đào Hương Vi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và không tin của anh thì không khỏi cười mà nói: “Tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy? Trước đây em đã sinh một đứa con gái cùng với anh ấy, anh ấy là bạn trai trước đây của em, đây ắt hẳn không phải là chuyện lạ gì đúng không?”

Ai mà không có quá khứ chứ?

Hoàng Công Thành vẫn rất khó khăn để tiêu hóa tin tức này.

“Em… Tại sao trước đó em chưa từng nói với anh việc em có con gái?” Anh nhíu mày lại.

“Việc này… em không cần phải báo cáo hết mọi chuyện của em cho anh biết đúng không?” Hơn nữa đây là chuyện riêng tư của cô.

Hoàng Công Thành mím môi. Cô ấy nói rất có lý, nhưng anh cho rằng dựa vào mối quan hệ của anh và cô thì chẳng có chuyện gì cần giếm cả.

Chẳng lẽ chỉ có anh một bên tình nguyện thôi sao?

*Các người đã có con gái, vậy tại sao em không kết hôn với anh ta?” Anh khó hiểu mà hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play