Chương 631: Dù cho có ai rời đi thì tôi cũng sẽ không đi
Nguyễn Cao Cường đột nhiên cười to tiếng, ánh mắt đầy vẻ hài hước: “Nếu tôi thật sự tốt như vậy, cô ta sẽ không nói chán ghét tôi, cũng sẽ không vội vàng rời khỏi tôi”
Nam Vân ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta. Có lẽ anh ta thật sự say rồi, nếu không sẽ không nói mấy lời này với cô ta Anh ta trước giờ không thể hiện bất kỳ cảm xúc cá nhân nào trước mặt nhân viên.
“Ý anh nói là cô Hương Vi phải không?”
Nam Vân cẩn thận hỏi, nhưng cả người anh ta dựa vào ghế sofa, mím môi không nói, không biết có nghe thấy câu nói của cô ta hay không.
Cô ta cũng không hỏi nữa, chỉ chờ một lúc, anh ta không lên tiếng nữa. Cô nhìn sang thì thấy anh ta nhắm mắt, anh ta đang ngủ hay là say vậy?
“Tổng giám đốc Cường?” Cô nhỏ tiếng gọi anh ta. Anh ta không hề phản ứng. Sau đó cô †a nghe thấy hơi thở trầm ổn của anh ta, xem ra hơi say nên ngủ luôn rồi.
Nam Vân nhẹ nhàng quay người đi vào phòng nghỉ ngơi, lấy chăn bông mỏng ra đắp cho anh ta.
Lúc cô ta đắp chăn bông lên ngực anh ta, cô ta nghiêng người tới gần anh ta, lần đầu tiên ở khoảng cách gần gương mặt đẹp trai của anh †a, ngũ quan của anh ta rất hoàn hảo, gương mặt thanh tú còn đẹp trai hơn cả nam minh tinh, càng nhìn càng khiến người ta động lòng “Anh yên tâm, dù cho có ai rời đi thì tôi cũng sẽ không đi” Cô ta nhẹ nhàng nói với người đàn ông đang ngủ Nhân lúc con gái đi học, Đào Hương Vi thu dọn những thứ thuộc về cô ta trong nhà của Nguyễn Cao Cường, toàn bộ cho vào vali.
Cô ta tưởng đồ của mình không nhiều, thu dọn một lúc thì lại có cảm giác, sao dọn mãi mà không hết vậy?
Trong tủ quần áo có rất nhiều đồ mới, ngay cả những bộ không có nhãn hiệu, những bộ đồ mới do Nguyễn Cao Cường cho người cắt may theo số đo của cô ta.
Anh ta nói, người phụ nữ của anh ta ngày nào cũng có đồ mới để mặc.
Sau khi cô ta ở đây, có rất nhiều thứ anh ta mua thêm, đều mới cóng.
Trước đây cô ta không để ý, bây giờ mới phát hiện thì ra anh ta đã thêm rất nhiều đồ cho cô ta, cũng giống như… ngày tháng sau này của cô ta sẽ ở lại nơi này vậy.
Trong lòng cô ta hơi bức bối khó chịu, kỳ lạ, cô ta có thể rời khỏi nhà tù giam giữ cô ta không phải nên vui mừng sao?
Bây giờ đột nhiên cảm thấy khó chịu là Sao vậy?
Đào Hương Vi gạt bỏ những cảm xúc buồn bã không nên có, mang theo những thứ cần thiết, những thứ khác không phải của mình nên cô ta cũng không mang theo.
“Mẹ, mẹ về !” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, lúc này Đào Vân Nhi đã Đào Vân Nhi lao vào ôm lấy cô ta, dáng vẻ rất vui mừng: “Mẹ, lần này mẹ về bao lâu? Có thể ở trong nhà chơi với con mấy ngày đây?”
“Mẹ..” Nhìn thấy con gái vui như vậy, Đào.
Hương Vĩ khó mà mở lời Đào Vân Nhi thấy cô ta thu dọn valo, nụ cười trên mặt biến mất: “Mẹ, bây giờ mẹ phải đi hả? Nhanh như vậy phải quay về đoàn làm phim rồi sao?”
“À… phải, khoảng thời gian trước mẹ dưỡng thương nên không đi quay phim. Bây giờ không thể trì hoãn nữa, nhất định phải tới đoàn làm phim” Cô ta đành dùng công việc làm cái cớ.
“Nhưng mà..” Đào Vân Nhi bĩu môi, muốn nói gì nhưng thôi.
Cô ta biết con gái không hy vọng cô đi nhanh như vậy. Cô ta xoa đầu con gái: “Con ở nhà ngoan nha. Ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, có rảnh thì cứ gọi điện cho mẹ, được không?”
Cô ta tàn nhẫn nói những câu này, hôm nay cô ta nhất định phải đi.
“Dạ, được thôi” Đào Vân Nhi mãi là một cô bé ngoan Đào Hương Vi nén cơn xúc động muốn khóc, cô ta bèn kéo vali rồi quay người đi khỏi.
Cô ta không dám quay đầu nhìn, không dám nói thêm câu nào với con gái, sợ mình không đi được.
Nhưng lúc cô ta ra tới cửa, Đào Vân Nhi từ trong đuổi theo ra ngoài: “Mẹ, mẹ đừng đi..”