Chương 526: Vì sao phải ở riêng

“Hương Giang, lần này cô cũng tính là phải chịu khổ rồi, đến đây, ăn nhiều chút” Hiếm khi Hà Hàm Bội mới chủ động bắt chuyện với cô.

“Cảm ơn chị cả” Lâm Hương Giang rất khách khí, không hề quan với sự thay đổi thái độ của Hà Hàm Bội Hà Hàm Bội nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, giọng điệu không nhanh không chậm như là đang bàn chuyện gia đình: “Tuấn Khoa, em đã dọn hành lý về chưa? Thực ra không cần phiền hà như vậy, chị vẫn giữ lại quần áo của em trong nhà, hơn nữa hai năm nay chị vẫn bảo bọn họ may đồ cho em rồi đưa đến đấy, đều là mới “Ừm, em không dọn hành lý” Hà Tuấn Khoa nhàn nhạt nói.

Lâm Hương Giang không hiểu mà nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người người đàn ông: “Dọn hành lý gì cơ?”

“Tuấn Khoa muốn quay về ở lại nhà họ Hà, nó không nói với cô sao? Tôi còn tưởng hai đứa bàn bạc xong rồi” Hà Hàm Bội có chút bất ngờ mà nhìn Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang rất kinh ngạc: “Anh muốn chuyển về nhà họ Hà? Tại sao?”

“Đây là nhà của nó, nó về ở không phải là chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ cô muốn nó cứ lưu lạc mãi bên ngoài không về nhà sao?” Hà Hàm Bội liếc cô một cái Lâm Hương Giang mím môi, cô biết đây là nhà của hẳn, cũng biết sớm muộn gì hẳn cũng sẽ quay về nhà họ Hà, nhưng hắn lại chọn lúc này, thì cũng quá đột ngột rồi.

“Không phải là anh đang tức giận tôi đấy chứ?” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào người đàn ông đang mang vẻ mặt thờ ơ đó.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không ép anh làm những chuyện anh không muốn nữa, tôi xin lỗi anh, anh đừng có tức giận nữa, được không?” Ngại vì con trai đang có mặt ở đây, cô không thể nói rõ ràng ra được.

Lâm Thanh Dương ngước nhìn tò mò mà hỏi “Mẹ, mẹ ép cha làm cái gì vậy? Mà làm cho cha tức muốn bỏ nhà đi vậy?”

“Một đứa trẻ như con sao lại nói thể hả? Cha con là về nhà của mình, sao lại gọi là bỏ nhà đi chứ?” Hà Hàm Bội khó chịu mà nói một câu, lại nhìn cậu bé mà nói: “Đây cũng là nhà của cháu, cháu có muốn về cùng cha không?”

Cũng không biết là có phải cô ta cố ý xem thường Lâm Hương Giang hay không, chỉ hoan nghênh hai cha con, không hoan nghênh cô ở lại nhà họ Hà.

Chẳng trách vừa nãy chị ta lại đối tốt với Lâm Hương Giang như vậy, hóa ra là Hà Tuấn Khoa muốn chuyến về nhà họ Hà rồi.

“Cháu chỉ ở với mẹ thôi” Lập trường của Lâm Thanh Dương rất vững.

Lâm Hương Giang vẫn luôn nhìn Hà Tuấn Khoa, đợi một câu trả lời từ hắn, cuối cùng hẳn buông đũa xuống, nhìn về phía cô một cái “Vừa nãy chị cả nói không sai, tôi là chủ của ngôi nhà này, tôi phải quay về rồi, huống hồ nhà họ Hà có rất nhiều chuyện một mình chị ấy không thể quản lý hết được, tôi phải về giúp đỡ” Hắn giải thích đơn giản.

Lâm Hương Giang vẫn nhìn hẳn mà không nói gì, bởi vì muốn tiếp quản việc nhà của nhà họ Hà, không phải là vì tức cô sao?

“Tuấn Khoa…”

“€ó gì thì ăn xong rồi nói, giờ nói những thứ này sẽ ảnh hưởng đến hứng ăn.” Hà Hàm Bội ngắt lời Lâm Hương Giang, thực ra là sợ lời của Lâm Hương Giang sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Hà Tuấn Khoa.

Lâm Hương Giang còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến con trai đang có mặt ở đây, cô lại mím môi không nói gì Ăn xong cơm, Lâm Hương Giang lôi Hà Tuấn Khoa ra vườn hoa.

“Tuấn Khoa, anh nói thẳng với tôi đi, có phải là vì giận tôi, nên anh mới dọn về nhà họ Hà không?”

Cô không chớp mắt mà nhìn thắng vào mắt hẳn.

Cô và hẳn bốn mắt nhìn nhau, im lặng một hồi rồi mới nói: “Vừa nấy tôi đã nói rất rõ rồi” Hẳn không muốn nhắc lại nữa.

Lâm Hương Giang vẫn không tin: “Nếu như không phải giận tôi, anh không thể nào mà vứt bỏ tôi và Thanh Dương, anh muốn ở riêng với chúng tôi sao?”

“Nếu như em đồng ý, có thể về nhà họ Hà với Thanh Dương.”

“Tôi. Hẳn biết rõ cô không muốn về lại nhà họ Hà, cần gì phải nói ra những lời này.

Cô cầm lấy tay hắn, giọng mềm xuống: “Anh đừng tức giận nữa, tôi xin lỗi anh là được rồi, tôi cũng nói rồi, anh không đồng ý thì đừng làm thụ tinh ống nghiệm nữa, là tôi không đúng, không nên lợi dụng mình để ép anh.”

Đôi mắt Hà Tuấn Khoa u ám mà nhìn vào cô, giọng nói rất thấp: “Tôi đã đồng ý với em rồi, chuyện này nhất định tôi sẽ làm, em cũng không cần phải nói với tôi mấy lời kiểu hối hận đó nữa, trên thế giới này không hề có thuốc hối hận”

Cô bị ánh mắt âm trầm của hẳn nhìn chäm chäm vào, trái tim cô có chút trùng xuống, chỉ nghe thấy hắn nói tiếp: “Nếu em đã không tin tôi có thể tìm được cách chữa cho Thanh Dương, vậy thì tôi có thể làm theo ý của em, chỉ cần đến lúc đó em có thể chấp nhận được đứa trẻ đó”

“Tuấn Khoa.”

“Quay về đi, muộn lắm rồi” Hắn không nghe cô nói nữa, trực tiếp đi qua người cô mà về phòng Lâm Hương Giang vẫn còn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cảm nhận được mình đã làm quá sai rồi.

Hà Tuấn Khoa bảo tài xế đưa hai mẹ con về, đêm nay hắn bắt đầu ở lại nhà họ Hà.

“Cha, mẹ, không phải là hai người cãi nhau đấy chứ? Tại sao lại ở riêng?” Trước khi lên xe, Lâm Thanh Dương hỏi bọn họ.

Lâm Hương Giang không nói gì, muốn nghe xem hãn sẽ trả lời con trai như thế nào?

‘Sắc mặt Hà Tư Thần vẫn rất lạnh nhạt: “Cha mẹ không cãi nhau, cũng không ở riêng, con không cần hỏi nhiều như vậy”

Lâm Thanh Dương bĩu môi, lời này của hẳn như là không nói gì vậy.

“Bỏ đi bỏ đi, mấy người là người lớn, thích làm gì thì làm, một đứa trẻ như con thì lo được cái gì cơ chứ?” Cậu bé khoát tay, làm vẻ không hiểu chuyện của người lớn, nhất là chuyện tình cảm.

Lâm Hương Giang nhìn chäm chẩm khuôn mặt vẫn luôn có chút tàn bạo của người đàn ông, sao mà cứ cảm thấy hắn có chút ngạo kiều vậy?

Có phải là cô phải dỗ thì mới hết giận không?

“Nếu như anh không định về nhà với chúng tôi, vậy thì anh tự ở lại đây không cần quá nhớ chúng tôi đâu” Lâm Hương Giang tùy ý hẳn rồi, nói xong đưa con trai lên xe rời đi.

Hà Tuấn Khoa nhìn theo hai mẹ con rời đi, mãi cho đến khi đèn xe biến mất nơi bóng đêm, hẳn vẫn chưa có ý định về phòng.

Hà Hàm Bội đứng ở trước cửa phòng nhìn theo hẳn, bất giác mà nhíu mày, mẹ con Lâm Hương Giang thực sự là nhược điểm của hẳn, hy vọng sau khi có đứa thứ hai rồi, có thể thay đổi được sự chú ý của hẳn.

Chị ta phải mau chóng sắp xếp bên bệnh viện nhanh chóng làm thụ tinh ống nghiệm cho hắn mới được.

Ngày Liễu Thu Cúc được chôn cất, Hà Tùng Nhân được cho phép ra ngoài tiễn bà ta một đoạn cuối cùng.

Hắn ta nhìn thấy bia mộ của mẹ mình, hai chân liền quỳ xuống: “Mẹ, tại sao… tại sao mẹ lại ngốc như vậy, mẹ không ở yên trong bệnh viện đi, †ại sao còn ra ngoài làm chuyện ngốc nghếch?”

Lúc hẳn ta nghe nói mẹ bắt cóc Lâm Hương Giang, muốn giết Lâm Hương Giang nhưng rồi lại bị giết ngược lại, hẳn ta cảm thấy như bầu trời sụp xuống.

Đã hai năm, giờ Lâm Hương Giang mới gặp lại Hà Tùng Nhân, suýt chút nữa không nhận ra được hắn ta, hẳn ta đã thay đổi rất lớn, gầy đi rất nhiều, vẻ mặt đầy tang thương.

“Lâm Hương Giang, tại sao cô lại độc ác như vậy? Cô có thù hẳn gì thì cứ nhäm vào tôi đây, tại sao lại lấy mạng của mẹ tôi?” Hà Tùng Nhân tức giận mà nhìn chăm chẳm vào cô.

“Không phải là anh đã biết xảy ra chuyện gì rồi sao? Là bà ta muốn lấy mạng tôi, bà ta tự sát để hãm hại tôi. Lâm Hương Giang nói lại với hẳn ta một lần nữa Hà Tùng Nhân lạnh lùng mà nhìn cô, có khả năng lời cô nói là thật, nhưng hắn ta không thể chấp nhận được việc mẹ mình qua đời như vậy.

“Tôi không quan tâm, bên cảnh sát nói là cô giết nhầm bà ấy! Cô chính là hung thủ!

“Tùng Nhân, hôm nay để cho cậu đến đây để đưa mẹ cậu một đoạn cuối cùng, không phải là để cậu đến cãi nhau” Hà Hàm Bội nhắc nhở hắn †a.

Hà Tùng Nhân lạnh lùng mà nhìn về phía bọn họ: “Các người đều là hung thủ hại chết mẹ tôi! Là vì năm đó tôi giết chết chú nhỏ, nên các người không tha cho cả mẹ tôi, không phải sao?”

“Đó chỉ là cậu tự suy diễn mà thôi” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói Hà Tùng Nhân liếc nhìn hẳn, không nhận ra hẳn: “Cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà lên tiếng hả?”

Nó chính là chú nhỏ của cậu, nó vẫn còn đang sống sờ sờ” Một câu nói của Hà Hàm Bội làm cho Hà Tùng Nhân kinh ngạc không ngớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play