Chương 525: Tôi hối hận rồi
Cách một khoảng, Lâm Hương Giang vẫn thấy được sự u ám nơi đáy mắt Cẩn Tuấn Khoa, còn có một chút bị tổn thương, hành động của cô lại làm tổn thương đến trái tim hẳn!
Tim cô co thất một trận, đột nhiên hối hận rồi, rõ ràng là đã nói với hắn rồi, sẽ không vì chuyện của con trai mà ép hẳn nữa, giờ thì cô đang làm cái gì?
Liền vì Hà Hàm Bội nói mấy câu, cô liền hoang mang, thậm chí là lợi dụng mình để ép hắn.
Hắn còn lo lắng cho cô như vậy, nghĩ cách để cứu cô ra ngoài, cô thực sự là vô liêm sỉ màt “Tuấn Khoa..” Cô định nói cô sai rồi, không tính những lời vừa nấy, hẳn đừng xem là thật Mà hẳn lạnh lùng cắt đứt lời cô: “Được, tôi sẽ làm theo ý của em, tôi đồng ý!”
Lâm Hương Giang ngây người, hẳn đồng ý rồi?
Hắn chịu làm thụ tinh nhân tạo đế sinh con với người phụ nữ khác hay sao?
“Không..” Cô sốt ruột muốn nói mình hối hận rồi, hắn liền ngắt lời cô: “Dù sao cũng là vì cứu Thanh Dương, huống hồ em đã nói, tôi còn có thể nhiều thêm một đứa con, sao lại không làm chứ?”
Đôi mắt chim ưng của hắn không hề có chút độ ấm nào mà nhìn cô, đôi môi đầy khinh thường khẽ mở ra: “Nhưng mà, sau này em phải chấp nhận tôi sinh con với người phụ nữ khác, hy vọng em sẽ đối xử tốt với nó như là với Thanh Dương vậy”
Hắn cố ý nói những lời này để kích động cô sao?
“Tuấn Khoa, anh đừng như vậy, tôi không ép anh nữa, được không?”
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhếch môi: “Tôi đã đồng ý với em thì chắc chắn sẽ làm được, em đã thành công rồi” Nói xong, hẳn liền quay người rời đi.
“Tuấn Khoa, anh quay lại nghe tôi nói, tôi hối hận rồi, anh cứ xem những lời linh tỉnh hồi nấy tôi nói đều là nói sảng đi, anh đừng làm chuyện đó..”
Lâm Hương Giang vội hét theo bóng lưng của hẳn.
Hà Tuấn Khoa không quay đầu lại, khế buông một lời lạnh nhạt vào không khí: “Trên đời này không có thuốc hối hận, lời đã nói ra không thể thụ lại được nữa”
Ý của hắn là giờ cô có hối hận thì cũng vô dụng rồi, một khi cô đã lại ép hắn, lần này đã quá đáng rồi, nếu như hẳn không đồng ý, thì cô sẽ nhận tội mà ngồi tù!
Vậy thì không bằng hẳn đồng ý với cô.
Ai bảo hẳn không nỡ để cô chịu khổ?
Không thể không tán phục bản lĩnh của Hà Tuấn Khoa, bản án của Lâm Hương Giang có phát triển, dựa theo ý của hẳn, đến lúc đó luật sư sẽ biện hộ ở trên tòa cho cô là đang phòng vệ chính đáng dẫn đến Liễu Thu Cúc chết.
Lúc vụ án xảy ra, hiện trường chỉ có hai người Lâm Hương Giang và Liễu Thu Cúc, không có bất cứ người nào chứng kiến được, nếu Lâm Hương Giang cứ nói là Liễu Thu Cúc tự sát chết sau đó vu oan cho cô, thì chuyện này quá khó để chứng minh rồi.
Hà Tuấn Khoa tìm được tiệm kim khí mà Liễu Thu Cúc đã mua dao, chủ tiệm xác thực là Liễu Thu Cúc đi đến mua dao gọt hoa quả một mình.
‘Vẫn có một người bệnh nhân chung phòng vẫn luôn ở cùng với Liễu Thu Cúc trong một đoạn thời gian, chứng thực là chuyện xảy ra ngày đó, hành vi Liễu Thu Cúc là kỳ lạ, vẫn luôn tự nói với mình là muốn giết ai đó.
Chứng cứ quan trọng nhất là, Hà Tuấn Khoa tìm được video xe của Lâm Hương Giang xảy ra sự cố, thời gian cô xuống kiếm tra xe bị đánh ngất lôi đi.
Video có thể thấy rõ là Liêu Thu Cúc đáng nhất cô. nói rõ cô là người bi hai Cứ như vậy, nói cô là phòng vệ chính đáng dẫn đến chết người càng có sức thuyết phục hơn.
Trước khi khai mạc phiên tòa, luật sư mà Hà Tuấn Khoa tìm cho cô đã đến gặp cô.
“Cô Giang, tổng giám đốc Khoa bảo tôi đến nói với cô, anh ấy sẽ làm theo ý của cô, hy vọng lát nữa lên tòa cô sẽ phối hợp với tôi, đừng có nói linh tỉnh” Luật sư nói với cô.
Lâm Hương Giang hiểu ý của Hà Tuấn Khoa, hẳn muốn bảo cô đừng có mà nhận tội linh tinh, hẳn đã thỏa thuận là đi làm thụ tỉnh nhân tạo rồi.
“Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào” Lâm Hương Giang hạ thấp giọng mà trả lời.
Giờ cô đã tỉnh táo rồi, ngày đó đã ép hãn là vì nghe lời của Hà Hàm Bội, nhất thời bị mê hoặc.
Chỉ có thể sau khi xử án xong nói rõ lại v hẳn là cô hối hận rồi.
Lúc lên tòa, vừa đúng đi qua người Hà Hàm Bội, âm Hương Giang, xem ra cô rất quan trọng với Tuấn Khoa, nó lại đồng ý làm thụ tinh ống nghiệm rồi, lần này cũng xem như là cô làm đúng rồi” Hà Hàm Bội rất vừa lòng Đôi mắt Lâm Hương Giang trầm xuống, cô còn chưa kịp mở lời, đã bị đưa lên tòa.
Cô đứng ở vị trí của bị cáo, hơi quay đầu mà nhìn những người đang ngồi nghe, Cạn Tuấn Khoa ngồi ở đó.
Ánh mắt của hắn lạnh nhạt, không hề có gì khác biệt với bình thường, mang theo một loại khí ức đè ép người khác, trên người hắn có một loại từ tính, làm cho người khác tin rằng là có hẳn ở đây, chắc chắn cô sẽ không sao.
Lâm Hương Giang âm thầm nắm chặt tay, cô không nên phụ lòng hẳn đã làm mọi chuyện cho cô, Toàn bộ đều tiến hành theo trình tự của Hà Tuấn Khoa, sau khi tòa án thẩm vấn, vụ án kiện này được định là hành vi của Lâm Hương Giang vượt quá phòng vệ chính đáng, dẫn đến cái chết của Liễu Thu Cúc.
Lâm Hương Giang vô tội được phóng thích, nhưng rốt cuộc vẫn có sai lầm, bắt buộc phải bồi thường tổn thất cho người thân.
Nói ra thì người thân của Liễu Thu Cúc chỉ còn Hà Hàm Bội nữa, vì Hà Tùng Nhân vẫn đang bị nhốt trong tù Có cần bồi thường hay không, thì Hà Hàm Bội nói mới được, chuyện này cũng không có gì khó làm cả.
Đi ra khỏi tòa án, Lâm Thanh Dương xông đến ôm lấy cô đầu tiên: “Mẹ quá tốt rồi, mẹ không cần ngồi tù rồi!”
Tâm trạng Lâm Hương Giang cũng xem như là bình tĩnh, có Cẩn Tuấn Khoa ở đây, cô không sợ mình bị định tội, chỉ là lúc con trai ôm cô, rốt cuộc thì cảm xúc cũng trở nên kích động.
“Đứa nhóc ngốc này, mẹ không phạm tôi, sao lại phải ngồi tù chứ:” Cô nhìn khuôn mặt con trai mình, trong lòng lại nổi len một cơn chua xót, bệnh của con trai…
Cô vô thức mà nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, đúng rồi, cô vẫn chưa nói với hẳn, hẳn đừng đi làm việc thụ tỉnh nhân tạo đó nữa.
“Vê nhà thôi” Hà Tuấn Khoa nhìn vào ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói một câu.
Lâm Hương Giang suy nghĩ chút thấy cũng tốt, sau khi về nhà nói rõ với hẳn sau.
Lúc này Hà Hàm Bội nói: “Lâm Hương Giang có thể bình an ra ngoài cũng tính là một chuyện tốt, cô về nhà tắm rửa sạch sẽ, đổi sang một bộ đồ đẹp chút, tôi mời mọi người đi ăn”
“Muốn ăn thì về nhà họ Hà ăn đi, đầu bếp trong nhà nấu ăn cũng không tồi” Hà Tuấn Khoa trả lời “Mọi người đồng ý quay về ăn, đương nhiên tôi hoan nghênh, vậy thì tôi về nhà họ Hà đợi mọi người” Giờ Hà Hàm Bội đối xử tốt với Lâm Hương Giang như vậy, có lẽ là vì cô đã khuyên được Hà Tuấn Khoa.
Hà Tuấn Khoa đi với hai mẹ con đến chỗ ở, Lâm Hương Giang thực sự cần tâm rửa sạch sế một lần, rửa hết sạch sự xúi quẩy trên người.
Cô tầm xong đi ra, lấy khăn lông quấn quanh người, nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ sát đất, hẳn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đi đến: “Tuấn Khoa, lần này vất vả cho anh rồi” Nếu không có hẳn, cô không thế nào mà được phóng thích vô tội nhanh như vậy được.
Hắn quay đầu nhìn lại cô, giọng nói đấy u ám: *Thay quần áo đi là có thể xuất phát rồi”
Cảm thấy được hẳn không quá vui, cô liền nói: ‘Anh..Anh đừng đi thụ tỉnh nhân tạo nữa, tôi không nên ép anh..”
“Đi ăn cơm trước rồi nói đi” Lúc này hẳn không muốn nói chuyện này.
“Được, tôi đi thay đồ đây” Không muốn làm cho hắn không vui, cô liền tuân theo ý hẳn Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, ánh mắt trầm lại “Anh giúp tôi chọn một bộ đi” Lâm Hương Giang lấy ra hai bộ cho hẳn xem.
“Bộ bên trái đi” Hắn nhìn một cái rồi quyết định.
“Được”. Cô lấy bộ đồ, lập tức đi thay.
Một lát sau, một nhà ba người đi đến nhà họ Hà, Hà Hàm Bội đã bảo đầu bếp làm một bữa tối thịnh soạn rồi.
“Thanh Dương, rất lâu rồi không ở cơm ở nhà, cháu xem xem, cô đã bảo đầu bếp làm những món cháu thích ăn này” Hà Hàm Bội còn nhớ được cậu bé thích ăn gì.
“Cô à, giờ cháu không thích ăn thịt nữa” Lâm Thanh Dương nói “Vậy sao? Vậy cháu thích ăn gì?”
“Cháu không kén ăn, gì cũng được ạ” Cậu bé làm ra bộ dạng một người lớn “Không kén ăn là chuyện tốt” Hà Hàm Bội quan sát cậu bé, cuối cùng đứa trẻ này cũng trưởng thành rồi