*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 511: Lần đầu nói dối

Trong bệnh viện, Lâm Hương Giang bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ với khuôn mặt xám xịt, trên tay là một bản báo cáo kiểm tra.

Cô bước về phía trước một cách máy móc, những lời nói của bác sĩ cứ vang lên trong đầu.

“Cô cũng thấy kết quả kiểm tra rồi đó, đứa nhỏ di truyền gen của cô…”

Chuyện cô luôn sợ phải đối mặt vẫn xảy ra, Lâm Thanh Dương có gen bệnh phong của cô!

Nhưng bác sĩ có nói, gen di truyền của cậu bé không rõ ràng, giống như cô vậy. Nếu không bị kích thích mạnh, cậu bé cũng giống như người bình thường, chỉ số nguy hiểm không cao.

Chỉ là trong quá trình làm kiểm tra, bác sĩ đã phát hiện ra một chuyện, Lâm Thanh Dương mắc bệnh thiếu máu bất sản lặn. Cậu bé chưa có triệu chứng rõ ràng nhưng phải điều trị càng sớm càng tốt, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Ở góc hành lang của bệnh viện, Lâm Thanh Dương nhìn nhân viên cảnh sát ra khỏi phòng bệnh, sau đó rời đi.

“Cha, chú Cốc Nam Ninh, cảnh sát đi rồi, con nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu, cô Tạ Phương Lan sẽ sớm ra khỏi đồn cảnh sát thôi” Lâm Thanh Dương nói.

Trong phòng bệnh đối diện là một tên lưu manh bị Cốc Nam Ninh dùng súng bản bị thương, Trước khi cảnh sát đến thẩm vấn, bọn họ đã tìm tên lưu manh kia nói chuyện trước.

Có Hà Tuấn Khoa ra mặt, tên lưu manh đã bị trấn áp, không dám nói Tạ Phương Lan quen biết Cốc Nam Ninh.

“Con vẫn chưa gọi điện cho cô giáo mình đế hỏi thăm tình hình sao?” Hà Tuấn Khoa nhấc nhở.

“Đúng đúng, bây giờ con sẽ gọi cho cô ấy”

Lâm Thanh Dương lập tức gọi điện thoại cho cô Tạ Phương Lan.

Cốc Nam Ninh đứng bên cạnh, cũng tập trung sự chú ý vào cuộc gọi của cậu bé.

Không lâu sau khi Tạ Phương Lan ghi xong lời khai tại đồn cảnh sát, cô được thông báo rằng cô có thể rời đi. Nhưng nếu như tình tiết vụ án có yêu cầu, cô phải hợp tác và chấp nhận lệnh triệu tập bất cứ lúc nào.

Tạ Phương Lan nói rằng đã hiểu, sau đó ra khỏi đồn cảnh sát. Sau khi đi xa, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ tối hôm qua cô vẫn còn nghỉ ngờ thân phận của anh ấy, cho rằng anh ấy mang súng bên mình chắc không phải là người tốt gì, nhưng bây giờ cô lại lo lắng anh ấy sẽ bị cảnh sát phát hiện.

Có lẽ chỉ vì anh ấy đã cứu cô.

Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, kéo suy nghĩ của cô trở về, cô ấn nút trả lời: ‘Alo?”

“Cô Tạ Phương Lan, cô không sao chứ? Chú cảnh sát đã thả cô ra chưa?” Lâm Thanh Dương hỏi Nghe thấy giọng nói của cậu bé, cô cong môi: “Làm sao em biết cô đã được thả ra?”

“Em đương nhiên phải biết! Cô không khai chú Cốc Nam Ninh ra đúng không?”

Tạ Phương Lan lại nở nụ cười, nghe cậu bé nói câu này, thế nào cũng thấy Cốc Nam Ninh là kẻ xấu, còn bọn họ thì đang bao che cho kẻ xấu.

“Không có”

Lâm Thanh Dương nghe vậy mới mỉm cười “Em thực sự không nhìn lầm cô, em biết cô không nỡ để chú Cốc Nam Ninh bị bắt!”

Tạ Phương Lan dở khóc dở cười, đây là chuyện gì vậy?

“Cô ơi, cô đang ở đâu vậy?” Lâm Thanh Dương lại hỏi “Cô đang ở trên đường, có chuyện gì sao?”

“Bọn em tới đón cô”

Tạ Phương Lan giật mình, Cốc Nam Ninh tới đón cô? Cô vô thức nói: “Không cần..” Nhưng bên kia đã cúp điện thoại, thãng bé này không phải quá gấp gáp sao?

Lâm Thanh Dương kết thúc cuộc gọi, sau đó nhìn về phía Cốc Nam Ninh bên cạnh: ‘Chú, cô Tạ Phương Lan đang đợi chú đến đón, chú còn không mau nhanh lên một chút”

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn con trai, cười như không cười: “Không ngờ con nhỏ tuổi thế này đã có tố chất làm mai mối rồi.”

“Sao cha có thể nói vậy? Không phải ai cũng có đãi ngộ tốt như vậy đâu, được con giúp đỡ tìm đối tượng.” Thăng bé không thích cái biệt danh mai mối này.

Khi hai cha con bước tới cửa, thì tình cờ nhìn thấy Lâm Hương Giang từ bên kia bệnh viện đi tới với vẻ mặt rất xấu.

Hà Tuấn Khoa cau mày, không phải cô ấy nói đến phòng xét nghiệm sao? Sao cô ấy lại đến bệnh viện?

“Mẹ ơi, sao mẹ lại vào bệnh viện?” Lâm Thanh Dương hỏi.

Lâm Hương Giang cũng bất ngờ khi tình cờ gặp hai cha con ở đây.

“Hai người đến bệnh viện làm gì?” Cô vô thức hỏi “Mẹ, con phải hỏi mẹ trước đó, mẹ trả lời trước đi”

Lâm Thanh Dương cũng nhìn cô không chớp mắt, có chút lo lắng cau mày: “Mẹ thấy không khỏe sao? Sao không nói cho con biết?”

Lâm Hương Giang nhìn con trai mình, lại nghĩ đến những gì bác sĩ nói thì cảm thấy bưồn bã, suýt nữa đã không thể kiềm chế để lộ ra trước mặt thẳng bé.

Cô miễn cưỡng kéo môi: ‘Mẹ…mẹ hơi đau bụng, nên đến đây khám thử”

“Đau bụng? Bác sĩ nói thế nào?” Cho dù chỉ là vấn đề nhỏ xíu, Hà Tuấn Khoa vẫn rất quan tâm “À, bác sĩ nói mấy ngày nay em ăn quá nhiều bị khó tiêu, nên đã kê thuốc cho em: Lâm Hương Giang trầm giọng nói.

Hà Tuấn Khoa nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy.

mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Con biết rồi, mấy ngày nay chắc chắn mẹ đã ăn quá nhiều món mặn, con đã nói không thế ăn nhiều như vậy mà” Lâm Thanh Dương nói.

“Còn hai người? Sao lại đến bệnh viện?” Thần kinh cô căng thẳng nhìn Lâm Thanh Dương, có chút lo lắng hỏi: “Có phải con có chỗ nào không khỏe hay không?”

Lâm Thanh Dương lắc đầu: “Con không sao, sao mẹ lại căng thẳng như vậy?

Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa băng ánh mắt dò hỏi, anh lạnh nhạt nói: “Vê rồi hãng nói”

Trên đường trở về, Lâm Hương Giang nghe bọn họ nói về chuyện Cốc Nam Ninh cứu Tạ Phương Lan tối qua, thì mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cô không có tâm trạng để quan tâm đến những chuyện này..

Buổi tối, sau khi dùng bữa, Lâm Hương Giang ở ì trong phòng thí nghiệm gia đình không chịu ra ngoài.

Hà Tuấn Khoa ban đầu nghĩ rằng cô đang bận, nhưng mãi đến tối khuya cô vẫn ở trong phòng thí nghiệm, anh mới cảm thấy có gì đó không bình thường Chính xác mà nói, cô đã không bình thường từ sau khi trở về từ bệnh viện.

Anh mở cửa phòng thí nghiệm đi vào, chỉ thấy cô ngồi quay lưng về phía cửa, trên tay cầm ống nghiệm, bất động không biết đang nghĩ gì, thậm chí anh vào cũng không thèm để ý, “Đang suy nghĩ gì mà mê mẩn vậy?” Anh đột nhiên lên tiếng từ sau lưng cô, khiến cô giật thót: *A.

Lâm Hương Giang giật nảy mình, ống nghiệm trong tay không cầm chắc rơi xuống đất vỡ nát, chất lỏng trong ống nghiệm tràn ra khắp sàn nhà Đó là loại nước hoa mới được pha chế, mùi thơm lập tức bay ra.

“Sao anh vào mà không gõ cửa?” Cô ngồi xổm xuống dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất.

“Anh có gõ nhưng em không nghe thấy” Hà Tuấn Khoa vô tội nói.

Lâm Hương Giang cau mày, anh có gõ cửa sao?

“Có chuyện gì sao? Sao em có vẻ mất hồn mất vía vậy?” Hà Tuấn Khoa hỏi Động tác của Lâm Hương Giang ngừng lại, trong mắt xet qua một tia u ám…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play