Chương 510: Chú ấy không phải là người xấu
Cốc Nam Ninh đối mặt với đôi mắt trong suốt như nai con, thế nhưng lại đầy vẻ cảnh giác kia của Tạ Lan Phương, không khỏi buồn cười, cô ấy đang coi anh thành người xấu hay sao đây?
“Cô à, cô đừng có hiểu lâm đấy nhé, chú Nam Ninh là vệ sĩ của daddy em, chú ấy không phải là người xấu” Lâm Thanh Dương cảm thấy việc này hơi lớn, không thể để cho cô có ấn tượng xấu với chú Cốc Nam Ninh được.
“Vệ sĩ?” Tạ Lan Phương vô cùng nghỉ ngờ nhìn hai người bọn họ: “Vệ sĩ được phép mang súng theo sao?” Bố của cậu nhóc cũng không phải là nhân vật lớn gì.
“Vậy bố em làm nghề gì thế?” Tạ Lan Phương đã gặp Hà Tuấn Khoa một lần, còn nhớ rõ hắn ngồi trên xe lăn, khuôn mặt điển trai nhưng tràn đầy sự phẫn nộ, vẻ mặt thản nhiên, lại có một khí chất mạnh mẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
“Không phải bố em theo con đường xã hội đen đấy chứ?” Tạ Lan Phương tự mình phỏng đoán.
“Daddy em cũng là người tốt mà, ông ấy không làm chuyện xấu đâu!” Lâm Thanh Dương bội phục cô ấy, không hổ là giáo viên dạy Ngữ văn, trí tưởng tượng thật phong phú.
“Vậy sao vệ sĩ của bố em lại phải mang theo súng?” Tạ Lan Phương không thể hiểu nổi chuyện này.
Thấy Lâm Thanh Dương tạm thời giải thích không rõ, lúc này Cốc Nam Ninh mới lên tiếng: “Tôi là người nước Mỹ, ở nước Mỹ, sở hữu tư súng không phạm pháp”
“Anh là vệ sĩ mà bố em ấy thuê từ nước Mỹ về sao?”
Cốc Nam Ninh suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Cũng có thể nói như vậy đi.”
Thật ra anh ấy là do Cố Ngân Phương tìm đến, Cố Ngân Phương lo rằng Hà Tuấn Khoa gặp phải nguy hiểm ở chỗ Sở Minh, đặc biệt dặn dò anh ấy âm thầm bảo vệ hắn, dần dà, anh ấy trở thành vệ sĩ trong bóng tối của Hà Tuấn Khoa.
Hỏi rõ được thân phận của anh ấy, Tạ Lan Phương cuối cùng mới thở phào một cái, cúi đầu nhìn về phía cánh tay bị thương của anh ấy, tuy.
rằng vẫn rất sợ vết thương máu chảy dầm đề kia, lại đánh bạo nói: “Cần tôi giúp một tay không?”
Dù sao anh ấy bị thương cũng là vì cô, mới vừa rồi là anh ấy đã cứu cô.
“Không cần.’ Cốc Nam Ninh biết cô ấy đang sợ hãi, huống hồ việc băng bó vết thương này đối với anh ấy là chuyện bình thường như cơm bữa Cốc Nam Ninh nhanh chóng băng bó kỹ vết thương, chân mày chưa từng nhíu một lần nào, sau đó xuống xe, ánh mắt bình thản tối tăm nhìn thắng về phía cô ấy: ‘Xuống xe”
Tạ Lan Phương lúc này mới nhớ ra mình nên về nhà.
“Cám ơn anh đã cứu tôi” Tạ Lan Phương sau khi xuống xe, vô cùng chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, lúc này mới phát hiện anh ấy rất cao, mình phải ngửa đầu lên mới nhìn rõ được anh.
Cốc Nam Ninh không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, nhàn nhạt nói: “Đừng ngại, tôi vốn là làm công việc như vậy mà” Người giám hộ chính là nghề nghiệp của anh ấy.
Chẳng biết tại sao, lúc nghe lời anh đáp thoáng không quen, trong lòng cô buồn bực nói: “Vậy… Tôi về đây”
“Tôi đưa cô vào trong” Ý của anh ấy là đưa cô ấy về đến tận cửa nhà.
“Việc này… Không cần đâu”
“Cần ,, em và chú đi cùng cô, nhỡ đâu cô lại gặp kẻ cướp, chú lại bị thương tiếp thì sao?”
“Cô à, nói tạm biệt có nghĩa là cô vẫn còn gặp.
lại chú, đúng không?” Lâm Thanh Dương chỉ chăm chăm muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ ở cùng nhau Tạ Lan Phương rất hào phóng nói: Đúng” Nói xong, khóe miệng còn vương một nụ cười, xoay người đi vào cửa.
Lâm Thanh Dương khoanh hai tay trước ngực, lấy cùi chỏ hích Cốc Nam Ninh: “Chú, xem ra lần này chú anh hùng cứu mỹ nhân, cô Lan Phương có hảo cảm với chú rồi, chú bị thương cũng không lỗ”
Trong mắt của Cốc Nam Ninh như có cái gì lắng đọng lại, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm vui sướng nào.
Người như anh ấy, chẳng biết sống chết ngày mai thế nào, chưa muốn liên lụy đến một cô gái tốt, anh ấy chỉ phù hợp với cuộc sống một mình một người.
Trước khi đến lớp một ngày, có cảnh sát đến †ìm cô ấy, trong lòng cô đột nhiên giật mình thon thốt.
Lâm Thanh Dương len lén đi theo bọn họ, núp.
ở chỗ rẽ hành lang nghe cảnh sát hỏi cô ấy.
“Chúng tôi nhận được tố giác, tối hôm qua ở con hẻm gần nhà cô có xảy ra vụ án dùng đến súng, hàng xóm phụ cần nghe được tiếng của cô ở hiện trường vụ án, xin mời cô theo chúng tôi phối hợp điều tra một chuyến: Cảnh sát nói.
Tạ Lan Phương lập tức giải thích: “Tối hôm qua có bốn tên côn đồ muốn cướp đồ của tôi, đúng lúc có người đi qua cứu giúp tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô không thể nói Cốc Nam Ninh ra được”
“Xin hãy đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai” Cảnh sát nói.
Tạ Lan Phương chỉ có thể đi theo bọn họ một chuyến Lâm Thanh Dương thầm nghĩ, không xong rồi, không biết cô Lan Phương có thể đối với với những câu hỏi của cảnh sát hay không?
Sau khi thấy cô Lan Phương và cảnh sát đi khỏi, Lâm Thanh Dương giả bộ đau bụng, gọi điện kêu Cốc Nam Ninh đến trường đón cậu.
Không ngờ người tới đón cậu còn có Hà Tuấn Khoa.
Lâm Thanh Dương vừa mở cửa xe đã nói thắng: “Chú, không xong rồi, cô Lan Phương bị cảnh sát dẫn đi rồi” Cậu nhóc nói xong mới nhìn thấy bố mình ngồi trong nghe, bất chợt thấy choáng váng.
“Không phải mới nói đau bụng hay sao? Con khỏe rồi hả?” Hà Tuấn Khoa cười như không cười nhìn cậu nhóc.
Lâm Thanh Dương vội vàng che bụng lại: ˆA…
Vấn còn đau.”
“Còn không lên xe đi, bố dẫn con đến bệnh viện” Hà Tuấn Khoa dửng dưng nói.
Lâm Thanh Dương liếc mắt nhìn Cốc Nam Ninh, quên mất không nói trong điện thoại với anh ấy,kêu chỉ cần anh ấy đến là được.
Lâm Thanh Dương ngồi trên xe: “Daddy, sao daddy lại có thời gian rảnh rồi đến đây thế?”
“Thân thể con trai khó chịu, mẹ con không rảnh, thân là người làm cha, làm sao có thể không đích thân đến đây?”
Lâm Thanh Dương cúi đầu suy nghĩ, daddy ở đây, có phải không tiện nói về chuyện của cô Lan Phương không?
“Cháu vừa mới nói đến cô Lan Phương, có chuyện gì vậy?” Cốc Nam Ninh chủ động nói Lâm Thanh Dương lén nhìn bố mình, chuyện này cho hẳn biết cũng không có vấn đề gì.
“Cô bị cảnh sát dần đi lấy lời khai rồi”
“Vì chuyện tối ngày hôm qua?”
“Phải, cháu sợ cô sẽ không chịu nổi rồi khai chú ra, nếu không thì chú tránh đi trước đi?” Lâm Thanh Dương là vì lo nghĩ cho anh ấy.
Cốc Nam Ninh lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, anh ấy yên lặ tồi nói lặng một lú “Không cần, chú tin c hông biết vì sao, anh ấy nhất định tin rằng cô ấy sẽ không khai mình ra.
“Hai người đang nói cái gì đấy?” Hà Tuấn Khoa cau mày hỏi, bọn họ thân nhau như vậy từ lúc nào?
“Daddy, không thì daddy giúp bọn con một chuyện đi, chú Nam Ninh có được cứu hay không đều nhờ vào daddy cả đấy” Lâm Thanh Dương đột nhiên đến gần hắn, nháy nháy mắt với hắn.
Hà Tuấn Khoa híp mắt lại: “Con nói chuyện bình thường một chút cho bố”