Chương 402: Suýt chút nữa thì mất con
“Hôn mê? Tại sao thẳng bé lại hôn mê chứ? Anh đã đánh nó à?” Lâm Hương Giang rất đau khổ khi thấy con trai mình bị hôn mê, trong lòng đau không thở nổi. Cô nhịn không nổi nữa muốn chạy đến ngay bên cạnh con để xem con bị sao?
Kẻ bắt cóc sốt ruột nói: “Bọn tao bắt nó tới đây, nếu như không làm cho nó hôn mê thì để nó gọi người tới đây à? Đừng nói nhảm, mau giao tiền chuộc!”
“Anh…”
Hà Tuấn Khoa kéo Lâm Hương Giang lại bên mình, nhìn những kẻ bắt cóc trên lầu với giọng nam đầy đe doạ: “Có thể trả tiền chuộc.
cho anh, nhưng anh nên đảm bảo rằng con trai tôi được an toàn, nếu không thì cho dù có đi đến châm trời góc bể, tôi cũng sẽ quyết lấy cho bằng được cái mạng của anh!”
Khí thế của anh ta thật đáng sợ, cách nhau tới ba tầng lầu, nhưng những tên bắt cóc vẫn có thể cảm nhận được một luồng áp lực ép đến.
Họ liếc nhìn Lâm Thanh Dương đang hít thở yếu ớt, cậu nhóc này có vẻ không chống đỡ được lâu nên phải lấy tiền chuộc và rời đi càng sớm càng tốt.
Những kẻ bắt cóc ném xuống một sợi dây thừng dài và nói một cách thô thiển “Nếu các người muốn cứu tên nhóc này thì đừng nói nhảm nữa, mau buộc va li tiền vào dây!” Chúng trực tiếp treo chiếc va li lên.
“Các người nhất định phải nói lời giữ lời đấy, lấy được tiền chuộc thì phải thả người!”
Lâm Hương Giang nói lớn.
Theo yêu cầu của bọn bắt cóc, bọn họ dùng dây thừng buộc thùng tiền lại.
Kẻ bắt cóc bỏ sợi dây, cầm chiếc hộp trên tay, mở ra xem toàn là tiền!
Trong mắt hai người hiện ra ánh sáng tham lam, có tiền thì cả đời này bọn họ sẽ không phải lo lắng gì nữa!
“Các người có thể thả người rồi!” Lâm Hương Giang nóng lòng muốn giải cứu con trai mình.
“Các người chờ ở đây mười phút nữa hẳng lên, nếu không chúng ta không thể đảm bảo sống chết cho thẳng nhóc đâu!” Kẻ bắt cóc nói xong liền biến mất.
“Anh..” Trái tim của Lâm Hương Giang càng thêm bối rối khi không thể nhìn thấy con trai mình.
“Bọn họ sẽ không hối hận nữa đường, không thả người chứ?” Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa.
“Không, chúng còn bận lấy tiền và bỏ trốn” Anh hiểu rõ những kẻ bắt cóc.
“Thanh Dương…”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho bọn họ chạy mất” Cho dù có cứu được con trai, anh cũng sẽ không để bọn họ đi, nếu dám bắt cóc con anh thì bọn chúng nhất định phải trả giá.
“Đi” Anh nằm chặt cổ tay cô đi lên.
Lâm Hương Giang sợ rắng nếu anh không làm theo ý những kẻ bắt cóc, chúng sẽ làm tổn thương con anh và không chịu đi lên.
“Còn chưa tới mười phút.”
“Mười phút sau thì chúng đã bỏ chạy từ lâu rồi” Anh bất giác kéo cô lên.
Cả hai nhanh chóng đi lên tầng lầu mà kẻ.
bắt cóc vừa rồi đang ở.
“Thanh Dương…” Lâm Hương Giang hét lên, nhìn thấy con trai mình đang năm cách đó không xat Trái tim cô co rút kịch liệt, chạy qua vài bước: “Thanh Dương!”
Cô vội chạy đến bên con, nhìn thấy con trai gần như bê bết máu, cô đau lòng: “Thanh Dương..” tay run run bế con lên.
“Thanh Dương, con bị sao vậy? Con dậy đi, mẹ ở đây, con dậy đi…” Nước mắt rơi từng giọt, hơi thở của người con trai trên tay rất: yếu, nhìn thấy máu suýt nữa khiến cô ngất đi.
Những kẻ bắt cóc đó thực sự chết tiệt.
Họ nói rằng họ không làm tổn thương thãng bé, tại sao họ lại làm tổn thương nó như thế này?
“Thanh Dương, tỉnh lại đi, Thanh Dương ..” Lâm Hương Giang kêu thảm thiết đánh thức con trai, cả người cô run lên, nếu anh ta có thiếu sót gì, cô sẽ không muốn sống nữa Hà Tuấn Khoa bước tới, nhìn thấy tình hình của Lâm Thanh Dương lúc này, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, trên người hiện lên sát ý đáng sợ: “Chết tôi sẽ không bỏ.
qua cho bọn họi”
Anh nghiêng người ôm Lâm Thanh Dương bước nhanh trở lại: “Đưa thăng bé đến bệnh viện ngay lập tức!”
Lâm Hương Giang cố gắng gượng dậy, nhưng đôi chân yếu ớt đến nỗi cô gần như không thể đứng vững, tự nhủ phải mạnh mẽ lên, con trai cô cần cô lúc này!
Loạng choạng theo sau, trong miệng vẫn là nói: “Thanh Dương…”
Hà Tuấn Khoa bước ra ngoài ôm Lâm Thanh Dương, Hoài Vũ chào anh: “Tổng giám đốc Khoa.”
“Người ở đâu? Đã bắt được rồi chứ?”
“Họ đã bỏ chạy từ phía bên kia. Người của chúng tôi đang đuổi theo, nhất định sẽ bắt được họ.”
“Được rồi, sau khi bắt được… tôi sẽ tự mình xử lý!” Trong đôi mắt ưng có sự khát máu cùng tàn nhãn lóe lên, nếu bọn họ đã dám đả thương con trai mình vậy thì bọn họ sẽ chết thảm!
Hà Tuấn Khoa đưa Lâm Thanh Dương đến bệnh viện nhanh nhất có thể, hiện tại thắng bé đã được đưa đến phòng cấp cứu.
Lâm Hương Giang đứng dựa vào tường, cảm thấy sức lực của mình đã bị lấy đi hết, nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu không chớp mắt, hai mắt vô hồn, mất tập trung.
Hà Tuấn Khoa đứng ở phía bên kia im lặng, mấy lần muốn bước tới, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay lại, tiếp tục im lặng.
Anh cũng lo lắng như cô.
Thực ra, lúc này Lâm Hương Giang vẫn còn đang run rẩy, máu của con trai bà vẫn còn dính trên quần áo và trên tay cô.
Những hơi thở đâm máu đó nhắc đi nhắc lại cho cô biết cảnh tượng đứa con mình bê bết máu kinh hoàng như thế nào.
Nếu có thể, cô thà người bị thương chảy máu kia chính là mình Đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay có chút mềm mại, cô đột nhiên tỉnh táo lại, phản xạ có điều kiện định rút tay về, giọng nói trâm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Đừng nhúc nhích.”
Đó là Hà Tuấn Khoa, người đang dùng khăn ướt lau máu trên tay cô, máu đã khô lại rồi…
Nghĩ đến vết máu trên người con trai, lòng cô lại đau đớn dữ dội, nước mắt lại trào ra, cô cắn chặt môi không muốn khóc thêm lần nào nữa.
Hà Tuấn Khoa giúp cô lau tay sạch sẽ, thở dài nói: “Muốn khóc thì khóc, đừng cố nhịn” Nói xong, anh ấn đầu cô vào vai mình.
Lâm Hương Giang muốn đẩy anh ra, sức lực có chút hống hách, dường như anh muốn ôm nhẹ cô, nhưng anh không cho phép cô giấy giụa.
Nước mắt cô nhỏ xuống bộ đồ của anh, ngất đi rồi bật khóc, cô đột nhiên không còn sức để vùng vẫy…
Hà Tùng Nhân nghe tin Lâm Thanh Dương bị bắt cóc, anh nghĩ rằng Lâm Hương Giang chắc hẳn đang rất lo lắng và sợ hãi, anh vội vã đến bệnh viện và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô dựa vào vai chú Út mà khóc, mà chú Út thì ôm cô, như thể họ trở lại trạng thái ân ái trước đây!
Bước chân của anh ta đột ngột dừng lại, anh ta đứng đó nhìn họ, hai tay rủ xuống bên hông từ từ nắm chặt lại, nhìn bọn họ bằng.
ánh mắt hung tàn.
Không dễ dàng gì mới chia rẽ được bọn họ, sao anh ta có thể cho phép họ nhanh chóng hòa hợp trở lại như vậy?
Lâm Hương Giang phải thuộc về anh ta!
Anh ta không đi tới, quay lưng bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Lâm Hương Giang chạy đến ngay lập tức: “Bác sĩ, con trai tôi thế nào?” Cô lo lắng và sợ hãi hỏi.
Bác sĩ thở dài: “Vết thương của cháu bé rất nghiêm trọng, cũng may là cháu đã được cấp cứu kịp thời. Nếu chậm hơn một chút, chúng tôi cũng không làm gì được”
Lâm Hương Giang cảm thấy choáng.
váng khi nghe những lời đó, vì cô ấy đã suýt mất con trai của mình!
“Vậy thì bây giờ thắng bé nó.
“Chúng tôi đã chữa trị vết thương cho.
anh ấy. Cháu bị gãy hai xương sườn và đầu cũng bị thương. Có vẻ như cháu đã từ trên cao ngã xuống…”
“Té ngã sao?” Còn bị gấy xương sườn?
Lâm Hương Giang nóng lòng muốn lột da của kẻ bắt cóc. Thật quá tàn nhẫn. Họ đã làm gì với Thanh Dương?
Bác sĩ gật đầu, sau đó nó cho cháu bé nghỉ ngơi cho tối sẽ không xảy ra nhiều vấn đề gì lớn.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Lâm Thanh Dương bị đẩy ra, cậu bé đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Bàn tay run rẩy của Lâm Hương Giang chạm vào mặt anh, và lo lắng nghẹn ngào “Thanh Dương, không sao, không sao… Mẹ ở đây, mẹ đã ở bên con.”
Hà Tuấn Khoa im lặng nhìn mẹ con mình, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua, mọi chuyện thế này, anh không thể để cho bọn bắt cóc sống ung dung tự tại được!