Chương 400: Dụ dỗ một chút cũng không chịu
Tại vị trí ngay chỗ cửa sổ kính chạm sàn trong nhà hàng đồ Tây, Lâm Hương Giang và con trai ngồi cùng một bên, đối diện họ là Hà Tuấn Khoa.
Nhân viên phục vụ lúc này vừa đem đồ ăn mà họ gọi đưa lên.
Hà Tuấn Khoa thật sự đưa bọn họ đi ăn cái gì mà gọi là cơm tôm hùm sốt phô mai, một lúc gọi hẳn ba suất!
Mặc dù đồ ăn này rất cao cấp, hương vị cũng thực sự tuyệt vời, nhưng Lâm Hương Giang vẫn không chút động lòng Cô sẽ không ăn bất cứ đồ gì của anh ta, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta.
Cô liếc nhìn con trai bên cạnh, tên tiểu tử này miệng thì luôn nói cắt đứt quan hệ bố con, thế mà hiện tại đã bị đồ ăn mua chuộc, cô nhịn không được thầm thở dài một tiếng.
“Con ăn đi, ăn hết mà chưa đủ no lại gọi tiếp” Hà Tuấn Khoa nhìn Lâm Thanh Dương nói.
Lâm Thanh Dương cố gắng đưa ánh mắt của mình từ đĩa thức ăn di chuyển lên, cố tỏ ra nghiêm túc nói: “Là ố ép buộc con và mẹ chứ không phải hai mẹ con dính lấy Đáy mắt Hà Tuấn Khoa phảng phất nét hứng thú, tiểu tử thối rõ ràng đã thèm ăn tới không nhịn được, vẫn còn nói ra những lời quang minh chính đại như thế.
Có điều anh không những không vạch trần, mà còn phối hợp gật gật đầu nói: “Ừ, là bố ép buộc hai mẹ con đến đây, cũng là bố muốn chúc mừng con, mời con ăn cơm, ăn xong rồi, thì con không nợ bố cái gì nữa cả”
Lâm Thanh Dương gật đầu: “Coi như bố biết điều, vậy thì con nể mặt bố một lần”
Lâm Hương Giang nghe bố con họ nói chuyện với nhau, không biết nói gì luôn.
Lâm Thanh Dương ăn xong suất cơm của mình, mới phát hiện ra mẹ không ăn, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Mẹ, sao mẹ không ăn?”
“Mẹ không muốn ăn” Cô lạnh nhạt nói, tóm lại chính là không muốn ăn đồ của anh ta.
Hà Tuấn Khoa nhìn cô, ánh mắt cô vẫn luôn đặt trên người con trai mình, đến nhìn cô ấy cũng không muốn nhìn anh lấy một lần.
Ánh mắt anh tối lại, cầm chiếc thìa nhỏ lên xúc một ít hoa quả chua ngọt đưa đến bên miệng cô: “Nếu không muốn ăn, thì ăn một chút chua chua khai vị vậy.”
Lâm Hương Giang cau mày lạnh lùng nhìn anh, cô biết anh rất rõ, có thể cho cô ăn bất cứ thứ gì?
Cô không thèm nhìn, lạnh lùng từ chối: “Không cần”
Lúc này người đàn ông tâm trạng đang rất tốt, nhẫn nại hỏi: “Vậy em muốn ăn gì, hay là anh gọi món khác nhé?”
Giang cong môi chế giễu: ì chứ? Không cần lòng tốt giả dối của anh”
Không phải anh ta luôn nghĩ làm sao để báo đáp cô sao?
Hôm nay thì thành công rồi, cố ý đến xem cô thành trò cười?
Cô không thèm, ai mà biết được đẳng sau khuôn mặt tươi cười kia có phải đang cất giấu một con dao giết người hay không?
Hà Tuấn Khoa hơi nhíu mày: “Em không cần anh bón, vậy em tự ăn chút ít đi”
“Đã bảo là không ăn, anh không thấy phiền à!” Cô thật sự không còn nhẫn nại được nữa, nhất thời không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng nói lại anh.
Trong nhà hàng còn có nhiều thực khách khác, bên cạnh bọn họ có một bàn, ngồi bên đó là một đôi tình nhân.
“Anh xem người ta nhãn nại dỗ dành bạn gái kia kìa, anh học tập đi nhé” Người phụ nữ nũng nịu nói với bạn trai mình.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa, thật nhìn không ra, anh ta xem ra có dáng vẻ mạnh mẽ của một người rất thành đạt, vậy mà lại nhỏ nhẹ như vậy trước mặt phụ nữ.
“Em tốt nhất đừng có học theo mấy cái không tốt, anh dỗ dành em, có thể được, nhưng em đừng làm anh tức giận.” Người đàn ông nói xong, liếc mắt nhìn Lâm Hương Giang, con gái bây giờ tính tình sao lại xấu như vậy chứ?
“Anh nói cái gì vậy? Muốn anh chiều em một chút sẽ lấy mạng của anh sao? Anh xem người ta đẹp trai thế kia, con trai cũng đã lớn vậy rồi, mà vẫn còn ngoan ngoãn vâng lời vợi Anh vừa mới hẹn hò với em, muốn anh dỗ dành em một chút cũng không được sao?”
Người phụ nữ không vui n‹ “Được rồi được là lỗi của anh, lỗi của anh, em muốn thế nào cũng được” Người đàn ông vội vàng dỗ dành bạn gái mình, trừng mắt với Hà Tuấn Khoa, đều tại anh ta, hết chuyện rồi hay sao, thể hiện cái gì chứ?
Những lời nói của đôi tình nhân kia đều lọt vào tai bọn họ, Lâm Hương Giang không nói gì, bọn họ ngồi bên đó lại nhìn ra là Hà Tuấn Khoa đang dỗ dành cô sao?
Cô thề tuyệt đối sẽ không đi ăn cùng anh ta nữa!
Giữa bọn họ không nên qua lại nữa.
Hà Tuấn Khoa giả vờ như không nghe thấy những lời của đôi tình nhân kia, đặt dao nĩa trong tay xuống.
“Ý? Bố cũng không ăn nữa sao?” Lâm Thanh Dương hỏi.
“Mẹ con không ăn, bố cũng không có.
khẩu vị.” Anh nói những lời này cũng không sợ làm cô thấy ghê tởm.
“Hai người không ăn, thì con ăn!” Cậu không khách khí với hai người nữa, đối với đồ ăn ngon, cậu không thể phụ lòng được!
Lâm Thanh Dương nhấc cả hai suất cơm của bọn họ đến trước mặt mình, không chút ngại ngùng.
Lâm Hương Giang không nhịn được đỡ trán, nó có thể ăn nhiều như thế sao?
Cô lo lắng thêm một lần nữa vì nhỡ đâu có một ngày con trai cô vì ăn mà có thể bán cả cô đi!
Bên ngoài nhà hàng, cách đó một đoạn, An Thu Huyền nhìn vào một nhà ba người ở bên trong, đáy mắt hiện lên sự hận thù ghen tuông.
Hóa ra anh ta muốn ly hôn với cô, vẫn là vì Lâm Hương Giang!
Để tiếp cận được Lâm Hương Giang, anh ta cũng tốn không ít tâm cơ, đến con trai của mình cũng lợi dụng!
Chính vì có sự tồn tại của Lâm Thanh Dương, bọn họ không thể không có sự qua lại.
Mà cứ nghĩ đến lời anh ta nói, anh ta chỉ có một đứa con duy nhất là Lâm Thanh Dương, sẽ không có ai khác nữa, sự hận thù trong lòng An Thu Huyền lại cuộn trào lên như nước sông đổ ra biển lớn Cô ta âm thầm nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Dương đang vui vẻ ăn đồ ngon, nếu không có sự tồn tại của nó, Hà Tuấn Khoa sẽ không thể không muốn có con nữa.
Lâm Hương Giang có bệnh thần kinh, Hà gia cũng sẽ không để cô ta đẻ con cho anh ấy.
Người duy nhất có tư cách sinh con cho anh ấy chỉ có cô ta!
An Thu Huyền càng nghĩ càng kích động, không sai… Chỉ cần không có Lâm Thanh Dương, tất cả đều trở nên dễ dàng!
Lâm Hương Giang hôm nay vẫn như mọi hôm đều ở trong phòng thực nghiệm điều chế nước hoa, chiếc điện thoại đi động đặt bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông.
Quay sang nhìn số máy gọi đến, là chủ nhiệm lớp học của con trai cô.
Cô vô thức có chút căng thẳng, nhận điện thoại nói: “Alo, cô giáo của Thanh Dương ạ?”
“Có phải mẹ của Thanh Dương không ạ?
Cô đến trường một chuyến đi, Thanh Dương nó… không nhìn thấy cậu bé đâu cả” Giọng nói của cô giáo vừa nghiêm trọng vừa gấp gáp.
Thần kinh của Lâm Hương Giang chớp mắt đứt phựt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Thanh Dương không phải nói hôm nay nhà trường tổ chức đến công viên vẽ tranh sao ạ? Sao lại không thấy chứ?”
“Chúng tôi đích thực đến công viên để vẽ phác thảo, nhưng đến bữa ăn, không biết làm sao, mà không nhìn thấy cậu bé đâu, thầy cô và các bạn đều đang đi tìm cậu bé, tôi thông báo với chị, chính là muốn nói…nếu như không tìm thấy thì chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”
“Tôi bây giờ sẽ qua đó ngay” Việc không thể chậm trễ, Lâm Hương Giang lập tức thay quần áo làm việc ra đi ngay.
Khi cô đến công viên, gặp mặt giáo viên chủ nhiệm, mà Hà Tuấn Khoa cũng được thông báo sự việc đã đến nơi.
Lúc này cô chỉ quan tâm đến tình hình của con, gấp gáp hỏi: “Cô giáo, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Thanh Dương ạ?”
Giáo viên sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu, vạn phần cảm thấy có lỗi: “Vẫn chưa có, có điều tổng giám đốc Khoa đã báo cảnh sát, cũng đã phái rất nhiều người đi tìm rồi, công viên rộng lớn như vậy, nói không chừng cậu bé đang lạc ở chỗ nào đó thôi: Lâm Hương Giang rất hiểu con trai mình, cậu bé không thể lạc đường được, nó không phải là đứa ngốc nghếch không biết đường.
“Tôi đi tìm nó.” Cô quay người muốn đi, thì chuông điện thoại vang lên.
Cô dự cảm có chuyện chẳng lành, lấy điện thoại ra nghe: “Alo, là Thanh Dương hả con?”
“Cô là mẹ của Lâm Thanh Dương đúng không?” Là một giọng nói đàn ông côn đồ lưu manh.
Dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt, cô đè nén sự hoảng loạn trong lòng nói: “Đúng, là tôi, anh là ai? Con trai tôi đang ở trong tay anh sao?”
“Cô không cần biết tôi là ai, cô nói không sai, con trai cô đang ở trong tay chúng tôi.”
“Các người?” Xem ra không chỉ có một người!
“Bớt phí lời đi, hiện tại tôi gọi điện cho cô chính là muốn thông báo cô hãy chuẩn bị trước một trăm năm mươi tỷ tiền mặt, con trai cô có giữ được mạng hay không, đều dựa vào cô cả đó.”
Thần sắc Lâm Hương Giang cứng ngắc, con trai bị người ta bắt cóc rồi!