Chương 140: Tôi muốn gặp anh một lần
Lâm Hương Giang bất ngờ, không dám tin nhìn trưởng phòng: “Ngài nói… tôi bị đuổi việc?”
Đúng là có một khoảng thời gian cô không đi làm nhưng mà cô đã xin phép rồi, hơn nữa cô còn là vì xảy ra tai nạn xe bị thương mới không có đi làm, Nguyễn Cao Cường là người phê duyệt phép.
Không có khả năng là vì cô bỏ bê công việc mà đuổi cô được.
“Vì sao? Tôi đã làm sai gì à?”
“Tôi cũng là nhận được thông báo từ cấp trên, tự cô làm cái gì cô không biết hay sao?”
Trưởng phòng không kiên nhẫn nói.
Lâm Hương Giang càng nghe càng mơ hồ, là vị cấp trên nào đuổi cô? Cô đã đắc tội với người nào sao?
“Ngài có thể nói cho tôi biết một chút được không? Tôi thật sự không biết” Tôi thật sự không biết”
Đại khái trưởng phòng thấy cô bình thường làm việc cố gắng, lần trước lúc làm việc còn bị thường, dịu giọng lại nói: “Là thông báo của chỗ chủ tịch đưa ra, tôi chỉ phụ trách làm theo”
Lâm Hương Giang kinh ngạc không thôi: “Chủ tịch Nguyễn Cao… Cường?”
Nguyễn Cao Cường đuổi việc cô?
Không thể nào, nhất định không thể!
Cô là do anh ta mời tới, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đuổi việc cô, anh ta không phải người như vậy.
“Tôi đi tìm anh ta hỏi một chút” Lâm Hương Giang đứng dậy định đi đến phòng chủ tịch “Cô không cần đi; Trưởng phòng gọi cô lại €ô khó hiểu quay đầu lại, trưởng phòng tiếp tục nói: “Chủ tịch Cường không có ở đây, bây giờ người phụ trách chỉ nhánh này là giám đốc Diệp”
“Anh nói ai?” Lâm Hương Giang không nghe rõ.
“Anh ba Nguyễn Cao Diệp của chủ tịch Cường, đừng nói cô không hiểu nha?”
Trưởng phòng tức giận liếc cô một cái.
Lâm Hương Giang hoàn toàn như đang nằm mơ, cô nào biết Nguyễn Cao Cường có mấy anh chị em?
Ý tứ là chi nhánh này sẽ là anh ba của anh ta quản lý, nơi này không phải là do anh ta quản, anh ta phải quây về tổng bộ sao?
‘Tên Nguyễn Cao Cường này, đi rồi mà không nói với cô tiếng nào!
Không đúng nha, cô không biết Nguyễn Cao Diệp, cũng không đắc tội gã, vì sao gã vừa đến đã đuổi việc cô.
“Ngại quá, hỏi thêm câu thôi, chủ tịch Cường đi đâu rồi?” Lâm Hương Giang cẩn thận hỏi.
“Cô không xem tin tức hả?” Cuối cùng trưởng phòng không còn kiên nhãn với cô nữa, phất tay với cô: “Tự cô ra ngoài tìm tin tức đi”
Lâm Hương Giang rời khỏi văn phòng, tìm thấy ở nơi làm việc bên ngoài tin tức về tài chính và kinh tế hai ngày qua.
Trang nhất tài chính ngày hôm nay là tin tức về nhà họ Nguyễn Cao, giá cổ phiếu của tập đoàn Thành Công nhà họ Nguyễn Cao giảm mạnh, nghi ngờ là bị ảnh hưởng rất nặng nề… CEO của tập đoàn Nguyễn Cao Cường phải xuất hiện để giải quyết mối nguy cơ khẩn cấp.
Thì ra là nhà họ Nguyễn Cao gặp phải nguy cơ, Nguyễn Cao Cường không thể không trở về giải quyết vấn đề.
Chuyện này cũng quá bất ngờ rồi, hôm qua còn ổn thỏa, sao hôm nay lại gặp phải nguy cơ rồi?
Trên báo còn nói là bị ảnh hưởng nặng nề, chẳng lẽ có người xuống ta với tập đoàn Nguyễn Cao?
Trong đầu cô thình lình hiện ra khuôn mặt lãnh khốc của Hà Tuấn Khoa, chẳng lẽ hẳn lại ra tay với tập đoàn Nguyễn Cao…
Cho nên bây giờ cô bị đuổi việc không phải là vì đắc tội Nguyễn Cao Diệp, hoàn toàn là vì hành vi xấu xa của người nào đó!
Nhưng mà không phải trên thương trường Hà Tuấn Khoa và nhà họ Nguyễn Cao là kẻ thù hay sao? Chắc là Nguyễn Cao Diệp sẽ không nghe hẳn mà đuổi việc cô chứ?
Đầu Lâm Hương Giang loạn hết cả lên, cô luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa có kết thúc, chẳng lẽ Hà Tuấn Khoa định đấu với Nguyễn Cao Cường một trận trên thương trường?
Cô không kiềm được mà gọi vào số của hắn, cho dù lúc trước gọi cho hắn vài lần hắn vẫn không có nghe Tiếng chuông vang lên lại ngắt, ngay khi cô nghĩ người đàn ông kia sẽ không nghe mấy, một giọng nói trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc đến vậy.
Đại khái là đã mấy ngày rồi không có nghe giọng của người đàn ông, Lâm Hương Giang lập tức bị giật mình đến ngớ người ra.
Người đàn ông không nghe thấy cô trả lời, giọng lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì gọi làm gì”
Hắn định cúp máy thì người phụ nữ mới cuống quít nói: “Từ tự, tôi có việc muốn nói”
“Nói!”
Dù là cách một cái di động, nghe thấy giọng trầm lạnh của người đàn ông, cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt anh lạnh lùng đến nhường nào, thậm chí còn cảm nhận được một sự áp bách bức người.
Cô hít sâu một hơi, sau khi đã điều chỉnh cảm xúc tốt rồi, cô nói: “Tôi muốn gặp anh một lần”
“Không rảnh” Hắn không cần suy nghĩ nhiều đã từ chốt.
Sợ hắn sẽ cúp máy, cô lập tức nói: “Không phải anh muốn ly hôn với tôi sao?
Anh gặp tôi thì tôi sẽ lập tức ký thỏa thuận ly hôn”
Người đàn ông không có nói gì, cả hai bên đều im lặng, cô nghe thây được hơi thở nhè nhẹ của người đàn ông từ trong điện thoại Im lặng như vậy khiến cô không khỏi căng thẳng trong lòng, hắn sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Lát sau, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp thời gian” Nói hết câu thì lập tức cúp máy.
Lâm Hương Giang muốn nói nhiều hơn một câu cũng không có cơ hội, cô trừng mắt nhìn di động, hắn bận đến thế sao?
€ó phải đang bận chiến đấu trên thương trường với Nguyễn Cao Cường?
Còn bảo để trợ lý sắp xếp thời giam, ý là bảo cô chờ đi, nào hẳn rảnh mới gặp cô được?
A… bây giờ muốn gặp hắn khó đến vậy sao? Người đàn ông này đúng là quái đản!
Chuyện tiếp theo mới khiến cô đâu đầu, không hiểu vì sao bị đuổi việc, bây giờ cô phải thu dọn đồ đạc rời đi Dưới cái nhìn của nhóm đồng nghiệp, rất nhanh cô đã thu dọn xong đồ của mình, ôm thùng lớn rời khỏi.
Cô cứ tưởng rằng mình đã tìm được công việc tốt, có thể đạt được vài thành tích ở đau, không nghĩ tới vừa bắt đầu đã bị cuốn gói đi, cô cũng đủ xui rồi.
Lâm Hương Giang ôm thùng đi thang máy, không ngờ lại đụng người đang đi tới, thùng trên tay rơi xuống đất, đồ vật trong thù rơi vãi ra.
Nhìn thấy đám hỗn loạn này, cô bắt đầu điên tiết!
“Cô bị mù à? Đi mà không biết nhìn đường!”
Cô còn chưa có lên tiếng, thì đối phương đã mắng cô trước rồi.
Cô ngước mắt lên nhìn, đối diện là hai người đàn ông, đứng trước mặt cô mắng là người đàn ông đeo kính đen, vừa nhìn đã biết là trợ lý.
Người đàn ông đứng phía sau mặt một bộ âu phục màu đỏ rượu, nhưng mà nhìn ra được quần áo được may vừa vặn, chất vải cao cấp, đang làm vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Nhìn cái gì vậy? Còn không mau xin lỗi giám đốc Diệp” Nam trợ lý ồn ào.
Giám đốc Diệp? Người trước mắt là Nguyễn Cao Diệp à? Cũng chính là người anh ba kia của Nguyễn Cao Cường?
Trưởng phòng nói là do gã ra lệnh, đuổi việc ô.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, cô còn đang rầu là không có cách nào thấy gã, giáp mặt hỏi gã vì sao đuổi việc cô, bây giờ lại để cho cô gặp được!
“Giám đốc Diệp đúng không? Tôi là Lâm Hương Giang ở bộ phận thiết kế, tôi muốn hỏi một chút, tôi và anh không quen nhau, cũng không đắc tội anh, vì sao anh lại đuổi việc tôi?” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, nói thật, gã và Nguyễn Cao Cường một chút cũng không giống anh em.
Nguyễn Cao Diệp nghe vậy thì mới muốn nhìn người phụ nữ trước mặt, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần: “Cô là Lâm Hương Giang? Là nữ nhân viên là em tư của tôi đặc biệt chăm sóc?”
Gã dừng chút, lại nói: “À, không, phải nói là nữ cấp dưới không biết liêm sỉ, muốn quyến rũ em tư của tôi”
Lâm Hương Giang nghe nói thế thiếu chút nữa té ngã, từ khi nào cô đã trở thành nữ cấp dưới muốn quyến rũ Nguyễn Cao Cường rồi?
Hay là bình thường ở công ty Nguyễn Cao Cường chăm sóc cô quá nhiều, trong công ty có truyền đãi vài tin đồn mà cô không biết?
Nguyễn Cao Diệp đánh giá cô, giọng mỉa mai, hừ một tiếng: “Dáng vẻ bình thường, dáng người cũng không xong, cũng không biết cô lấy tự tin đâu ra mà quyến rũ em tư của tôi?”
Người này, gã dựa vào cái gì mà xoi mói dáng vẻ của cô? Thật mất lịch sự!
Cô siết chặt năm tay, sau khi hít một hơi thật sau, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi không có quyến rũ anh ấy, anh đừng có mà nghe người khác đồn bậy! Còn có, tôi đã làm sai cái gì, anh dựa vào đâu mà đuổi tôi?”