Chương 139: Đứa con thuộc về ai
Hà Tuấn Khoa hạ lệnh với vệ sĩ xong thì xoay người rời đi, không quay đầu lại, giống như bậc vua chúa nắm trong tay sống chết, lạnh lùng, vô tình.
“Hà Tuấn Khoa..” Lâm Hương Giang giơ tay lên muốn nằm lấy hẳn lại bị vệ sĩ chặn lại.
©ô trơ mắt nhìn bóng dáng hẳn biết mắt, hẳn đang muốn cắt đứt hoàn toàn với cô, còn không cô gặp con mình?
Hà Hàm Bội cũng chuẩn bị đi vào, lạnh lùng nhìn chằm chăm Lâm Hương Giang, cuối cùng nói một câu: “Cô chờ thỏa thuận ly hôn của Tuấn Khoa đi!”
Bà ép Hà Tuấn Khoa ly hôn với Lâm Hương Giang không phải chuyện một hai ngày gì, bây giờ cuối cùng hắn cũng chắc chắn ly hôn, nếu hẳn cắt đứt với người phụ nữ này sớm một chút thì ba của bọn họ cũng không bị tức chết.
Nói tóm lại, Lâm Hương Giang là một đứa xui xẻo!
Lâm Hương Giang giật mình tại chỗ, hẳn vẫn quyết định muốn ly hôn với cô sao?
Cô biết lần này chắc chắn hẳn sẽ không tha thứ cho cô, lại không ngờ rằng hẳn lại đưa ra quyết định sớm đến vậy.
Cho nên hẳn muốn cướp con đi sao?
Cuối cùng Lâm Hương Giang cũng không được phép thăm viếng lễ tang của Hà Phương Đông Khi cô rời đi, không phát hiện Phan Thanh Y đứng ở góc cách đó không xa lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
Phan Thanh Y nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa với Lâm Hương Giang, lại nghe thấy câu nói kia của Hà Hàm Bội, nói thế thì cuối cùng Hà Tuấn Khoa cũng ly hôn với Lâm Hương Giang.
Cô ta không khỏi cong môi lên, cười lạnh một tiếng, thật sự tốt quá rồi, cô ta còn đang rầu phải giải quyết phiền phức Lâm Hương Giang này thế nào, bây giờ xem ra, nhà họ Hà không chứa nổi Lâm Hương Giang rồi.
Còn có về sau chắc người mẹ chồng đáng thương của cô ta cũng không còn địa vị ở nhà họ Hà, chỉ cần cô ta ngoan ngoan ở bên cạnh Hà Tùng Nhân, thì nhà họ Hà này sẽ có một phần của cô.
Lâm Hương Giang không thể gọi được vào số của Hà Tuấn Khoa, có lẽ giống như Hà Hàm Bội nói, cô chỉ có thể chờ thỏa thuận ly hôn từ hắn.
Nguyễn Cao Cường vẫn luôn khuyên cô: “Dù sao thì tên đó cũng sẽ ly hôn với em, còn ở lại chỗ của hắn làm gì? Dọn ra đi, đến ở chỗ của anh”
Tâm trạng của Lâm Hương Giang suy sụp, nhìn thấy anh ta khó mà mở miệng, anh ta nói đối xử cô như em gái của mình, nhưng cuối cùng thì cô cũng không phải là em gái của anh ta, dọn đến chỗ anh ta ở cũng không tiện.
“Cảm ơn ý tốt của anh, bây giờ tôi chưa muốn đi” Cô muốn ở chỗ này chờ Hà Tuấn Khoa, muốn biết thái độ của anh là thế nào.
Nguyễn Cao Cường rất không thích nhìn dáng vẻ này của cô, cau mày nói: “Nếu em không thích ở chỗ của anh, thì anh mua cho em một căn khác…”
“Không cần đâu, thật sự cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều đến vậy, tôi không phải em gái anh, anh không cần phải tốt với tôi như vậy đâu, trong lòng tôi sẽ thấy áp lực lảm” Lâm Hương Giang thật sự sợ anh ta.
Không đợi anh ta mở miệng, cô tiếp tục nói: “Tôi có hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi trước, có việc sẽ liên lạc sau, anh lái xe chậm một chút.”
Cô thật sự không muốn nhận ý tốt quá mức này của anh ta nữa, nói xong vội vã rời đi, chỉ sợ anh ta lại muốn giúp cô thêm cái gì nữa.
Trái lại không biết Nguyễn Cao Cường không cảm thấy mình quá nhiệt tình hay không, nhìn bóng dáng của cô mà nói: “Nếu em có chuyện gì thì cũng có thể gọi cho anh”
Cô không trả lời lại anh ta, bước chân nhanh hơn, như là đang trốn anh ta, Nguyễn Cao Cường không biết làm sao mà lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Cô gái ngốc, ai nói em không phải là em gái anh…”
Lâm Hương Giang đợi ba ngày, cuối cùng cũng chờ được thỏa thuận ly hôn của Hà Tuấn Khoa, là do luật sư của hắn đưa đến, mà hắn thì không có tới Ánh sáng trong mắt cô tối sầm xuống, bây giờ ngay cả gặp mặt hắn cũng không muốn cô à?
“Cô Lâm, phần thỏa thuận ly hôn nài xin mời cô xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi” Luật sư khách khí nói.
Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn phần thỏa thuận kia, cô không nhìn kỹ, cũng không muốn nhìn.
“Hà Tuấn Khoa đâu? Vì sao anh ấy không đến?”
“Giám đốc Hà bận bộn nhiều việc, tôi là luật sư đại diện của anh ta, có thể giúp anh ta xử lý vấn đền, huống chỉ chỉ là ký cái tên, không cần anh ta tự đến đây”
“Đây là ý của anh ấy?”
Hắn đã muốn phái luật sư đến đuổi cô khỏi đây rồi sao?
Luật sư gật đầu: “Đúng vậy, cô xem xong thỏa thuận rồi sau đó ký tên là được.
Cẩn thận nhớt tới, lúc trước bọn họ không nên kết hôn, còn nói là vì con.
Nếu thật sự là để đứa nhỏ tốt thì bây giờ sao hẳn lại đề ra chuyện ly hôn.
Lời đàn ông nói ha, từ đầu đến cuối đều không đáng tin Cô vốn không muốn xe nhưng lại rất muốn biết trong thỏa thuận hẳn để cho con thuộc về ai.
Dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi nhưng khi nhìn thấy trong thỏa thuận quy định con sẽ do hắn nuôi nấng, thuộc về nhà họ Hà, mà cô mỗi tháng chỉ được quyền thăm hai lần, trong lòng cô cảm thấy thất vọng.
“Nếu cô đồng ý ký tên, giám đốc sẽ tặng cô một căn nhà ở trung tâm thành phố, trị giá chín con số” Luật sư nói.
“Tôi không đồng ý” Lâm Hương Giang không cần suy nghĩ đã trả lại thỏa thuận, không nhìn thêm cái nào, “Cô có chỗ nào không hà có thể chuyển đạt giúp tôi.”
“Tôi muốn gặp anh ấy, muốn anh ấy tự bàn với tôi, bằng không tôi sẽ không ký tên.”
Luật sư khuyên cô: “Giám đốc Hà bận rộn nhiều việc, không có thời gian gặp cô, phần thỏa thuận ly hôn này không hề thiệt thòi với cô chút nào, có thể có được nhà ở trung tâm thành phố, còn có thể đến thăm con mình…
“Anh không cần phải nói nữa, trừ khi anh ấy đến gặp tôi, không thì tôi sẽ không ký”
Tôi Thấy thái độ cô cứng rắn, luật sư không khuyên nữa, chỉ có thể đứng lên tạm biệt: “Được rồi tôi sẽ giúp cô truyền lời”
Luật sư thu lại phần thỏa thuận, trước khi rời đi còn nói với cô: “Đúng rồi, giám đốc Hà còn nói, khu nhà này không phải của cô, anh ta hy vọng cô mau chóng dọn ra ngoài.”
Lâm Hương Giang chấn động trong lòng, ngồi trên ghế không nhúng nhích, hoàn toàn choáng váng.
Một hồi lâu sau, luật sư đã đi rồi, cô mới tỉnh táo lại, cười tự giều, không ngờ tới ha…lúc trước hắn còn bắt cô ở chỗ này, bây giờ lại bắt đầu đuổi cô đi.
Người đàn ông này một khi đã vô tình thì sẽ ngoan độc hơn bất kỳ ail Lâm Hương Giang dọn ra khỏi y nhà ở, bị đánh trở lại nguyên hình, quay về chỗ ở ban đầu – nhà của bạn tốt Hoàng Kiều Liên.
Hoàng Kiều Liên giúp cô dọn lại hành lý: “Tiểu Giang, Hà Tuấn Khoa thật sự vô tình đến vậy? Cướp đi con của cậu, còn ép cậu ly hôn, ngay cả chỗ ở cũng không cho cậu?”
“Ai bảo tớ làm ba anh ấy tức chết chỉ”
Lâm Hương Giang bất đắc dĩ tự giễu.
Hoàng Kiều Liên cũng đã biết hết tất cả mọi chuyện, vì cô mà bênh vực: “ Chuyện này sao có thể là tại cậu? Cậu nói sự thật cho bọn họ bọn họ không thể chấp ni bọn họ cũng quá tự lừa mình dối ngư: Bây giờ Lâm Hương Giang mới hiểu được, cái vài sự thật không thể nói.
“Vậy sau này cậu phải làm sao bây giờ?
Thật sự định để con cho anh ta nuôi sao?”
Hoàng Kiều Liên vừa nói vừa xắn tay áo, định đi đến nhà họ Hà đưa con nuôi về.
“Đương nhiên không được rồi! Bây giờ tớ vẫn chưa đồng ý ly hôn” Lâm Hương Giang biết cô rất khó mà tranh quyền nuôi con với Hà Tuấn Khoa, nhưng nếu không thử một lần thì sao biết được?
“Được, tớ ủng hộ cậu! Tuyệt đối không được cúi đâu trước tên phụ bạc Hà Tuấn Khoal”
Lâm Hương Giang không nhịn được bị cô ấy chọc cười: “Anh ấy cũng không tính là tên phụ bạc đâu?” Hắn không có phụ cô.
“Kệ đi, dù sao anh ta cũng không phải là tên đàn ông tốt” Hoàng Kiều Liên cho rằng, Hà Tuấn Khoa tính chuyện ông cụ Hà chết lên đầu Lâm Hương Giang, hoàn toan là một tên hồ đồ.
Sau khi Lâm Hương Giang dọn đến, tiếp đó cô muốn đi làm bình thường.
Người luật sư kia vẫn chưa có liên lạc với cô, không biết là do Hà Tuấn Khoa bận qua hay là tại hẳn không muốn thấy cô.
Khi cô vừa tới công ty, đã bị trưởng phòng gọi lên văn phòng, cũng thông báo cho cô: “Cô bị đuổi việc, mời cô lập tức thu dọn rời khỏi đây”