Bởi vì phòng ICU chăm sóc đặc biệt chỉ mở cho người thân vào thăm vào buổi chiều, Bạch Vãn Vãn lại phải đi làm cho nên không thể không xin nghỉ để qua đấy.
Thời gian này chủ biên Cù của ban biên tập đi công tác cho nên giấy xin nghỉ của bọn họ đều nhờ chủ biên mới là Tần Tá ký cho.
Hai ngày trước Tần Tá cũng chưa hỏi gì, hào phóng ký giấy xin nghỉ cho cô, đến lần thứ ba Bạch Vãn Vãn đặt giấy xin nghỉ lên bàn anh ta thì Tần Tá lại không thể hào sảng như vậy nữa.
Anh ta đặt giấy xin nghỉ sang một bên, mười ngón tay giao nắm với nhau, chống cằm, lộ ra nụ cười hoàn mỹ, nhìn Bạch Vãn Vãn.
"Vãn Vãn, không phải tôi muốn ém giấy xin phép của cô lại mà mấy ngày nay cô nghỉ thường xuyên như vậy, tôi thấy cũng không phải là nghỉ bệnh, tôi có thể mạo muội hỏi nguyên nhân thật sự cô muốn xin nghỉ là gì không?"
Bạch Vãn Vãn biết cô liên tiếp xin nghỉ thì chắc chắn là Tần Tá sẽ muốn hỏi lý do, đã sớm bịa xong rồi: "Bản thảo về dưỡng sinh dưỡng nhan mà tôi viết kia yêu cầu tìm đọc rất nhiều tư liệu, tìm trên mạng không có cho nên tôi muốn đi thư viện cùng hiệu sách để nhìn xem."
Tần Tá nói: "Vậy thì không cần xin nghỉ đâu, đây hoàn toàn là về công việc, tuy rằng tôi chỉ là phó một chủ biên nhỏ nhưng mà đặc phê(*) này tôi vẫn có thể cho cô được."
(*) Đặc phê: phê chuẩn lệnh trong hoàn cảnh đặc biệt.
"Tránh những chuyện không cần thiết," Bạch Vãn Vãn dọn ra một lý do đường hoàng, "Ngài cũng biết là thân phận của tôi đương đối đặc thù, nếu có thể tránh việc bị mọi người đưa ra bàn tán thì phải cố hết sức, tránh hết mức."
Tần Tá cười: "Xem ra cô rất để ý đến ánh mắt của người khác."
Bạch Vãn Vãn thở dài: "Làm bình hoa lâu rồi nên dễ vỡ."
"Được rồi," Tần Tá lấy giấy xin nghỉ của cô, ký tên, đưa cho cô, nói: "Vừa vặn là chiều nay tôi rảnh, tôi đi cùng cô đến thư viện một chuyến, mượn chút tư liệu."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, chính chuyện này đây!
Bạch Vãn Vãn hấp hối giãy giụa: "Ngài muốn tư liệu gì? Tôi có thể mượn giúp ngài."
"Không cần, tự tôi đi thì rõ ràng hơn, đi thôi." Tần Tá cầm lấy áo khoác vắt ở trên ghế làm việc.
Bạch Vãn Vãn bị biến cố này làm cho hôn mê, sớm biết như thế cô đã trực tiếp bịa là bạn trai phải ở ICU, mỗi ngày buổi chiều mới mở cho người thân đến thăm nên cô mới xin nghỉ, nhưng mà nói như vậy thì cô không xác định được là Tần Tá có mách cho Lý Hiểu Cầm hay không.
Lý Hiểu Cầm thì không dễ lừa dối như vậy, cô không muốn biến sự việc trở nên quá phức tạp mới bịa cái lý do như vậy.
Tên Tần Tá đáng chém ngàn đao này, Bạch Vãn Vãn muốn đấm anh ta vô cùng.
Tần Tá có xe, trực tiếp lái xe đưa cô đến thư viện của thành phố, Bạch Vãn Vãn đã từ bỏ giãy dụa, bên Thẩm Thời Thâm một ngày không đến cũng không có vấn đề gì lớn lắm, nhiều lắm là để anh nằm thêm hai ngày mà thôi, chỉ có thể để đến ngày mai rồi qua thăm.
Hai người tới cửa thư viện, còn chưa đi vào thì bỗng nhiên nghe được có người gọi: "Tần Tá."
Bạch Vãn Vãn cảm giác được rõ ràng cơ thể của người ở một bên dừng lại một chút.
Tiếp theo, có một cô gái trẻ từ bên cạnh bước nhanh tới, hiện tại là cuối thu, thời tiết đã rất lạnh rồi mà người này còn mặc tất chân mỏng, váy ngắn, bên trên lại là một chiếc áo lông, Bạch Vãn Vãn thấy phong cách trang điểm của cô ta đẹp thật đấy, nhưng mà nhìn đã cảm thấy lạnh run bần bật rồi.
Gương mặt của cô gái mang vẻ thù địch nhìn Bạch Vãn Vãn một cái, sau đó nhìn về phía Tần Tá, âm dương quái khí nói:
"Nhanh như vậy mà đã có người mới rồi à? Tốc độ của tổng giám đốc Tá đúng là làm cho tôi bái phục luôn."
Tần Tá nhíu mày: "Điềm Trinh, không cần nói bậy, cô ấy là đồng nghiệp của anh."
Vương Điềm Trinh hừ cười một tiếng:
"Hôm nay là đồng nghiệp, nói không chừng ngày mai lại là quan hệ gì ai biết được đâu, cô gái này xinh đẹp như vậy, có cần để tôi đoán xem hai người có thể ở bên nhau bao lâu không?"
Tần Tá sầm mặt xuống: "Điềm Trinh, em như vậy không tốt đâu."
"Tôi là một người phụ nữ bị anh vứt bỏ thì có gì phải giữ ý tứ, chủ nghĩa không kết hôn, cười chết tôi, anh có bản lĩnh quen bạn gái lại không có bản lĩnh để phụ trách, nói theo Mao gia gia(*) thì chuyện này gọi là mất dạy đấy."
(*)Mao gia gia: chỉ Mao Trạch Đông, hoặc là chỉ những người đi trước
Bạch Vãn Vãn biết mối tình cũ của Tần Tá tới, vui sướng khi người gặp họa mà lùi sang một bên hít drama.
Tần Tá à Tần Tá, người làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, nhìn xem báo ứng đến nhanh lắm, luật hoa quả có chừa ai đâu.
Nhưng mà không phải Bạch Vãn Vãn bênh Tần Tá, tuy rằng Tần Tá đào hoa đa tình nhưng mà không lăng nhăng tệ bạc, trong tiểu thuyết, trước khi anh ta quen bạn gái đều sẽ nói trước cho cô ấy anh ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nếu chấp nhận được thì ok, không chấp nhận được thì chia tay trong hoà bình, không dây dưa nhiều lắm.
Đáng tiếc rất nhiều cô gái tương đối ngây thơ, sẽ ôm ảo tưởng, cảm thấy chính mình có thể thay đổi anh ta cùng quan niệm của anh ta, thế cho nên càng lún càng sâu trong vũng bùn, Tần Tá lại vô cùng thanh tỉnh, đến cuối cùng lại biến thành bi kịch.
Giống như Vương Điềm Trinh này, chắc chắn là vật hi sinh dưới chủ nghĩa không kết hôn của anh ta.
Bạch Vãn Vãn không thể phán xét chắc chắn rằng loại người như Tần Tá là tệ hay không tệ, nhưng mà Vương Điềm Trinh này thật sự có chút ngây thơ, người ta uống qua mực bên Tây, quan niệm rộng rãi, sao lại có loại tiết tháo(*) này được.
(*) Tiết tháo: ở đây chỉ điểm mấu chốt, hạn cuối của quan niệm đạo đức của mỗi con người.
Đúng thật là sau khi Tần Tá nghe thấy lời của cô ta thì lập tức khẳng định là cô ta đang gây rối vô cớ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái:
"Anh còn có việc, không nói chuyện với em nữa, xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, lại nói với Bạch Vãn Vãn: "Vào thôi."
Sao lại vào rồi, cô còn chưa hít đủ mà!
Vương Điềm Trinh, cố lên chút đi nào!
Giống như là nghe được lời hò hét trong lòng của cô, Vương Điềm Trinh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, "oà" một tiếng, khóc.
Tuy hiện giờ là thời gian làm việc, người tới thư viện cũng tương đối ít nhưng mà không có nghĩa là không có người, người ra vào đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.
Bạch Vãn Vãn thật sự muốn vỗ tay cho Vương Điềm Trinh, chị em, hôm nay tôi có thể vào bệnh viện hay không thì đều nhờ vào cô cả đấy!
Tần Tá không phải cầm thú, không có khả năng thờ ơ với loại tình huống này, đúng thật vậy, anh ta thở dài, nói với Bạch Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tự cô vào tìm tư liệu đi, sau đó tự mình gọi xe về nhé."
"Không có việc gì, không có việc gì," Bạch Vãn Vãn khống chế lại khoé miệng đang điên cuồng muốn cong lên, nói, "Ngài cứ làm việc của mình đi giám đốc Tá, có muốn tôi mượn giúp ngài tư liệu gì không?"
"Không cần, để sau tôi sửa lại xong rồi bảo trợ lý mượn giúp tôi cũng được."
Vậy thì càng hoàn mỹ, không cần tốn một phút nào cả, Bạch Vãn Vãn nén vui sướng quơ quơ móng vuốt: "Vậy ngài vội đi, tôi đi trước đây."
Tần Tá gật đầu, nhưng mà… Như thế nào mà lại cảm thấy dáng vẻ của cô giống như vô cùng vui vẻ như vậy!
Bạch Vãn Vãn chuồn ra từ cửa sau của thư viện, gọi xe đến bệnh viện, chờ sau khi cô đến bệnh viện, thời gian thăm hỏi đã bắt đầu rồi, cô đã nhắn cho bà Thẩm trên WeChat bảo là mình sẽ đến trễ một chút, bảo bà ấy vào thăm trước đi.
Hai người rất ăn ý, mỗi người chiếm một nửa thời gian trong mỗi lần thăm bệnh.
Nhưng mà hôm nay lại thêm một người nữa đến thăm bệnh.
Bố của Thẩm Thời Thâm, mấy ngày hôm trước ông ấy bay ra nước ngoài, cho đến hôm nay mới trở về gấp.
Vì thế thời gian thăm hỏi nén từ mỗi người mười lăm phút còn mỗi người mười phút…
Bạch Vãn Vãn đến trễ, khi đấy bà Thẩm đã thăm xong rồi chờ ở bên ngoài, Bạch Vãn Vãn đổi quần áo xong thì đi đến bên cạnh bà Thẩm, bởi vì tình hình của Thẩm Thời Thâm mấy ngày nay vẫn luôn tương đối ổn định, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt của bà Thẩm đã không còn nặng nề như hai ngày trước nữa.
Bà ấy nhìn thấy Bạch Vãn Vãn, gương mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu cháu bận phải làm việc thì không cần phải qua đây mỗi ngày đâu, bác sĩ bảo vài ngày nữa là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường."
"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá." Bạch Vãn Vãn nghe nói có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, cũng nhẹ nhàng thở ra, loại ngày tháng giống như trong chiến tranh này đúng là không dành cho người.
Thời gian thăm bệnh của phòng bệnh bình thường cũng không nghiêm khắc như vậy, hơn nữa thời gian cũng tương đối dài, ngày đi làm cô có thể tranh thủ thời gian nghỉ trưa để qua đây.
"Đúng vậy," Bà Thẩm cười khổ, "Lại cố nhịn qua một lần, dì thật sự sợ nó cứ nằm như vậy mà không tỉnh lại."
Bạch Vãn Vãn nghe vậy, có chút đau lòng cho bà Thẩm, có một đứa con trai sức khỏe yếu như vậy, làm mẹ cũng luôn phải lo lắng đề phòng, sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mặc dù trong nhà có tiền bao nhiêu cũng không thay đổi được loại tình huống này.
"Sẽ không đâu," Giọng điệu của Bạch Vãn Vãn chắc chắn, "Trải qua đợt này, sức khỏe của tổng giám đốc Thâm sẽ khá lên."
Bà Thẩm đã nghe qua loại lời nói này không biết bao nhiêu lần, cũng không để trong lòng, chỉ là cười cười, nói: "Hy vọng là thế."
Lúc này, bố Thẩm đã ra ngoài, Bạch Vãn Vãn đi vào, hôm nay chỉ có mười phút, Bạch Vãn Vãn tranh thủ thời gian điều trị bên trong cho Thẩm Thời Thâm, khối khí bệnh tật và sát khí đấu đá lung tung trong cơ thể anh đã được cô sơ tán, áp xuống rất nhiều, tình hình đang chuyển biến tốt đẹp, nhịp tim cũng không hỗn loạn như trước nữa.
Sắc mặt của Thẩm Thời Thâm tốt hơn một chút, có sức sống.
Bạch Vãn Vãn cũng không lừa dối bà Thẩm, Thẩm Thời Thâm nhịn qua giai đoạn này thì sức khỏe sẽ tiến thêm một bước, chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó cô lại truyền thụ công pháp bình thường cho anh là có thể khống chế những sát khí đấy, sẽ không phát sinh loại tình huống này nữa.
Mười phút thoáng qua, hộ sĩ bắt đầu thúc giục, Bạch Vãn Vãn buông tay của anh ra.
Mấy ngày nay tay Thẩm Thời Thâm vẫn luôn lạnh lẽo, đặt ở trong chăn cũng không ấm lên được, nhưng lần này cô buông ra lại cảm giác được lòng bàn tay anh ra mồ hôi, nơi tiếp xúc với lòng bàn tay cô ướt ròng ròng, ngay cả khe hở của ngón tay cũng ướt át.
Bạch Vãn Vãn vui vẻ, ngay cả việc tiêu hao quá nhiều linh khí dẫn đến cơ thể mệt mỏi cũng không khó chịu như vậy nữa, cô cắn răng: "Lại không tỉnh lại thì tôi sẽ bị anh ép khô mất, tên đàn ông chó má kia, anh lấy thân để trả ơn cũng trả không lại đâu."
Đúng thật là còn ghê hơn chuyện chiếm được lợi ích!
Hộ sĩ lại thúc giục, cô lấy một tờ khăn giấy lau khô tay cho anh, thả lại chỗ cũ, lúc xoay người đi không chú ý tới ngón tay thon dài kia khẽ nhúc nhích một chút.
Bên ngoài, bà Thẩm và ông Thẩm đều ở.
Bà Thẩm thấy cô ra ngoài, giới thiệu cho bố Thẩm: "Vãn Vãn, là cô gái mà em kể với anh đấy."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Cô đã không muốn biết là kể về chuyện gì nữa rồi, dù sao chắc chắn là về chuyện mà cô không muốn nghe đấy.
So với bà Thẩm thì bố Thẩm không bình dị gần gũi như vậy, ông ấy tự mang khí thế 'người sống đừng có mà mom mem lại gần', biểu cảm lạnh nhạt, liếc nhìn Bạch Vãn Vãn một cái, nói: "Khi nào thì kết hôn?"
"???"
Suýt chút nữa thì Bạch Vãn Vãn bị chính nước miếng của mình sặc chết, thoạt nhìn bộ dáng của bố Thẩm nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc, vì sao lại… nói được câu kinh người như vậy?
Bà Thẩm véo cánh tay của ông ấy một chút: "Anh không được doạ Vãn Vãn, hiện tại quan hệ của hai đứa nó còn chưa rõ ràng."
Bố Thẩm bị bà ấy véo đau, nhíu mày, im lặng một giây rồi sau đó nói: "Ừ, phải tranh thủ."
….Phụt!
Bạch Vãn Vãn luôn cảm thấy phong cách của bố Thẩm vô cùng mới lạ, có người cha thế này thêm cả mẹ thế này nữa, không giống như là người sẽ sinh ra loại con trai như Thẩm Thời Thâm.
"Ài, Vãn Vãn, cháu đừng nghe ông ấy nói bừa, cháu cùng Thời Thâm tự mình tính toán là được rồi, hai chúng ta không phải người cổ hủ đâu." Bà Thẩm vội chen vào nói, sợ bố Thẩm dọa chạy con dâu tương lai của mình.
Thật ra cháu cùng Thẩm Thời Thâm không tính toán gì hết á, Bạch Vãn Vãn thè lưỡi, nghĩ thầm.
….
Ngày mai là thứ bảy.
Hôm nay cuối cùng thì Lý Hiểu Cầm cũng không điên cuồng tăng ca nữa, hiếm có được một ngày rảnh rỗi nhàn nhã, bà ấy ngồi trên ban công của nhà mình uống trà cảm nhận cuộc sống tốt đẹp, lại bắt được Bạch Vãn Vãn đang rón ra rón rén muốn ra khỏi nhà.
"Đứng lại." Bạch Vãn Vãn mới bước được một chân ra khỏi cửa đã nghe thấy Lý Hiểu Cầm gọi lại, "Đi đâu thế hả?"
"Đi dạo phố cùng bạn," Bạch Vãn Vãn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối, cười cười với Lý Hiểu Cầm: "Hôm nay mẹ không bận sao?"
"Đi dạo phố với bạn mà còn làm như là đi trộm thế à? Con nghĩ là mẹ mù chắc." Lý Hiểu Cầm không dễ bị lừa như thế, "Bạch Vãn Vãn, có phải con trộm quen bạn trai rồi đúng không?"
Bạch Vãn Vãn đứng dựa vào tường, nói: "Quen bạn trai lại không phải là việc gì đáng xấu hổ, sao lại phải trộm? Chỉ là con sợ quấy rầy đến công việc của mẹ bị mẹ cắt cổ thôi mà."
"Chưa quen ai à? Vậy thì đúng lúc dì Thích của con nhìn trúng một anh chàng, nghe nói vừa cao vừa đẹp trai lại có tiền, ý tốt của dì ấy mẹ không cự tuyệt được, con xem đấy rồi sắp xếp thời gian rảnh đi xem mắt đi."
"..." Đậu má! Trúng kế rồi.
Bạch Vãn Vãn phun một ngụm máu, trước kia cô sống tận hai mươi mấy mùa xuân cũng không thấy có mấy đóa đào hoa(*), tới thời gian này lại như đi sỉ lẻ đào hoa ấy, chen nhau tới.
(*) Đào hoa: chỉ tình duyên.
"Mẹ, con có thể hay không… Không đi." Bạch Vãn Vãn tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh Lý Hiểu Cầm, vô cùng đáng thương nhìn bà ấy.
Đáng tiếc là Lý Hiểu Cầm mù có chọn lọc rồi, không nhìn thấy, nhấc cằm, cao ngạo lạnh lùng nói: "Lý do?"
"Con…" Bạch Vãn Vãn dứt khoát, chấp nhận trả bất cứ giá nào, "Con có người mình thích rồi! Nhưng mà, anh ấy lại không thích con, con đang nỗ lực để cho anh ấy thích con hơn, tạm thời không có hứng thú với người khác."
Dù sao thì thích là một chuyện, có bạn trai lại là một chuyện khác.
"Thế à?" Lý Hiểu Cầm bắt đầu hứng thú, "Trên đời này lại còn có chàng trai mà vẻ đẹp của con không chinh phục được hả? Đúng là hiếm có nha, ai vậy? Mẹ đã gặp qua chưa? Không phải là phó chủ biên vừa mới tới của ban biên tập đấy chứ?"
"Không phải," Bạch Vãn Vãn lấy di động ra, tìm lại bức ảnh mà lần trước Thẩm Thời Thâm gửi cùng với cái ảnh thùng rác, "Đây, chính là anh ấy, đẹp trai chứ mẹ?"
Lý Hiểu Cầm lấy di động của cô để nhìn qua, bĩu bĩu môi: "Vừa nhìn là biết lừa người khác rồi, đã photoshop, nhìn đôi mắt của cậu ta là biết sức khỏe của người này cũng không tốt đúng không? Hơn nữa tham vọng dã tâm còn rất lớn, chậc chậc chậc, có từng này thôi sao?"
Bạch Vãn Vãn: "...."
Kinh ngạc, bà ấy biết xem tướng sao? Bạch Vãn Vãn vô cùng nghi ngờ là Lý Hiểu Cầm cũng quen biết đối phương.
Nhưng mà việc góp vốn vẫn luôn là Chu Nham ra mặt đàm phán, ngoại trừ ký tên ra thì cơ bản là Thẩm Thời Thâm không hề nhúng tay vào, tuy trên danh nghĩa thì công ty kia là của anh, nhưng lại không treo ảnh chụp lên, ngay cả Lý Hiểu Cầm có biết người này đi nữa thì cũng không thể biết là người này tròn vuông ra sao được.
"Mẹ… có quen anh ấy sao?" Bạch Vãn Vãn thử hỏi.
"Không quen biết," Lý Hiểu Cầm đưa điện thoại cho cô, "Đừng trách mẹ không nhắc nhở con nha Bạch Vãn Vãn, loại đàn ông này con không bắt được đâu, đẹp trai cũng không ăn được, đừng để đến lúc đấy lại khiến cho mình quá chật vật, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu."
Khẳng định là không có loại tình huống đấy đâu, bởi vì cơ bản là cô đang nói dối, trong lòng Bạch Vãn Vãn cười gian, ngoài mặt lại ra vẻ nghe lời dạy của bà ấy: "Biết rồi mẹ, con sẽ chú ý."
"Được rồi, con gái lớn rồi giữ không được nữa, nhanh chóng phắn đi." Lý Hiểu Cầm vẫy vẫy tay, buông tha cho cô.
Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, biết nghe lời mà cút đi, người mẹ này không dễ lừa chút nào.
Hôm nay Thẩm Thời Thâm đã chuyển đến phòng bệnh bình thường, hiện tại tình hình sức khoẻ của anh đã ổn định nhưng mà chưa tỉnh lại, vẫn phải dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để sống qua ngày.
Nhưng mà người không có việc gì thì tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn thôi, mọi người cũng không lo lắng lắm.
Hôm nay Bạch Vãn Vãn tới bệnh viện trễ, cảm giác được không khí có chút kì quái .
Lại có thêm hai người tới thăm bệnh, là một người phụ nữ và một cô gái khá trẻ tuổi, khí chất của cô gái kia rất tốt, cũng xinh đẹp, nhưng mà ngoài mặt thì bà Thẩm nói chuyện với bọn họ khá là khách sáo lịch sự, trong lời nói thì lại giấu dao giấu kiếm, vừa thấy đã biết là đối thủ một mất một còn.
"Vãn Vãn, cháu đã đến rồi." Bà Thẩm nhìn thấy cô, trên khuôn mặt căng cứng lộ ra vẻ tươi cười, gần như là dùng giọng điệu khoe khoang để nói với hai người kia: "Đây là Vãn Vãn, là bạn của Thời Thâm nhà chúng tôi."
Bà ấy nhấn vào chữ bạn rất mạnh, giống như sợ người ta không biết là có ý khác ấy.
Hai người kia thu được tín hiệu, ánh mắt dừng ở trên người cô, Bạch Vãn Vãn cảm giác được ánh mắt của cô gái trẻ rất không thân thiện.
Nhưng mà chuyện này lại vừa ý của bà Thẩm, nếu không phải là trường hợp bắt buộc thì có lẽ bà ấy đã đắc ý đến mức cười to ra tiếng rồi, ngay cả âm cuối trong giọng nói đều mang theo sung sướng, giới thiệu cho cô: "Vị này chính là bà Trần, đây là Vương Hân Di, con dâu của bà Trần." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bạch Vãn Vãn nghe giọng điệu khoe khoang của bà ấy, có chút dở khóc dở cười, lễ phép gật đầu chào hai người kia: "Chào hai vị."
"Vãn Vãn thật xinh đẹp, Thời Thâm có mắt nhìn người rất tốt nha." Bà Trần nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen một câu.
Bà Thẩm lôi kéo Bạch Vãn Vãn nói: "Haizz, ngoại trừ ánh mắt cao ra thì Thời Thâm nhà chúng tôi không có khuyết điểm nào khác hết á, haizz."
Người tên là Vương Hân Di nghe vậy, thân thể lung lay một chút.
Linh cảm nhạy bén về những chuyện bát quái(*) của người làm biên tập viên trong tòa soạn tạp chí khiến Bạch Vãn Vãn lập tức cảm giác được chuyện có vấn đề.
(*) Chuyện bát quái: chuyện tò mò bà tám, lung tung.
Bốn người khách khách khí khí nói thêm vài câu rồi đến phòng bệnh của Thẩm Thời Thâm để thăm anh.
"Chờ tí nữa cháu nhớ thể hiện thân mật với Thời Thâm một chút nha." Trên đường đi, bà Thẩm nhỏ giọng nói với Bạch Vãn Vãn, "Rất quan trọng, coi như là dì nhờ cháu đấy."
Cô có thể từ chối được sao?
Tất nhiên là không thể, đã diễn đến mức này rồi thì chút mặt mũi này tất nhiên là phải tranh cho bà Thẩm chứ.
Tới phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên bà Trần nhìn thấy Thẩm Thời Thâm đã nói: "Gần đây Thời Thâm lại gầy rồi, aizz, tôi không phải là mẹ của nó mà nhìn cũng thấy đau lòng."
Nhưng Bạch Vãn Vãn không thấy dáng vẻ của bà ta có chút đau lòng nào.
Vương Hân Di cũng nói: "Bác gái, vốn dĩ sức khỏe của Thời… ngài Thẩm đã không tốt, có phải là quen bạn gái rồi cơ thể ăn không tiêu được mới thành ra như vậy không?"
Lời nói này trực tiếp khiến cho Bạch Vãn Vãn ghê tởm buồn nôn, vừa nãy từ trong lời giới thiệu của bà Thẩm cô mới biết được Vương Hân Di là con dâu của người phụ nữ kia, nhưng ánh mắt mà cô ta nhìn Thẩm Thời Thâm tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn bạn bè bình thường, trong chuyện này bảo không có vấn đề gì cô tuyệt đối không tin.
Nhưng mà thế thì thôi đi, ai mà không có người mình cầu mà không được, cô cũng không có quyền nói cô ta ngoại tình trên tinh thần trong khi đã kết hôn, tam quan không đứng đắn, nhưng mà cô ta đã kết hôn lại còn ngấm nhầm hại người, diss bạn gái hiện tại của người ta thì có phải thảo mai quá rồi không đấy.
Chẳng lẽ cô ta muốn cả đời Thẩm Thời Thâm không quen bạn gái, không kết hôn mới được sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Vãn Vãn đi qua nắm lấy bàn tay đang để ngoài chăn của Thẩm Thời Thâm, nói:
"Tuy rằng tôi và Thời Thâm tâm ý tương thông(*), gắn bó keo sơn nhưng mà tôi vẫn luôn rất quan tâm đến sức khỏe của anh ấy, chưa từng vượt qua giới hạn nửa bước, cô Di đây vừa thấy gió đã nói là mưa, có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
(*) Tâm ý tương thông: Hiểu ý nhau, hiểu cảm giác của nhau, ăn ý không cần nói cũng biết là người kia muốn gì, nghĩ gì.
Giọng điệu của Bạch Vãn Vãn không khách khí lắm, sắc mặt của Vương Hân Di lại khó coi thêm một bậc.
"Lại nói," Bạch Vãn Vãn nói tiếp, "Nếu đúng thật là vì nguyên nhân này đi, dì cùng Thời Thâm còn không ngại, sao nghe có vẻ cô Di đây vô cùng để ý là thế nào nhỉ?"
Vương Hân Di: "..."
Bà Trần trừng mắt liếc Vương Hân Di một cái, giả cười: "Vãn Vãn nhanh mồm dẻo miệng quá."
Bà Thẩm mỉm cười: "Không có cách nào, Thời Thâm của nhà chúng tôi ăn nói vụng về, tâm địa lại lương thiện, không tìm người lợi hại một chút thì sợ sẽ bị người ta bắt nạt."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Từ từ, dì khẳng định là mình đang nói đến Thẩm Thời Thâm à?
Toàn bộ người trên thế giới lương thiện thì cũng không đến phiên tổng giám đốc Thâm nhà dì tốt bụng lương thiện đâu dì!
Người mà ngay cả tu luyện thì cả cơ thể cũng toàn là sát khí.
Nhưng mà đã diễn đến mức này rồi thì Bạch Vãn Vãn dễ như trở bàn tay, nói: "Dì, hôm nay tay của Thời Thâm khôi phục lại độ ấm bình thường rồi, chắc là rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi."
"Vậy à?" Trong lòng bà Thẩm lúc này đang rất thoải mái, nói: "Dì cũng chưa chú ý đến, chỉ có đứa nhỏ như con cẩn thận thôi."
Bạch Vãn Vãn tát nước theo mưa, tiếp tục diễn: "Mỗi ngày cháu đều cầm tay anh ấy, độ ấm của tay anh ấy cháu biết rất rõ ràng."
Hai người kia: "..."
Mẹ chồng con dâu nhà bà Trần ở lại phòng bệnh thêm vài phút nữa, không chịu nỗi vở diễn khoe khoang của Bạch Vãn Vãn nên phải đi về, Bạch Vãn Vãn theo bà Thẩm đưa hai người đi ra ngoài.
Mọi người cũng chưa chú ý tới, mí mắt của Thẩm Thời Thâm nhẹ nhàng run rẩy.