Còn về đám người Trương Hưng Hoa và Lý Hiểu Diễm, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Đường Tử Quân và Tô Khải.

Dù có đánh chết bọn họ thì họ cũng không dám tin điều này là thật.

Một bác sĩ thú y như Tô Khải lại thật sự có thể chữa khỏi bệnh trúng gió của Đường Tử Quân.

Hơn nữa, còn ở trong tình trạng không dùng bất cứ thiết bị y tế nào, chỉ dùng nắm đấm và bạt tai mà lại chữa khỏi bệnh trúng gió của Đường Tử Quân một cách kỳ lạ.

Điều này quả đúng là khó có thể tưởng tượng nổi, có thể coi như là một phương pháp kỳ diệu.

Nếu như không phải được tận mắt chứng kiến, chắc hẳn không một ai tin rằng thế giới này lại còn có chuyện thần kỳ đến vậy.

Thậm chí, có hai y tá còn đang liều mạng dụi mắt, sợ rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.

Sau đó, ánh mắt của mấy cô gái trẻ này nhìn về phía Tô Khải, đều lập lòe phát sáng.

“Wow, anh ấy, đẹp trai quá.”

“Đúng thế, nếu như tôi có thể tìm được một người đàn ông như vậy làm bạn trai, vậy ngày nào tôi cũng sẽ hạnh phúc ngất ngây mất.”

“Đúng là một người đàn ông tuyệt vời, tiếc rằng đã là chồng của tổng giám đốc Diệp, nếu không thì có lẽ tôi cũng sẽ thử xem có thể cướp lấy trái tim anh ấy không?”

“Dẹp đi, chỉ bằng cô, muốn dáng người không có dáng người, cần ngoại hình chẳng có ngoại hình, đến khí chất cũng không, có thể so được với tổng giám đốc Diệp nhà chúng ta sao?”

“Đúng thế, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là không biết tự lượng sức.”

“Chẹp, mấy người sao vậy hả, người ta mơ mộng một tí không được sao, đúng thật là. Không thèm để ý đến mấy người nữa.”

Mấy y tá đứng ở một bên châu đầu ghé tai, nhỏ giọng hưng phấn chuyện trò, sau đó lại xảy ra những tranh cãi không mấy vui vẻ.

“Anh Tô, xin hỏi chi phí chữa trị lần này tổng cộng là bao nhiêu?”

Đường Tử Quân đi tới trước mặt Tô Khải, hơi cúi người, khiêm nhường hỏi.

Thái đội đó kính cẩn không gì sánh được.

Hai vệ sĩ nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, mặc dù Đường Tử Quân không phải là doanh nhân giàu có bậc nhất gì, nhưng cũng vẫn có tài sản hàng trăm triệu tệ, rất được mọi người kính trọng.

Không ngờ lại ở đây nói chuyện khiêm nhường với Tô Khải như vậy.

“Cái này ý à, tôi không biết đâu, tùy ông đấy.”

Tô Khải thản nhiên tựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại, lười biếng nói.

Anh chỉ muốn tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi một lúc, hồi phục thể lực.

Từ trước đến nay, anh coi trọng nhất chính là thể lực và tinh thần lực, dù phương diện nào bị tổn hại cũng đều có thể dẫn đến nguy cơ chí mạng.

Đây cũng là một thói quen tốt mà anh đã luyện thành ở chiến khu Trung Đông.

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Đường Tử Quân gật đầu, rồi vẫy tay với vệ sĩ thấp bé.

Người đứng phía sau lập tức rút một quyển chi phiếu từ trong túi ra, đưa cho Đường Tử Quân.

Đường Tử Quân viết như phượng múa rồng bay ở trên một tờ chi phiếu, sau đó mới xé xuống, kính cẩn đưa nó cho Tô Khải.

Người vệ sĩ thấp bé đúng lúc liếc thấy số tiền ghi trên tấm chi phiếu, sắc mặt không khỏi thay đổi, lại vội vàng dời tầm nhìn sang chỗ khác.

“Anh Tô, đây là danh thiếp của tôi, nếu như anh có gì cần giúp đỡ, xin cứ liên hệ với tôi.”

Đường Tử Quân rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp mạ vàng, đưa cho Tô Khải, rồi dẫn theo hai vệ sĩ rời đi.

Suốt cả quá trình, ông ta không thèm nhìn đám người Trương Hưng Hoa lấy một cái.

Tô Khải cũng không thèm liếc nhìn chi phiếu với danh thiếp lấy một lần đã nhét vào trong túi, đứng dậy đi về phía phòng của Diệp Hoa Tử.

Đúng lúc nhìn thấy Diệp Hoa Tử đang được Lý Hiểu Diễm đỡ, gắng gượng ngồi dậy, Tô Khải vội vã đến gần, muốn vươn tay ra đỡ Diệp Hoa Tử.

Đồng thời anh cũng quan tâm hỏi: “Giám đốc Diệp, em làm sao thế?”

Vì để duy trì thể diện cho Diệp Hoa Tử, anh vẫn gọi cô là giám đốc Diệp.

Ai ngờ, tay anh còn chưa chạm đến Diệp Hoa Tử, cô đã tức giận nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Tiếp đó, Diệp Hoa Tử lại chỉ ra ngoài cửa, tức giận bừng bừng hét lên với Tô Khải: “Cút, anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”

Chuyện của Đường Tử Quân đã đả kích cô nặng nề, điều đó tương đương với việc gián tiếp đẩy cô vào chỗ chết.

Vốn dĩ tưởng rằng Tô Khải chỉ là một tên vô tích sự, ai ngờ lại khốn nạn đến như vậy.

Vậy nên, trong lòng cô vô cùng bài xích Tô Khải, không muốn nhìn thấy anh một chút nào.

Vẻ mặt Tô Khải thay đổi, ánh mắt lập tức buồn hẳn đi.

Anh âm thầm rút tờ chi phiếu ở trong túi ra, để lên trên bàn, sau đó xoay người chầm chậm đi ra ngoài.

Ở hành lang ngoài cửa, mấy y tá thấy vậy, sợ hãi không dám nói tiếng nào, chỉ là đồng cảm nhìn anh, dùng ánh mắt tiễn Tô Khải ra đến cửa lớn của bệnh viện.

Bỗng, Tô Khải như thể có một loại cảm ứng nào đó, vội vàng quay đầu lại, cẩn thận nhìn kỹ bố cục của sảnh bệnh viện, sắc mặt lập tức thay đổi. Đang định quay lại nói chuyện với Diệp Hoa Tử, nhưng anh lại sợ sẽ lại khiến Diệp Hoa Tử tức giận, chỉ đành cười khổ một tiếng, gọi taxi rời đi.

Trương Hưng Hoa thấy Tô Khải bị đuổi đi, trong lòng vui mừng khấp khởi.

Ha ha, họ Tô kia, anh có bản lĩnh thì đã sao, Diệp Hoa Tử vẫn không công nhận anh.

Anh chẳng khác đếch gì một kẻ điên, người bình thường đều không thể chấp nhận được loại người như anh.

Tỉnh táo lại đi, trông cứ như một tên đồ tể vậy, lại còn đòi làm bác sĩ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

Còn về cuộc hôn nhân của hai người, tôi nghĩ chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu đâu.

“Đây là, một tấm chi phiếu, trời ạ, tận hai triệu tệ.”

Lý Hiểu Diễm cầm tấm chi phiếu Tô Khải để trên bàn lên, không khỏi sửng sốt.

“Gì cơ, chi phiếu, hai triệu tệ, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Diệp Hoa Tử kỳ quái hỏi.

“Tổng giám đốc Diệp, tấm chi phiếu này là do Tô Khải để lại, có lẽ là muốn đưa cho cô.”

Lý Hiểu Diễm đưa tấm chi phiếu cho Diệp Hoa Tử.

“Hả, tấm, tấm chi phiếu này rốt cuộc là sao, ở đâu ra thế?”

Diệp Hoa Tử nhìn chằm chằm vào con số hai triệu trên tấm chi phiếu, không khỏi che miệng thất thanh.

...

Mà trên một chiếc Mercedes-Benz S500, Đường Tử Quân ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, tinh thần phấn chấn ngắm nhìn cảnh đường phố đang chạy ngược ngoài cửa sổ.

Bỗng, vệ sĩ thấp bé ngồi ở ghế phó lái tò mò hỏi Đường Tử Quân: “Ông chủ, thuộc hạ có điều không hiểu, cái tên Tô Khải đó đối xử với ông như vậy, ông lại đối xử với anh ta tốt như thế, còn trả anh ta hai triệu tiền phí chữa bệnh, có phải là có hơi...”

Anh ta vẫn luôn rất tò mò tại sao Tô Khải điên cuồng tát ông chủ, thậm chí còn đánh đến mức thất khiếu chảy máu, nhưng không những không đánh ông chủ bị thương, mà ngược lại còn chữa khỏi bệnh liệt mặt.

Sau cùng, ông chủ còn rất lễ độ thanh toán viện phí bằng một tấm chi phiếu hai triệu tệ, điều này thật khó hiểu.

“Đúng thế, ông chủ, mong ông tha thứ cho chúng tôi vô dụng, khiến ông bỗng dưng bị sỉ nhục, chúng tôi bằng lòng chịu phạt.”

Vệ sĩ cao lớn cũng hết sức lo sợ nói.

“Chi bằng, hai người chúng tôi sắp xếp thời gian, đi dạy cho tên tiểu tử đó một bài học nhớ đời, báo thù cho ông chủ.”

Vệ sĩ thấp hơn dè dặt hỏi.

Đường Tử Quân thu hồi tầm mắt, ánh nhìn quét qua gương mặt của hai vệ sĩ thân tín nhà mình, một lúc lâu sau, mới thở dài một hơi, nói: “Có biết tại sao tôi là ông chủ, mà hai người lại chỉ là vệ sĩ đi làm thuê không?”

Hai vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao Đường Tử Quân lại hỏi như vậy.

Sau đó, vệ sĩ thấp bé ngượng ngập cười nói: “Cái này ý à, là vì ông chủ có năng lực và có tài kinh doanh hơn chúng tôi. Còn chúng tôi đều là những kẻ đầu óc không được thông minh, không học được cách làm ăn.”

“Đúng, ông chủ, ông là người thông minh, còn chúng tôi chỉ là những kẻ ngốc nghếch.”

Vệ sĩ cao lớn lấy lòng.

“Hừ, cũng coi như là hai người còn tự biết mình biết ta. Làm việc hay nói chuyện, đều phải có đầu óc mới được. Tại sao anh Tô lại làm thế với tôi, và tại sao tôi làm làm thế với anh Tô? Hai người thử động não đoán xem.”

Đường Tử Quân cố tình nói vòng vo, thừa nước đục thả câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play