"Tô Khải, sao còn đứng đó ngẩn người ra làm gì, mau mau đi rót một ly nước cho Vương thiếu gia uống đi."
Lúc này là buổi chiều, trong sảnh của một ngôi biệt thự ở tiểu khu Long Dương của thành phố Đông Hải, một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp với những đường nét thanh tú đang lớn tiếng quát tháo một thanh niên đeo tạp dề khác đứng ở bên cạnh.
Mặt khác, một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi thủ công của Ý đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh nhìn chằm chằm vào người thanh niên nọ rồi nở một nụ cười như không cười.
Trên bàn cà phê trước mặt người đàn ông đó, có một bó hoa hồng đỏ rực lửa, tỏa ra một loại hương thơm thoang thoảng dễ chịu.
Tô Khải liếc mắt nhìn người vợ Diệp Hoa Tử đang tỏ vẻ chán ghét với mình kia, sau đó lại liếc nhìn sang Vương Lãng đang dương dương tự mãn, thoáng chốc liền cảm thấy có chút ấm ức.
Tên chết tiệt này vậy mà lại dám ngang nhiên đến nhà của anh để tặng hoa tỏ tình với người vợ Diệp Hoa Tử của anh.
Điều này không phải cho thấy anh ta đang cố ý làm nhục người con rể chính thống là anh hay sao?
Tuy nhiên, khi đối mặt với vẻ mặt có chút kiêng kị và lúng túng của Diệp Hoa Tử, anh chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Ai bảo bệnh viện Hạnh Lâm của vợ anh có chuyện cần phải thông qua cái tên Vương Lãng này cơ chứ?
Nhìn thấy con muỗi nhỏ nằm trong tách trà còn sót lại từ tối hôm qua trên bàn, trong lòng của Tô Khải hơi kích động đôi chút, anh nhanh chóng rót thêm chút nước, rồi vội vàng bước tới, đưa bằng cả hai tay cho Vương Lãng, cười nói, "Vương thiếu gia, mời uống nước."
Vương Lãng không mù, anh ta nhìn thoáng qua xác con muỗi, trong đáy mắt hiện lên một tia tức giận.
Nhưng Vương Lãng là một người được dạy bảo khá tốt, anh ta mặt không biến sắc đặt tách trà trở lại lên mặt bàn, rồi nhìn về phía Diệp Hoa Tử đang ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh mà mỉm cười, "Hoa Tử, thật ngại quá, tôi không thường xuyên uống nước lạnh cho lắm, tôi chỉ thích uống capuccino nóng mà thôi, chi bằng cậu làm cho tôi một tách đi."
Khi còn học đại học, anh ta đã bắt đầu thích Diệp Hoa Tử, vì vậy anh ta thuộc làu làu tất cả thói quen sinh hoạt của cô.
Và đương nhiên, thức uống yêu thích của Diệp Hoa Tử chính là cappuccino.
"Cái này ... thôi được rồi, Tô Khải, anh đi pha một ly cappuccino cho Vương thiếu gia đi."
Diệp Hoa Tử lúc đầu có hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức liếc mắt nhìn Tô Khải một cái cảnh cáo.
Tất nhiên cô có thể nhìn thấy sự khác thường trong cốc nước kia.
Sau đó, từ bên trong chiếc ví nhét bên người, cô lấy ra một bản hợp đồng, cười nhẹ nói với Vương Lãng: "Vương thiếu gia, hôm nay đúng lúc cậu đang ở đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, làm phiền cậu ký giúp tôi bản hợp đồng này. "
"Không vội không vội, hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta không nói chuyện công việc, không nói chuyện công việc."
Vương Lãng cười ha hả nói, đôi mắt hình tam giác sắc bén của anh ta đảo quanh khuôn mặt xinh đẹp đến từng chi tiết của Diệp Hoa Tử và cũng không biết vô tình hay cố ý đảo xuống nơi phần ngực nở nang đầy mê hoặc của cô.
"Cái này… vậy cũng được, ngày mai là thứ hai rồi, tôi hy vọng Vương thiếu gia đây có thể ký hợp đồng này cho tôi, được không?"
Diệp Hoa Tử lúng túng nhét lại bản hợp đồng vào ví.
"Được chứ, không thành vấn đề gì cả. À mà, Hoa Tử, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề nghiêm túc. Cậu thực sự muốn dành cả phần đời còn lại của mình với tên ngốc này sao?"
Vương Lãng nhìn chằm chằm vào Tô Khải đang bận rộn trong phòng bếp, cười như không cười hỏi Diệp Hoa Tử.
Bởi vì anh ta nghe đồn rằng Diệp Hoa Tử không thật sự thích Tô Khải.
"Cái này, Vương thiếu gia, đây là chuyện riêng tư của tôi, còn xin..."
Diệp Hoa Tử có chút xấu hổ không dám nói tiếp.
Vương Lãng là bạn học thời đại học của cô, nhưng vì có cha là Phó giám đốc Sở Y tế thành phố, cho nên ăn chơi trác táng, ngoài mặt thì là một người đàn ông đạo mạo thành đạt, nhưng thực chất đã có không biết bao nhiêu cô gái trong sáng, thuần khiết con nhà danh giá đã bị anh ta hãm hại.
So ra, Tô Khải tuy rằng có chút vô dụng, nhưng mà cô nguyện ý lựa chọn Tô Khải.
"Đúng vậy, đây là chuyện riêng tư của cậu, tôi không nên xen vào. Chỉ là tôi nhất định phải nói với cậu một sự thật, Hoa Tử à, cậu biết rằng tôi vẫn luôn thích cậu rất nhiều mà, những năm này cho dù tôi có ở nước ngoài, thì tôi vẫn chưa bao giờ có thể quên được cậu. Như vậy đi, nếu cậu ly hôn với thằng nhóc đó rồi đi theo tôi, tôi sẽ không chỉ đưa cho cậu lô thiết bị y tế nhập khẩu với chất lượng tốt mà giá thành rẻ, mà tôi sẽ còn giúp cậu xây dựng và phát triển bệnh viện Hạnh Lâm này trở thành bệnh viện tư nhân cao cấp và có tiếng trong thành phố nữa. "
Nói đến đây, bởi vì cảm xúc kích động, ánh mắt của anh ta bắt đầu sáng lên một chút.
Nếu như không phải bởi vì còn có Tô Khải đang ở đây, thì theo tác phong thường ngày, anh ta khẳng định là đã lao về phía Diệp Hoa Tử đang ngồi như một con sói đói từ lâu rồi.
"Chuyện này, Vương thiếu gia, đừng làm khó tôi nữa. Cuộc hôn nhân của tôi và Tô Khải cũng là làm theo lời của ông nội. Không có cách nào khác, tôi không thể làm trái lại được."
Diệp Hoa Tử tỏ vẻ lúng túng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Tuy nhiên, trong lòng của cô ngay lúc này lại có một giọng nói vang lên, "Hừm, cho dù bà đây có ly hôn với Tô Khải đi chăng nữa, thì tuyệt đối cũng không bao giờ trở thành đồ chơi cho cái loại hái hoa ghẹo bướm như ngươi, cái suy nghĩ này của ngươi mau chết đi thì hơn."
"Ai ya, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn sắp đặt chuyện hôn nhân như thế chứ. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì thật đáng xấu hổ."
Vương Lãng một mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Ngay sau đó, anh ta đột nhiên đảo mắt rồi nói: "Nhân tiện, tối nay chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc khá lớn tại khách sạn Hải Đông, tất cả đều là bạn cũ cùng làm chung trong ngành y, chi bằng tôi dẫn cậu cùng đi tới đó nhé. Có lẽ cậu sẽ ngẫu nhiên tìm cho mình được một số cơ hội kinh doanh bất ngờ đấy."
Diệp Hoa Tử do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Bệnh viện Hạnh Lâm của cô gần đây đang trong tình trạng khó khăn và rất cần một số nguồn lực hỗ trợ từ bên ngoài để tạo bước đột phá mới, hơn nữa đây cũng là một hoạt động xã hội cần thiết để giao lưu với những người trong ngành y tế.
Đúng lúc này, Tô Khải bưng một tách cà phê bốc khói nghi ngút đi tới.
"Vương thiếu gia, cà phê của anh đến rồi."
"Ừm!"
Vương Lãng phát ra một giọng mũi nhẹ nhàng nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là cùng Diệp Hoa Tử trò chuyện vui vẻ.
Mí mắt trái của Tô Khải theo tiềm thức nhảy lên vài cái, sau đó chân trái của anh khẽ co lên, cả người nghiêng ngả, theo quán tính mà làm đổ cả tách cà phê trong tay lên đầu Vương Lãng.
"Aaa, bỏng chết tôi rồi, chết tiệt, cậu bị điên à, dám tạt cà phê nóng lên đầu tôi sao?"
Cơn đau đớn do bỏng rát bởi vì cà phê nóng đem lại khiến cho Vương Lãng bật dậy khỏi ghế sô pha như một con mèo bị giẫm phải đuôi, anh ta vội vã lấy khăn giấy lau đi chỗ nước nóng trên đầu và mặt rồi dùng một đôi mắt tam giác sắc bén mang theo tia lửa giận mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Khải.
Một nửa khuôn mặt của anh ta đỏ bừng bừng, như thể vừa bị ai đó tát cho vài cái.
Diệp Hoa Tử ở một bên nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, cô nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy ra rồi đưa cho Vương Lãng, đồng thời hét lên với Tô Khải, "Tô Khải, anh bị làm sao vậy? Ngay cả đến chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, thật vô dụng."
Tô Khải dường như cũng sợ hãi, vội vàng giải thích: "Vương thiếu gia, tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi chân trái của tôi bị chuột rút, không đứng vững được nên mới lỡ tay làm đổ cà phê lên người của anh, thực sự xin lỗi, tôi sẽ lau nó cho anh ngay đây. "
Nói xong, anh nhanh chóng cởi tạp dề trên người xuống, rồi nhanh tay giúp Vương Lãng lau lau vết cà phê trên quần áo.
Kết quả là, chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Ý vốn chỉ lấm tấm vài vết bẩn nay bỗng chốc biến thành một chiếc áo sơ mi hoa, hơn nữa nó còn bốc ra mùi khăn lau nồng nặc.
"Con mẹ nó, áo sơ mi thủ công của ông đây có giá tận 5 vạn nhân dân tệ đó. Mẹ nó, tôi nghĩ cậu là đang cố tình chơi tôi một vố thì có."
Vương Lãng gào lên một cách thảm thiết, đẩy Tô Khải ra một cách thô bạo, cầm túi xách lên, tức giận hùng hùng đi về phía cửa.
"Vương thiếu gia, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi. Nếu không, anh cởi áo ra, tôi sẽ giặt sạch và làm khô nó cho anh."
Diệp Hoa Tử nghiêm nghị trừng mắt nhìn Tô Khải, đồng thời cũng nhanh chóng đuổi theo, lên tiếng chịu tội với Vương Lăng.
"Quên đi, tôi còn có chuyện phải làm. Tôi đi trước. Tuy nhiên, Hoa Tử, tối nay cậu nhất định phải đến dự tiệc, nếu không tôi sẽ không ký hợp đồng với cậu đâu."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Diệp Hoa Tử, khoé miệng của Vương Lãng vẽ ra một vòng cung đầy ẩn ý.
Sau đó, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Tô Khải, hằn học nói: "Tiểu tử thối, cậu nên cẩn thận với tôi đi thì hơn. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT