Phụ nữ ấy mà, là nhẹ dạ nhất, không thể nhìn được người khác rơi nước mắt, đặc biệt là nước mắt của đàn ông sẽ khiến cho bọn họ nảy sinh ra sự cảm thương của người mẹ không thể lý giải được. Vậy nên khi Diệp Hoa Tử nhìn thấy Vương Lãng quỳ trước mặt mình khóc những giọt nước mắt cay đắng, không kiềm chế được có chút động lòng liền muốn đỡ Vương Lãng đứng dậy. Nào có biết đang định cúi xuống nửa đường thì không cúi được nữa. Vừa quay lại nhìn hóa ra là Tô Khải đang kéo cánh tay cô, lắc đầu nhẹ, dụng ý rất rõ ràng chính là không cần cô lo chuyện bao đồng, không cần nhúng tay vào.
Một màn này rơi vào trong mắt của Vương Lãng, trong lòng hắn ta liền nặng trĩu, ánh mắt sáng lên sự nham hiểm. Giống như Tô Khải suy đoán, hắn ta vốn không phải người lương thiện, chỉ là vì tình thế ép buộc vậy nên mới chôn sâu mối thù này trong lòng. Rất nhanh, hắn ta liền đổi sang bộ mặt hết sức lo sợ, cung kính nói với Tô Khải: “Tô tiên sinh, tôi cũng biết là con trai tôi không đúng, không nên mạo phạm đến hai vợ chồng ngài. Chúng tôi thành tâm thành ý lấy hết tất cả để đền bù cho tổn thất của các ngài, cho dù là tổn thất về tinh thần hoặc các chi phí làm lỡ thời gian, chi phí doanh thu v…v… Chỉ cần ngài có thể chữa trị hết bệnh của con trai tôi, thêm bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đồng ý. Cầu xin Tô tiên sinh cho một cái giá.”
Hết cách, ngày nay không có tiền thì không giải quyết được việc gì. Nhưng chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì cũng không gọi là chuyện nữa rồi.
“Ha, ông cho rằng dùng tiền thì có thể xin tôi chữa cho hắn ta sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT