ông nằm trên giường của Vân Thanh, chạm vào ga trải giường bằng sa tanh mềm mại rồi thở dài thườn thượt.

“Sư phụ như ta đã tuổi này rồi, cũng chưa được sống tốt… Chiếc giường lớn mềm thế này, không biết lúc sống còn nằm được mấy lần…”

Vân Thanh: “…Người đừng nghĩ con sẽ đồi phòng cho người!”

Tiêu Dao Tử mặt mày ủ rũ, nước mắt lưng tròng: “Chắc kiếp trước ta phải làm nhiều việc thiện tích đức lắm, kiếp này mới có người đồ đệ như con… Con tài giỏi lại hiểu chuyện, nghiên cứu ra cách cải tiến Vạn Tức Đan, còn sẵn lòng đưa cho ta. Mà ta đã tuồi này rồi, chẳng làm nên trò trống gì…làm sao có tư cách ở càn phòng tốt thế này chứ? Ta đã già rồi, cũng chỉ xứng nằm ngủ trên chiếc giường cứng thôi …”

Nói rồi, Tiêu Dao Tử làm động tác lau khóe mắt, vừa đứng dậy muốn rời đi, vừa lén lút quan sát phản ứng của Vân Thanh.

Nhưng Vân Thanh lại chì nằm trên giường, hai tay gác ở sau đầu, lướt nhìn ồng, vẻ mặt như muốn nói “diễn, người

diễn tiếp đi”.

Tiêu Dao Tử:

Ông bước xuống giường, giận dữ bước ra ngoài.

“Sư mồn bất hạnh! Thu nhận người đồ đệ nhẫn tâm như vậy!! Quả nhiên là đồ đệ ăn no, sư phụ chết đói…”

Vân Thanh không thèm để ý ông, lão già này một ngày không gây chuyện thì trong người lại khó chịu mà.

Cô rút điện thoại di động ra, chụp tấm ảnh càn phòng gửi cho Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng, đột nhiên ngoài cửa có tiếng một vật nặng rơi xuống vang lên.

Vân Thanh chợt trở nên lo lắng..

Ông già sẽ không ngã chứ?

“Lão già??”

Cô ngập ngừng gọi, nhưng không ai trả lời.

Vân Thanh càng thẳng, nhảy xuống giường lao ra khỏi cửa,

hành lang trống không, không có bỏng dáng của Tiêu Dao Tử.

… Trúng kế rồi!

Ngay khi Vân Thanh kịp phản ứng, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.

Giọng nói tức giận của Tiêu Dao Tử vang lên sau cánh cửa.

“Đồ đệ ngoan, phòng của ta ở ngay dưới phòng con, thẻ phòng đặt dưới tấm thảm, hành lý cùa con, ta sẽ ném từ trên ban cồng xuống!”

Vân Thanh:”…”

Sao cô lại có người sư phụ vô liêm sì như vậy chứ??

Đột nhiên cũng muốn hại sư phụ diệt sư môn …

Vân Thanh chỉ có thể ở phòng của Tiêu Dao Tử ở tầng dưới.

Quả nhiên hành lý của cô đã bị Tiêu Dao Tử ném xuống dưới tầng.

Phòng của Tiêu Dao Tử cũng tạm, nhưng so với phòng của

cô, trông nó có vẻ thô hơn.

Không chỉ căn phòng mà ngay cả bữa tối được giao tận phòng cũng khác nhau.

Vân Thanh nhận được ba món thường và một bát canh.

Vị cũng khá ngon.

Vân Thanh lúc đầu cũng rất hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, cô nhận được một bức ảnh chụp bữa tối của Tiêu Dao Tử.

Lão sư phụ: [ Đồ đệ, ta đột nhiên có cảm giác được người khác cưng chiều… ]

Vân Thanh mở bức ảnh ra nhìn, suýt chút nữa tức hộc máu.

Cô hài lòng với ba món thường và một bát canh, nhưng Tiêu Dao Tử lại có bữa tối như một bàn tiệc, thật thịnh soạn!

Có hơn chục món án, lại còn có món tráng miệng … Càng quá đáng hơn là, món nào cũng là món cô thích!!

Quả nhiên, có so sánh sẽ có đau thương …

Vân Thanh ngay lập tức cảm thấy ba món và một bát canh không còn ngon nữa.

Cô cũng không muốn nhờ phía ban tổ chức giúp đỡ.

Vân Thanh rất tức giận, đáng status lên vòng bạn bè.

[Bây giờ tôi thực sự nghi ngờ liệu phía ban tổ chức Đại hội Y học có bị bệnh nặng không! ]

Sau khi đăng status xong, Vân Thanh ném điện thoại xuống, tới phòng tắm không lớn, cũng không có nhiệt độ ồn định như kia.

Lúc này Hoắc Cảnh Thâm vừa ra khỏi phòng họp, tiện tay

mở WeChat ra liền nhìn thấy bức ảnh Vân Thanh gửi cho anh, hiển nhiên rất hài lòng với căn phòng này.

Khỏe miệng anh cong lên, sau đó nhìn thấy tin mới cập nhật trong vòng bạn bè, nhấp vào liền thấy tin của Vân Thanh: [Tôi thực sự nghi ngờ phía ban tổ chức Đại hội Y học bị bệnh nặng! ]

Hoắc Cảnh Thâm:”…?”

Chì trong một ngày, anh từ nhà tài trợ có tâm linh tương thông, lại biến thành kẻ mắc bệnh hiểm nghèo?

Hoắc Cảnh Thâm gọi cho Hàn Mặc.

“Đã mang bữa tối qua chưa?”

Đúng vậy, anh đã cử Hàn Mặc đến đó để thu xếp nơi án uống ngủ nghi cho Vân Thanh, đồng thời giám sát Đại hội Y học.

“Tứ gia yên tâm đi, đều là những món phu nhân thích ản, đã mang tới phòng cô!”

Hoắc Cảnh Thâm suy nghĩ một chút, “Có người chọc cô ấy?”

Hàn Mặc ngượng ngùng nói: “Tử gia, chuyện trong nội bộ Đại hội Y học, chúng ta không thể can thiệp…”

Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, cúp máy, bấm số gọi cho Vân Thanh, nhưng không ai bắt máy.

Hoắc Cảnh Thâm mất kiên nhẫn, ra lệnh cho thư ký: “Chuẩn bị xe tới khách sạn Castle.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play