Đôi mắt đen láy sâu thẳm như màn đêm của Hoắc Cảnh Thâm, dần bị tia máu bao phủ…

Vân Thanh vẫn nhớ rắt rõ dáng vẻ phát bệnh lần trước của anh.

Máu của cô…là thứ duy nhất có thể khiến anh tình lại.

Nói không sợ là giả, nhưng, thật sự có những thứ có thể chiến thắng nỗi sợ…

Vân Thanh chạm vào gương mặt gầy guộc của anh, nói nhỏ: “Hoắc Cảnh Thâm, em sẽ không bỏ lại anh đâu.”

Mà trong đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông, chỉ có sự khát máu.

Anh không nghe thấy giọng nói của cô.

Vân Thanh không hề do dự, cô cầm dao cứa vào lòng bàn tay mình, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ vào bát thuốc…

Trong phòng thuốc bừa bộn, Hoắc Cảnh Thâm đã nằm lên giường, rơi vào hôn mê.

Trong bát thuốc Vân Thanh đưa cho Hoắc Cảnh Thâm còn cỏ thành phần thuốc ngủ, giúp anh ngủ một giấc.

Vân Thanh vừa báng bó vết thương xong, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã ỏ’ bên ngoài.

Sự tiễng gõ cửa sẽ khiến Hoắc Cảnh Thâm giật mình tỉnh giấc, Vân Thanh đã ra mở cửa trước.

Trước cửa là Tiêu Dao Tử đang định giơ tay gõ cửa.

Ông thấy vết thương ờ lòng bàn tay Vân Thanh, còn Hoắc Cảnh Thâm đang nằm trên giường bệnh, và…phòng thuốc thảm thương như vừa bị gió lốc thổi qua.

Trong nháy mắt, Tiêu Dao Tử đã hiểu chuyện vừa xảy ra.

“Con…” Ông vừa định nói.

Vân Thanh đi ra ngoài trước, rồi quay người đóng cánh cửa phía sau lưng lại.

Cô ngáp một cái, rồi uể oải bước về phía trước.

“Sư phụ ra chỗ khác rồi nói chuyện, đừng làm ồn trong lúc chồng con ngủ.”

Tiêu Dao Tử: “…???”

Đi tới một cái chòi nghi mát, Vân Thanh mới dừng lại, ngồi cong queo trên ghế đẩu như người không xương, cả người buồn ngủ, nhìn sang Tiêu Dao Tử: “Có phải người đã sớm biết rồi không?”

Ánh mắt cô nhẹ nhàng, nhưng sắc sảo không thề giải thích nồi.

Tiêu Dao Tử vốn dĩ định phụng phịu hỏi tồi, nhưng đã bị Vân Thanh nhìn ra, ngược lại lại cảm thấy áy náy.

Ông vuốt đầu mũi, giả vờ hồ đồ: “Biết gì? Ta thì có thể biết gì chứ? Ta đã tuồi này rồi, không ra khỏi nhà nửa bước…”

Vân Thanh ngắt lời ông, nói thẳng vào vắn đề: “Bệnh của Hoắc Cảnh Thâm, loại thuốc duy nhất có thể dùng là máu của con.”

Tiêu Dao Tử đung đưa, mở miệng định nói, “Tiểu Vân Đỏaà…”

Vân Thanh nhẹ nhàng nói: “Cách phẫu thuật duy nhất có thể cứu anh ấy là thuật rửa máu.”

Vừa nói tới thuật rửa máu, mặt Tiêu Dao Tử đã đột nhiên

biến sắc, ông nghiêm nghị cảnh cáo Vân Thanh: “Thuật rửa máu ngay cả nghĩ con cũng đừng nghĩ tới!!”

Dùng mạng đồi mạng, rõ ràng là đại kỵ của thầy thuốc.

Càng huống hồ, người phải đổi lại chính là đồ đệ của ông, tuyệt đối không thể được!

Vân Thanh dịu dàng vỗ về, vỗ lên cánh tay của Tiêu Dao Tử, miệng khẽ cười.

“Đừng căng thằng, con cũng có ngốc đâu. Con sao có thề từ bỏ mạng sống chì vì một người đàn ông chứ? Thoải mái đi, con muốn tìm xem còn cách chữa nào khác không.”

Tiêu Dao Tử nửa tin nửa ngờ: “….Con tốt nhất là!

Vân Thanh kết thúc chủ đề nói này, lấy một bình thủy tinh trong túi áo ra đưa cho Tiêu Dao Tử, bên trong là nước canh đã bị hạ độc.

“Độc này không màu không vị, con thật sự không biết là loại độc gì.”

Tiêu Dao Tử đương nhiên không thể tay không giám định, ông cầm bình thủy tinh đi tới phòng luyện thuốc.

Vân Thanh chậm rãi đi theo, bước dài, đi lảo đảo như thể sắp nằm xuống ngủ tới nơi.

Buồn ngủ mà…

Lấy một nửa bát máu đưa cho Hoắc Cảnh Thâm, đau còn tốt, phản ứng đầu tiên của cơ thể lại là càng buồn ngủ hơn.

Đúng là thể chất đáng chết mà.

Vân Thanh lắc lắc đầu, để mình tỉnh táo hơn.

Cô dựa vào cửa, vừa ngáp vừa nhìn Tiêu Dao Tử đi qua đi lại ở bên trong…Sau đó, Vân Thanh liền thấy sắc mặt của Tiêu Dao Tử, ngày càng đen hơn.

Mười phút sau…

“Choang – ông đột nhiên đập bát thuốc trong tay.

Tiêu Dao Tử, người luôn thong thả, tự do tự tại, đột nhiên tức giận hiếm thấy.

“…Nhất định là hắn!”

Vân Thanh đứng thẳng người, truy hỏi: “Sư phụ, người biết kẻ chế độc?”

Có sự ghê tởm trong ánh mắt của Tiêu Dao Tử, ông lạnh lùng nói: “Cái thứ hại người này, chỉ có sư đệ khốn nạn bị ta đuổi khỏi sư môn làm ra!”

Hơn 10 nảm trước, chính là loại thuốc độc này, suýt chút nũ’a lấy đi mạng ồng…Ngay lúc này trong lòng ông vẫn còn sự sợ hãi.

Vân Thanh biết, Tiêu Dao Tử có một sư đệ tên Diêm Hoài Trân, bị ông đuối ra khỏi sư môn…

Vân Thanh đột nhiên nhớ ra gì đó: “Sư phụ, người có ảnh của người SƯ đệ đó không?”

Tiêu Dao Tử lật lại tủ tìm ra một tấm, đã ngả vàng, nhưng ảnh chụp rất rõ ràng, Vân Thanh vừa nhìn đã nhận ra Diêm Hoài Trân đứng bên cạnh Tiêu Dao Tử!

Cô đã từng gặp người đàn ông này!

Năm đó ỏ’ giữa sự sống và cái chết, Vân Thanh dừng như đã quên gần hết, nhưng, cô vẫn nhớ khi đó có một người đàn ông mặc áo choàng dài màu đen, mù một mắt, trông âm u…Điểm khác biệt duy nhắt là, Diêm Hoài Trân ở trong tấm ảnh trẻ hơn, mắt cũng tốt.

“Sư phụ, khi đuổi ra khỏi sư môn. Có phải người đã làm mù một bên mắt của Diêm Hoài Trân?”

“Sao còn biết?” Tiêu Dao Tử thấy kì lạ nhíu mày.

Vậy thì đúng rồi.

Xem ra Diêm Hoài Trân chính là sư phụ trong lời nói của

Tần Dĩ Nhu…

“Hừ, chỉ làm mù một mắt của hắn vẫn là nề tình đấy!” Tiêu Dao Tử đột nhiên phản ứng lại, nghi ngờ hỏi Vân Thanh, “Độc này con lấy ờ đâu vậy?”

Vân Thanh vừa định nói, thì vào lúc đó, Minh Tâm đã mang một tấm thiệp mời vội vàng chạy tới…

“Sư phụ, Đại hội y học gửi thiệp mời tói!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play