Nhắc tới Tần Dĩ Nhu, vẻ mặt Lão phu nhân trở nên lạnh nhạt, bà liếc nhìn qua phía đó: “Hôm nay, cháu qua đây có việc gì?”

“Bà, không phải lần trước bà nói hơi đau đầu sao, đúng lúc thầy cháu đi du lịch qua đây, cháu hỏi được một phương pháp bí truyền, lấy được ít thuốc mang qua cho bà.” Tần Dĩ Nhu nhanh miệng trả lời, rồi lấy ra túi thuốc đã chuẩn bị.

Lão phu nhân nghe xong, gật đầu: “Con có lòng quá.”

Hiếu thảo, là thứ dễ khiến người già cảm động nhất.

Tần Dĩ Nhu nói thêm mấy câu lọt tai, khiến Lão phu nhân vẻ mặt tươi tình hẳn.

Vân Thanh nhìn Tần Dĩ Nhu và Lão phu nhân, rồi bất ngờ đưa tay kéo góc áo Hoắc Cảnh Thâm.

“Em mệt rồi…” Cô ngước mặt lên, giương mắt nhìn Hoắc Cảnh Thâm rồi ngáp một cái.

Gương mặt luôn lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, trở nên dịu lại, anh đưa tay chạm vào gương mặt cô, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đi nghỉ thồi.”

Tần Dĩ Nhu nhìn gương mặt dịu dàng của Hoắc Cảnh Thâm, ruột gan cứ nóng như lửa đốt.

Cô ta cố gắng kiềm chế cơn giận, ra vẻ như không có chuyện gì, thậm chí còn chủ động nói: “Hôm nay Vân tiểu thư bị hoảng sợ rồi, để tôi lấy ít thuốc an thần cho cô…”

Vân Thanh trong lòng khinh bỉ, thà chầu trời luôn chứ không uống thuốc của Tần Dĩ Nhu.

“Không cần làm phiền Tần tiểu thư, tồi có bác sĩ riêng.”

Bác sĩ riêng như Tiêu Dao Tử, cả thế giới chỉ cỏ một người.

Chuyện của dì Vương xảy ra, Lão phu nhân cũng không thể giũ’ Vân Thanh lại, chỉ đành dặn Hoắc Cảnh Thâm chàm sóc tốt cho Vân Thanh.

Rời khỏi Ngự Cảnh viên, Vân Thanh tới Chu San gặp Tiêu Dao Tử.

Xe đi về hướng Chu San.

Vân Thanh gối đầu lên đùi Hoắc Cảnh Thâm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng là giả vờ mang thai, vậy mà cô lại dễ buồn ngủ hơn

cả phụ nữ mang thai.

Trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh, Hoắc Cảnh Thâm nhận được một cuộc gọi.

Không biết bên kia nói gì mà Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tiếp tục điều tra.”

Đặt điện thoại xuống, tình cờ bắt gặp đồi mắt khép hờ của Vân Thanh.

Cô đã đoán được nội dung trong cuộc gọi.

“Không tìm được con trai của dì Vương?”

“ừm.” Hoắc Cảnh Thâm vén một lọn tóc dài của cồ ra sau đầu: “Hắn nợ bọn cho vay nặng lãi mấy triệu, khả năng trốn thoát không cao, có lẽ đã bị người bắt rồi.”

Ánh mắt Vân Thanh trở nên lạnh nhạt.

Trước là Vân Nghiên Thư, giờ lại tới dì Vương…lần nào Tần Dĩ Nhu cũng cỏ thể xử lý gọn gàng, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Hơn nữa, Tần gia có quan hệ thân thiết với Hoắc Cảnh Thâm, Tần Dĩ Nhu là đứa con gái duy nhất trong Tần gia,

nếu thật sự muốn cô ta biến mất, vậy thì phải tìm ra bằng chứng xác đáng.

Vân Thanh sờ chiếc bình thủy tinh nhỏ trong túi áo, đây là canh mà dì Vương đã chuẩn bị đề hạ độc cô, cô đã điều tra qua, những nguyên liệu bên trong không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở canh.

Nhưng thuốc độc không màu khồng vị, ngay cả cồ cũng không thề nhận ra trong lần đầu, Vân Thanh định mang qua cho Tiêu Dao Tử xem thử…

Đang nghĩ, cô đột nhiên nhận ra cơ thể Hoắc Cảnh Thâm co cứng lại.

Vân Thanh lập tức ngồi dậy, kiểm tra sức khỏe cho Hoắc

Cảnh Thâm.

Chỉ thấy gương mặt người đàn ông nhợt nhạt khác thường, ngay cả con ngươi cũng đang chùng xuống, phía trong đôi mắt được bao phù bởi những tia máu đỏ hung bạo.

Vân Thanh khi đỏ mói phản ứng, bệnh của anh sắp tái phát rồi!

“Lái xe mau lên!” Vân Thanh vội vàng giục tài xế.

May mà đã tới Chu San.

Xe dừng lại, Vân Thanh xuống xe trước, muốn dìu Hoắc Cảnh Thâm từ trên xe xuống, lại bị anh lạnh lùng đẩy ra.

“Anh không sao.”

Hoắc Cảnh Thâm đầu đau dữ dội, anh cố hết sức tránh ánh nhìn, không nhìn người con gái trước mặt.

Từng tế bào trong cơ thề dường như đang kêu gào, bắt anh cắn cồ Vân Thanh, nếm thử máu của cô…

Anh đã cố hết sức khống chế mình, muốn cách xa cô…

“Hoắc Cảnh Thâm, xuống xe cùng em!” Vân Thanh nắm

chặt lấy cồ tay anh, không biết sức mạnh từ đâu, mà cô có thế kéo Hoắc Cảnh Thâm xuống xe.

Cô buông tay đóng cửa xe, nhìn tài xế rồi nói, “Đi.”

Ánh mắt lạnh lùng, đầy đe dọa khiến tài xế giật mình, đạp ga phóng đi.

Vân Thanh nghiến răng kéo Hoắc Cảnh Thâm tới một phòng thuốc gần nhất.

Cô dìu Hoắc Cảnh Thâm lên ghế, còn mình mờ tủ tìm thuốc.

Cô còn nhớ ở đây có loại thuốc cô cần…

Hoắc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ lo lắng của người con gái, lại nhớ tới lần trước, cảnh anh làm tốn thương cô…

Nếu như thêm lần nữa, anh sợ, mình sẽ mất kiểm soát mà giết cô mất.

Hoắc Cảnh Thâm chống lại cơn chóng mặt chết người, đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài với chút lý trí cuối cùng còn sót lại.

Trước khi anh mất kiểm soát hoàn toàn, phải cách cô xa

một chút.

“Rầm-”

Phía sau lưng có tiếng động vang lên.

Vân Thanh quay đầu lại, liền thấy Hoắc Cảnh Thâm ngã ngoài cửa

Con ngươi cô thu lại, lao tới đó, muốn dìu anh dậy, lại bị Hoắc Cảnh Thâm đẩy ra.

“Cút ra!”

Hiếm khi, thấy anh bực tức với cô.

Gương mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi đỏ vì dính máu…Không, còn có đôi mắt nữa!

Khi đó, đôi mắt đen sâu thẳm của anh như biến thành vũng máu.

Hoặc Cảnh Thâm cực kỳ rùng rợn vả đáng sợ.

Vân Thanh biết, anh đã cầm cự tới giới hạn rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh lại. Rồi cô đứng dậy, khóa cửa lại.

“Hoắc Cảnh Thâm.” Vân Thanh nhìn người đàn ồng trước mặt dần mất đi lý trí, cô nói từng từ một: “Em sẽ không đi đâu hết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play