Hai vợ chồng nở nụ cười hiền hòa, lãng quên bữa corn ở lầu Vọng Nguyệt không lâu trước đó.
“ Cố Tổng, cố phu nhân, sức khỏe của bà già này không được tốt không tiện ra ngoài, nên đã mời hai người tới nhà cùng ăn bữa com.
Sau này chúng ta cũng là người một nhà rồi, nên tôi không nói mấy lời khách sáo nữa.” Phùng Bình Chi am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chỉ đôi ba
câu đã có thể kết thân.
Cố Văn Đạt thuận theo tình thể nói hùa theo: “Những lời phu nhân nói, ngưòi một nhà thì cần chi khách sáo nữa!”
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng ân sớm đã chuẩn bị một bàn đầy ắp cao lương mỹ vị.
“ Tất cả món àn đều do Vân Nghiên Thư chuẩn bị, nó bận rộn cả ngày nay đấy, nói là muốn đề chú và cô Cố thưởng thức tay nghề nấu ản của minh.” Đối mắt Phùng Bình Chi hiện lên sự tự hào hài lòng.
Hai vợ chồng cố tồng nghe xong càng yêu thích Vân Nghiên Thư hơn.
“ Xem ra chúng ta sắp có người
con dâu lên được phòng khách, xuống được phòng bếp rồi!”
Cố Tây Trạch nắm tay Vân Nghiên Thư, đôi mắt ngập tràn sự mê đắm cưng chiều.
Nhìn ra được, cố gia rất hài lòng về Vân Nghiên Thư.
Mắt thấy thời cơ đến rồi, Phùng Bình Chi đặt tách trà xuống, dường như có điều gì không nói nên lời, gương mặt lộ rõ vẻ buồn rầu, nặng nề thở dài một cái.
“ Theo lí mà nói hôm nay cà nhà chúng tôl nên tiếp đãi thông gia, nhưng Vân Hiển Tông đang bị cồng kích nặng nề về chuyện vay tiền ở bên ngoài, nên không thể về được.”
cố Văn Đạt liền hỏi ngay: “ Có chuyện gỉ vậy?”
“ Đều là ngưòi một nhà, tôi cũng không giấu gì cố tồng.
Vân gia chúng tôi năm trước có trúng thầu một mành đất ở vịnh Bích Thủy, toàn bộ giá trị đều được siết chặt, ban đầu chỉ cần đợi lấy được khoản vay ở ngân hảng là có thể thu lại được lọi nhuận từ mảnh đất.
Nhưng bên ngân hàng thắt chặt, kéo dài thời gian không cho vay…Nếu như tháng này vẫn không lấy được tiền, Vân thị sẽ không giành được mảnh đất.” Phùng Bình Chi nói tói đây, bà ta cau mày, có chút khó xử nhìn sang cố Văn Đạt, “Vốn dĩ khỏng nên nói với cố Tổng, nhưng hai nhà chúng ta sắp trở thành thông gia rồi, dù là Vân thị hay cố thị, sau này đều thuộc vê hai đứa nhỏ chúng nó.
Thay vì tìm người khác giúp đỡ, tôi dành ra mặt xin Cố tồng giúp đỡ chuyện nhỏ này.”
Lòm này nói ra thật đường hoàng.
cố Văn Đạt đương nhiên không thể bò mặc.
“Chuyện của Vân gia, tôi có thể giúp được tôi sẽ không chối từ.
Lão phu nhân, tiền vốn thiếu khoảng bao nhiêu? cổ gia chúng tôi bù vào là được.”
Phùng Bình Chi lòng vui như mờ cờ, thứ bà ta đợi tối nay chính là câu nói này!
Bà ta kìm nén niềm vui sắp trào ra noi khóe mắt, tư thế đúng mực nói: “Chỉ cần 8 tỷ nữa là được, tôi biết con số này cũng không là gì với Cố gia.”
Con số này cố gia đương nhiên có thể lấy ra được, nhưng nhất định sẽ không dễ dàng như vậy…
Nhưng suy xét đến sau khi cố Tây Trạch và Vân Nghiên Thư kêt
hôn, nụ cười trên gương mặt kia khồng thể giấu nồi nữa, cười không ngậm được mồm: “ Vậy tồi mặt dày cảm tạ cố tồng, đợi sau này thu được lợi nhuận, tỏi sẽ lập tức trà hết.”
Phùng Bình Chi đang rất xinh đẹp, thì bắt chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Bà nói xem, có hạng mục nào trên thế giới này là nhất định thu được lợi nhuận chứ ? Nhỡ như lỗ vốn thì phải làm sao?”
Tất cả mọi người đều chú ý vào giọng nói đó, chỉ thấy một bóng dáng thanh tú mảnh mai, chính là Vân Thanh đang chậm rãi bước vào!
Vân Nghiên Thư như thể gặp ma.
Phùng Binh Chi càng hoảng sợ
đứng đờ ở đó, đôi tay run rẩy chỉ vào cô, suýt nữa không tìm thấy giọng nói cùa chính mình: “Sao mày có thể…”
Còn đang sống?!
Cô cố gắng kìm nén những lời mình suýt buột miệng nói ra.