Cửa phòng bệnh được khép lại, Vân Thanh vừa tới cửa, đang định đẩy cửa vào, liền nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm vang lên ờ bên trong, anh đang nghe điện thoại, giọng nói không lạnh lùng như bình thường.
Cô nghe thấy giọng nói âm áp quen thuộc của anh: “Dĩ Nhu…”
Cảnh tay Vản Thanh cứng đờ giữa không trung.
Cô không nghe thấy lúc sau Hoắc Cảnh Thâm đã nói những gì, nhưng cô nhìn gựơng mặt anh khi nghe điện thoại, không hề lạnh lùng xa cách, mà ảnh mắt vô cùng ấm áp dịu dàng…
Hóa ra, thật sự có một “Dĩ Nhu” như vậy, luyện thép trờ nẽn mềm mại.
Vân Thanh chậm rãi thu tay lại, tự cười chính mình.
Cô chưa bao giờ gặp tình địch, nhưng chỉ mỗi cái tên thôi, cũng khiến cô bị đả kích nặng nề rồi.
Vân Thanh quay người, lặng lẽ
rời đi.
Dựòng như cũng trong khoảnh khắc đó, trong phòng bệnh, Hoắc Cảnh Thâm mờ mắt, nhìn ra ngoài cửa, thấy viền áo của ai đó.
“ Cành Thâm?” Giọng nói của ngưòi con gái ở đầu dây bên kia hết sức dịu dàng.
“ Hả, tôi có chút chuyện, tôi cúp máy trước.
” Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm trở lại xa cách như trước, tiếng gọi ‘Dĩ Nhu’ dịu dàng khi nãy, dường như chi là ảo ảnh.
Hoắc Cảnh Thâm đặt điện thoại xuống, Tư Mộ Bạch ngồi đối diện nhìn anh nói đùa, đôi môi cong lên giễu cợt.
“ Chọc người ta tức giận bỏ đi, cậu chắc chắn không hối hận chứ?”
Đỏi mắt đen láy sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm trở nẽn lạnh lùng, im lặng một lúc mới nói: “Giữ cô ấy lại, mới hối hận.
”
Anh thậm chí còn nghĩ, ngay từ đầu, không nên trêu chọc nhóc con đó…
Ban đầu chỉ là trêu đùa, nhưng dường như chuyện này càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Tư Mộ Bạch thu lại nụ cười có phần chọc ghẹo kia: “Thật sự thích cô ấy rồi?”
Hoắc Cảnh Thâm không tiếp chuyện nữa, ném tài liệu trong tay qua chỗ anh ta, “Kí xong thì biến đi.
”
Vân Thanh rời khỏi bệnh viện, lên xe.
Cô thấy gương mặt của mình sau kính chiếu hậu, cảm giác vắng vẻ khiên cô cảm thấy lạ lẫm.
.
Vân Thanh gắng sức cong khóe miệng, nụ cười còn xấu hơn cả khi khóc.
Dĩ Nhu…
Cô lắc lắc đầu, để bản thân khồng nghĩ nữa.
Điện thoại rung lên, Chung Ly gửi tới vài bức ảnh.
Địa điểm chụp là một nơi gặp gỡ, mặc dù chụp lén, nhưng đường nét vẫn rất rõ ràng.
Gương mặt của người đàn ông chụp được rất rõ.
Đẹp trai anh tuấn, nhưng khí chất tầm thường.
Chính là người đàn ông lái chiếc xe sang trọng tới đón Vân Nghiên Thư ở Thủy Tinh cung hôm đó.
Nhìn kĩ gương mặt này, có nảm sáu phần giống với cố Tây Trạch.
Trên thực tế, anh ta cũng có mối quan hệ thân thiết với cố gia.
Màn đêm buông xuống, ngày hôm nay của Vân gia từ trong ra ngoài đều rất náo nhiệt.
Phùng Binh Chi đứng trên ban công tầng hai, ánh mắt thâm độc lướt nhìn xung quanh, không ngoài dự liệu, nhìn vài tên thợ san ảnh lắp ờ gần đó.
Tin Cố gia tới thăm nhà là bà ta âm thầm tung ra bên ngoài, đông thời cũng cố ý để bảo vệ quanh biệt thự nới lỏng, cho mấy tên thợ sãn ảnh kia vào trong chụp…
Rất nhanh xe của cố gia đã tới, Phùng Bình Chi đưa Vân Nghiên Thư đích thân ra cửa chào đón.
“ Chú Cố, cồ Cố!” Vân Nghiên Thư nờ nụ cười nhẹ nhàng điềm tĩnh, bước nhanh tới đón tiếp, dắt tay Cố phu nhân.
Vợ chồng cố gia lại rất thích dáng vè ngoan ngoãn này của Vân Nghiên Thư, vừa nghe lời vừa hiêu chuyện, bản thân cũng rất ưu tú, mặc dù gia cảnh không bàng cố gia, nhưng đây là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con dâu.