Editor: HunCong

Khi xe buýt đến cầu Tân Hải mới 5 rưỡi.

Chủ nhiệm lớp ở trên đường nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, không được chạy lung tung, chỉ ở trên cầu xem mặt trời mọc, xem xong bọn họ còn phải lên xe đi tới địa điểm tiếp theo.

Mọi người đều ngoan ngoãn mà đồng ý, nói vâng.
Sau khi xuống xe, Tư Ngưng lôi kéo Thư Niệm chạy dọc theo làn xe.

Tới giữa cầu, bọn họ nắm lan can nhìn ra xa.

Xa xa, phía chân trời xanh thẫm lộ ra màu trắng bạc, có vầng sáng dần dần lan ra.

Không lâu sau, mặt trời dọc theo đường chân trời chậm rãi mọc lên.

Màu đỏ cam không ngừng lan rộng, nhuộm đỏ bầu trời màu xanh.

Khoảng trời phía Đông đã chậm rãi sáng lên, mà đêm tối ở khoảng trời phía tây bên kia vẫn chưa rút đi, tựa như đang ngủ say.

Tư Ngưng đưa điện thoại cho Thư Niệm, để Thư Niệm chụp ảnh khi cô đang đứng dưới mặt trời mọc.

Thư Niệm giơ điện thoại lên, lúc Tư Ngưng đang pose dáng, cô nói với Tư Ngưng: “Ngưng Ngưng, mặt của cậu hướng lên trời một chút.”

Tư Ngưng nghe theo, ánh mắt nhìn ra xa, hỏi Thư Niệm: “Như vậy à?”

Thư Niệm cười nói: “Đúng rồi, giữ im nha, không được cử động.” Cô ấn chụp rất dứt khoát, rất nhanh đã chụp cho Tư Ngưng ba tấm ảnh.

“Xong rồi,” Thư Niệm cầm điện thoại đi đến chỗ Tư Ngưng, đưa điện thoại cho Tư Ngưng, “Cậu xem thế nào?”

Tư Ngưng click mở ảnh chụp, trong ảnh ánh sáng mặt trời phía sau lan tỏa bốn phía, mà cô ngồi ở giữa, gương mặt bị ánh sáng chiếu vào chỗ tối chỗ sáng.

Bức ảnh vô cùng có điểm nhấn.

Tư Ngưng rất vừa lòng nói: “Niệm Niệm, cậu biết chụp thật á!”

Cô ấy kéo Thư Niệm qua, để Thư Niệm dựa lan can, nói với Thư Niệm: “Niệm Niệm cậu cũng nghiêng đầu, giống như tớ vừa nãy, tớ phải chụp cho cậu một tấm như tớ.”

Thư Niệm bị Tư Ngưng chọc cười, mi mắt cong cong mà nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

Kết quả vừa vặn nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang giơ điện thoại chụp mặt trời.

Anh vừa chụp xong liền thu hồi tầm mắt, Thư Niệm sợ đối mắt với anh, vội vàng cúi đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm lan can.

Chờ khi Tư Ngưng nói chụp xong, Thư Niệm vừa ngước mắt, liền thấy Tống Kỳ Thanh đang cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi nhếch lên cười nhẹ.

Anh không phải chàng trai rất lạnh lùng, anh rất thích cười, cười lên cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia liền cong cong.

Đôi mắt của anh biết cười.

Thư Niệm rất thích đôi mắt của Tống Kỳ Thanh.

Quá đẹp rồi, rất thâm tình, cũng rất mê người.
Khi bị anh nhìn, thật giống như được cả thế giới dịu dàng ôm lấy.

Xem xong mặt trời mọc, xe buýt xuất phát từ cầu Tân Hải đi vườn bách thảo.

Vườn bách thảo cách nội thành khá xa, đi đường hai tiếng mới tới nơi.

Dương Kỳ Tiến và lớp trưởng Tề Hạ đi mua vé cho cả lớp.

Mua phiếu xong, dưới sự hướng dẫn của chủ nhiệm, mọi người thuận lợi đi vào bên trong.

Một nhóm người vừa đi vừa dừng, con trai thì không ngừng chụp phong cảnh, con gái thì tìm khung cảnh đẹp rồi chụp ảnh với bạn bè mình.

Giữa trưa, chủ nhiệm để mọi người nghỉ ngơi trên bãi cỏ.

Có bạn học đem theo cơm dã ngoại, lúc này có vài người đem cơm trưa ra, mọi người cùng đem đồ ăn vặt trong ba lô ra, chia nhau cùng ăn.

Tưởng Phong còn mang theo cả đàn ghi ta.

Cậu mở túi lấy đàn ra, đàn một bài “Ngày nắng”.

Có bạn nữ theo nhạc điệu ngâm nga hát: “Ngày trời trở gió anh thử nắm lấy bàn tay em, nào ngờ cơn mưa cứ lớn dần khiến anh không thể nhìn thấy em, chẳng biết đến khi nào anh mới có thể ở bên cạnh em.”

*Lời dịch của ‘khuyến tích nhất vi trần’, bài hát “Ngày nắng” của Châu Kiệt Luân.
Link video: https://www.youtube.com/watch?v=iAgJWceJzJg

Thư Niệm yên lặng mà ăn đồ ăn vặt, nghe bọn họ đàn ghi ta hát.

Giữa tháng 10 ánh nắng mặt trời ấm áp, gió thổi nhẹ qua mặt, mang theo chút hơi lạnh.

Khó có thời gian được trốn học, cô rất vui vẻ mà híp mắt, chậm rãi ăn bánh quy.

Cảm thấy thời khắc này thật tốt.

Tư Ngưng đi tới, Thư Niệm cầm hộp bánh quy trong tay đưa qua, cười nhẹ hỏi: “Ngưng Ngưng, ăn không?”

Tư Ngưng nhặt một miếng bỏ vào miệng, sau đó mở gói bánh quy mà cô ấy mua ra đưa Thư Niệm ăn.

Thư Niệm cắn một miếng, nhai xong vị socola ngọt ngào nháy mắt lan ra trong miệng.

Mắt cô cong cong nói: “Món này của cậu rất ngon, trở về tớ cũng muốn mua.”

Đồ ăn vặt mang đi được bạn thân yêu thích, Tư Ngưng cũng rất vui vẻ.

Cô ấy nói: “Bánh này ở siêu thị có vài vị, gói này là vị Tiramisu, còn có vị quả phỉ cũng khá ngon đó.”

Thư Niệm hiểu rõ gật đầu, dịu dàng cười nói: “Đến lúc đó vị nào tớ cũng mua, nếm thử xem sao.”

Cô nói, rồi cầm hai hộp sữa AD Canxi, đưa cho Tư Ngưng một hộp.

Lúc hai cô gái đang chia nhau đồ ăn, sau lưng bọn họ lại vang lên tiếng đàn ghi ta.

Mới đầu Thư Niệm cho rằng vẫn là Tưởng Phong đang đánh đàn, cho đến khi phía sau vang lên giọng hát trong sáng, cô bỗng dưng xoay đầu qua.

Tống Kỳ Thanh ngồi trên một tảng đá, vừa ôm đàn ghi ta vừa đánh một bài tiếng Anh.

Bài hát này tất cả mọi người đều rất quen thuộc, bởi vì tiết 4 buổi sáng mỗi thứ năm thống nhất phát bài nghe, mỗi lần hết tiết 3 sáng thứ năm loa phát thanh trong trường sẽ phát một vài bài hát tiếng Anh.

Bài hát này trước đây mỗi lần đến lúc nghe, cô giáo tiếng Anh sẽ ở trong phòng phát thanh chọn giọng nam Tây Thành “My Love”.

Tống Kỳ Thanh đánh đàn hát: “The days we had, the songs we sang together (Những ngày chúng ta cùng bên nhau, những ngày chúng ta hát cùng nhau).....”

Giọng anh rất trong, mang theo chút ngây ngô của thiếu niên, lại có chút gợi cảm.

Sau một lúc, mọi người cũng hát theo anh: “So I say a little prayer, And hope my dreams will take me there, Where the skies are blue, To see you once again, my love........”

Lúc Tống Kỳ Thanh mỉm cười ngẩng đầu lên Thư Niệm nhanh chóng quay đầu lại, cô quay lưng về phía anh, nhỏ giọng mà hát cùng anh: “Anh oh, my love, I’m holding on forever, Reaching for the love that seems so far.”

Câu hát nói: “Đoạn tình cảm này xa vời không nắm được.”

Tựa như anh với cô.

Rõ ràng gần ngay trước mặt, nhưng lại xa xôi không thể với tới.

Giống như cho dù cô có đuổi theo như nào thì cũng không đuổi kịp bước chân anh.

Tống Kỳ Thanh đánh đàn hát xong, có bạn nữ lớn tiếng nói: “Tống Kỳ Thanh, cậu hát tiếng Anh rất hay*! Hát thêm một bài nữa đi!”

*苏诶: raw để như này, mình có tra mà không ra, nhưng nghĩa chắc là khen.

Lời này vừa thốt ra liền nhận được không ít lời phụ họa của mọi người.

Tống Kỳ Thanh cũng không phụ sự hào hứng của mọi người, lại đàn một ca khúc tiếng Anh khác, cũng là bài hát bọn họ nghe trên loa phát thanh “As long as you love me”.

Chỉ cần em yêu tôi.

Thư Niệm nghe anh hát câu “As long as you love me” một lần rồi một lần, nhưng không dám hy vọng xa vời có một ngày anh sẽ thích mình.

Cho tới hôm nay, Thư Niệm làm bạn học với anh nửa tháng, cũng không phải không biết gì về anh.
Thư Niệm biết được một vài tin đồn về gia cảnh của anh từ Tư Ngưng.

Tư Ngưng nói với Thư Niệm, cô ấy nghe Tề Hạ nói, bố mẹ Tống Kỳ Thanh đều là nhà nghiên cứu khoa học, tính bảo mật công việc cực kỳ cao, mà ông bà anh lại là giáo sư đại học nổi tiếng, trong giới học thuật vô cùng có uy danh.

Anh là thiên chi kiêu tử, sinh ra đã định trước là được yêu mến.

Mà cô là người bình thường, đứng trong đám người căn bản không có ai chú ý.

Bọn họ không phải người cùng một thế giới.
Cho dù cùng xuất hiện trong một thời gian ngắn, cuối cùng cũng chỉ có thể trở về quỹ đạo khác biệt của bản thân.

Thư Niệm cũng không vọng tưởng có thể có quan hệ gì với Tống Kỳ Thanh.

Bây giờ bọn họ là bạn cùng bàn, mối quan hệ này cũng đã khiến cô vui vẻ thỏa mãn rồi.

Cô rất may mắn.

Ít nhất có thể ngồi cạnh chàng trai mình thầm mến.

Chờ Tống Kỳ Thanh hát xong, chủ nhiệm lớp Dương Kỳ Tiến đi tới trêu chọc anh: “Mỗi lần thi tiếng Anh điểm kém như thế, hát tiếng Anh lại lưu loát như vậy.”

Tống Kỳ Thanh cười nói: “Thầy, cái này không giống, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.”

Dương Kỳ Tiến cũng không tranh luận với anh, chỉ nói: “Biết vì sao thầy để em ngồi cạnh Thư Niệm chứ?”

Tống Kỳ Thanh dường như có chút đau đầu, có lệ gật đầu nói: “Biết, biết.”

“Em có hỏi bạn cùng bàn những đề tiếng Anh mà em không biết không?” Dương Kỳ Tiến hiển nhiên không định bỏ qua cho anh, hỏi tới cùng.

Tống Kỳ Thanh: “..............”

“Nắm chắc cơ hội, có vấn đề thì hỏi, thi giữa kỳ thầy sẽ còn chuyển chỗ, đến lúc đó các em sẽ không ngồi cùng bàn nữa, đừng bỏ lỡ lại hối hận.”

 Dương Kỳ Tiến nhắc nhở Tống Kỳ Thanh.

Tống Kỳ Thanh gảy đàn ghi ta, giọng nói có hơi không để ý: “Vâng thầy.”

Thư Niệm nghe lời này, trong lòng đột nhiên có một nỗi mất mát khổ sở.

Thi giữa kỳ xong bọn họ không thể ngồi cùng nhau nữa, cũng có nghĩa là, qua 20 ngày nữa, con số khoảng cách giữa cô và anh lại càng xa.

Đối với học sinh trung học bọn họ mà nói, người trong trường học gần với số thứ tự của mình chính là bạn cùng bàn.

Hai bàn học kề sát, con số khoảng cách giữa hai bàn chính là 0.

Vườn bách thảo có đài phun nước âm nhạc lớn, ba giờ chiều mỗi ngày đều mở.

Đến lúc đó du khách có thể vừa nghe nhạc vừa xem đài phun nước, vừa ném tiền xu cầu nguyện.

Chủ nhiệm lớp Dương Kỳ Tiến cố ý mang theo một túi tiền xu đến đây, chia cho mỗi bạn học một đồng, để bọn họ có thể cầu nguyện.

Thư Niệm nắm chặt đồng xu, quay mặt nhìn về phía chàng trai chói mắt trong đám nam sinh, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Cô cầm tiền xu đặt trong lòng bàn tay, hai tay chắp lại, mười ngón tay để trước ngực.

Thư Niệm nhắm mắt lại, giữa khung cảnh ồn ào xung quanh, yên lặng cầu nguyện.

-------Hy vọng, bà nội bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

-------Hy vọng, ba năm sau bản thân có thể thuận lợi thi vào chuyên ngành tiếng Anh của Thẩm Đại.

-------Hy vọng, mọi chuyện của cậu ấy có thể được như ý nguyện.

Sau đó, Thư Niệm mở mắt, ném đồng xu trong tay ra.

Cùng lúc đó, Tống Kỳ Thanh ở phía bên kia cũng ném đồng xu vào đài phun nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play