Sau đó Lâm Lạc Tang thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ tại sao cuối cùng cô lại đồng ý kết hôn.

Có lẽ là bởi vì thân phận bà Bùi này có thể mang đến quá nhiều chỗ tốt, rất khó có ai không động lòng.

Hoặc có lẽ là khi xảy ra thay đổi thì cô thường trở thành người bị từ bỏ mà lúc này đây cô bị tóm chặt.

Mặc dù biết cảm giác an toàn này là giả dối và không thể giải thích được nhưng cô đã cô đơn lẻ bóng quá lâu rồi, cho dù chỉ là một cuộc hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa cũng có thể trở thành niềm tin của cô.

Những năm gần đây cô đã quen một mình quyết định cho nên cuối cùng đã không hỏi ý kiến của bất kỳ ai.

Tuy không biết quyết định này có sáng suốt hay không nhưng hiện tại khi tất cả các loại cảm xúc đan xen, có điều gì đó trong bóng tối khiến cô phải gật đầu.

Hiệu suất của Bùi Hàn Chu còn nhanh hơn cô tưởng, sáng sớm hôm sau, thư ký của anh đã gọi điện thoại thông báo cô xuống lầu.

Có một chiếc Bugatti màu đen được làm riêng đậu dưới chung cư, độc nhất vô nhị, màu đen cũng thật sự kiêu ngạo. Cô chỉ chiêm ngưỡng qua một lần ở trong tin tức, giờ phút này mới nhận ra đó là xe của anh.

Thẩm mỹ cũng không tệ lắm, rất hiếm.

Xe có địa vị như thế ngừng trong một chung cư bình thường, quả thực ngay cả ốc vít cũng viết đầy là không hợp nhau.

Cả quá trình bào vệ dùng một loại ánh mắt ngờ vực và sợ hãi nhìn cô, đồng tử run lên tự hỏi chẳng lẽ bản thân có mắt mà không thấy Thái Sơn, khách thuê còn có tôn kim Phật thế kia?

Lâm Lạc Tang đi đến bên cạnh xe, có người đã thay cô kéo cửa xe ra.

Cô vốn tưởng rằng bận rộn như Bùi Hàn Chu sẽ để cô chờ, ai ngờ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, đồ đạc trong xe đều là màu đen tuyền. Anh nhẹ ngửa cổ, đường cong của gò má ưu việt một đường kéo xuống phía dưới vẽ ra cổ họng rõ ràng và cấm dục, ngực nhẹ nhàng phập phồng dựa theo hô hấp giống như quỷ hút máu.

Cô lên xe ngồi, kết quả tầm mắt bị lệch nhìn thấy bên tay chỗ ngồi của anh cắm một loạt…… Kẹo mút?

Những chiếc kẹo mút nhiều màu sắc rực rỡ sặc sỡ không phù hợp với bầu không khí nặng nề này.

Xe từ từ chạy về trước, Bùi Hàn Chu ngủ một lát lại bắt đầu đọc sách, cô muốn nhắc nhở ánh sáng bên trong xe không tốt cho mắt nhưng nghĩ lại có liên quan gì tới mình đâu nên kiên quyết ngậm miệng lại.

Chỉ là khống chế không được cứ nhìn vào hàng kẹo mút.

Số lần tò mò của cô quá thường xuyên, ngay cả anh cũng phát hiện ra, cuối cùng mở miệng ra như là bố thí: “Muốn ăn cái nào? Tự mình chọn.”

“Không phải,” cô tận lực uyển chuyển đặt câu hỏi, “Cái này là chuẩn bị cho trẻ con thân thích à?”

Lại không xác định lắm mà nhẹ giọng: “Hay là…… Kẹo cưới?”

Bùi Hàn Chu: “Tự tôi ăn.”

“……” À.

Có đôi khi cô cảm thấy sở thích thú vui của người này khiến người ta khó có thể nắm lấy.

Có lẽ là cảm thấy nhàm chán, anh điều chỉnh vài bản nhạc rồi phát nó, tiếng nhạc nhẹ nhàng chẳng mấy chốc đã vang lên khắp xe..

Khi nói đến chuyên ngành, Lâm Lạc Tang – người có thể nghe nhạc và biết giai điệu hơi ngồi không yên: “《 Nocturne in E flat major》của Chopin, rất hay.”

“Ừ.”

Không cần nhiều lời nữa.

Cũng may là sau khi kết hôn không cần phải sống chung, nếu không cô cảm thấy tế bào đang hoạt động trong cơ thể mình có thể bị người này bức chết.

Sáng sớm, Cục Dân Chính còn chưa có ai, bọn họ dựa theo quy trình ký tên, chụp ảnh, sau đó ghi vào hệ thống.

Nhân viên công tác phụ trách cho hai người là nữ, rất rõ ràng là biết Bùi Hàn Chu, lặp đi lặp lại muốn nói lại thôi, dùng một loại ánh mắt thù hận tình địch đục khoét Lâm Lạc Tang như thể cô đã làm điều gì đó thông đồng với địch phản quốc tội không thể tha thứ vậy.

Cô cảm thấy nếu bản thân không rời đi thì giây tiếp theo có lẽ sẽ bị ánh mắt đấy ăn tươi nuốt sống.

Thật vất vả mới đăng ký xong, cô chưa bao giờ cảm thấy bầu không khí bên ngoài tươi mát đến thế, ngay cả cơ thể cũng uyển chuyển nhẹ nhàng lên.

Bùi Hàn Chu chọn một biệt thự gần sông có vị trí địa lý thuận lợi cho cô rồi sai người đưa cô qua đó, cũng nói có việc gì thì liên hệ…… thư ký của anh.

Anh rời đi không bao lâu thì điện thoại của Lâm Lạc Tang nhận được một tin nhắn, nhắc nhở thẻ ngân hàng có tiền được chuyển vào. Cô nhìn chằm chằm vào hóa đơn và đếm rõ ràng xem có bao nhiêu số không nhưng cuối cùng lại bị bại trận vì định mức quá dài.

Hết thảy đều giống như một giấc mơ, bị mắc kẹt ở ghế sô pha, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn trên cầu như thoi đưa, cả người cô dâng lên cơn thỏa mãn hư không.

Mở điện thoại ra tiện tay lướt, trong lúc vô ý cô nhấn vào một diễn đàn, hot topic mới nhất là: Đứa bạn của tui ở Cục Dân Chính! Nó nói mới vừa rồi Bùi Hàn Chu và một người phụ nữ lãnh chứng kết hôn!!

Vốn tưởng rằng bài đăng sẽ tràn ngập nghi ngờ gió tanh mưa máu, click vào mới thấy đa số là nghi ngờ và nhục mạ, chẳng qua…… đều là mắng chủ thớt.

【 Xin hỏi loại bài đăng này là dì cả của tui sao, một tháng phải xuất hiện một lần hả? Muốn lừa bình luận thì cũng làm trò gì mới đi chứ. Tui đã mệt khi nói Bùi Hàn Chu không yêu phụ nữ. 】

Cũng không biết hôm nay có phải dân mạng đặc biệt rảnh hay không, chủ thớt bị mắng chửi hơn một trăm lần, không thể nhịn được nữa mà tung ảnh chụp lưng, sau đó mọi người hoàn toàn bùng nổ…

【 Mẹ nó nếu đây là Bùi Hàn Chu thì tôi nhổ tóc xuống cho chủ thớt làm cầu đá. 】

【Dựa gần với phụ nữ như vậy vừa thấy đã biết không phải ảnh mà, bây giờ còn bắt đầu cos bóng lưng của Bùi Hàn Chu chế tạo tai tiếng à? Là ai không quen nhìn công ty của ảnh phát triển quá tốt hả? Tui còn tưởng rằng chỉ có giới giải trí sẽ chơi như vậy. 】

Gần như không ai cảm thấy Bùi Hàn Chu sẽ thật sự kết hôn, ngay lúc Lâm Lạc Tang cũng sắp hoài nghi bản thân là lãnh chứng ở trong mơ thì ”Tập đoàn Tại Chu” của Bùi Hàn Chu đột nhiên đăng thông báo: 【 Chúc mừng tổng giám đốc Bùi và cô Lâm đi vào cung điện hôn nhân, cảm ơn đã chú ý nhưng hôn lễ tạm không mở ra cho người ngoài, kính mong thông cảm. 】

Cô nhìn thấy được Weibo này là vào mười phút sau, khi đó bình luận đã qua 7000, là sao hạng A mới xứng phô trương.

Khu vực bình luận bất ngờ bùng nổ:

【?? Chấn động cả nhà tôi, thật sự kết hôn?!?! 】

【Cái người mới nói bứt tóc làm quả cầu đá đâu? 】

【 Đừng rầm rầm nữa, bạn cùng phòng của tui thích Bùi Hàn Chu, khóc chảy cả nước mắt nước mũi đây nè. 】

【 Trai đẹp kết hôn đều không đi đường tầm thường như vậy sao? 】

【 Đi vẫn là đi, vợ xinh đẹp thế, dáng người cũng chuẩn, vẫn là con nhà người ta 16 tuổi đã thi vào Berkeley, cạn lời. 】

#Bùi Hàn Chu kết hôn, #Bùi Hàn Chu Lâm Lạc Tang cũng đã ở hot search trong nửa tiếng. Tin nhắn WeChat của cô cũng bị chiếm dụng, Weibo cũng bị chiếm lĩnh, lấp đầy “Làm thế nào để lấy được một anh chàng giàu có và đẹp trai? Nhờ chị gái xuất bản một cuốn sách”, “Nếu em bình luận, em có thể xinh đẹp giống chị không”, còn có người hỏi cô có phải đời trước ngăn cản vũ trụ nổ tung hay không.

Vì thế cứ như vậy, Lâm Lạc Tang bị cư dân mạng từ trong ra ngoài vững chắc cực kỳ hâm mộ một lần.

Bị mắc kẹt trong cảm giác sung sướng rất nhỏ này, cô hoảng hốt cảm thấy ít nhất bây giờ cuộc hôn nhân này với cô mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu.

Từ trước cũng biết Bùi Hàn Chu có độ nhận diện cao trong nước nhưng ai ngờ sẽ cao như vậy, hóa ra lời đồn “Người chồng quốc dân” đều không phải chỉ là hư danh.

Ngẫm nghĩ cô lại bắt đầu tự mình tỉnh lại, cho dù ba năm này không có gì phát triển nhưng cô là một quán quân đứng đầu trong show tuyển chọn, thế nhưng còn không nổi tiếng hơn người ngoài giới á hả? Vẫn phải tìm đúng cơ hội để vượt qua ngõ ngách, đoạt lại tôn nghiêm của một người nghệ sĩ.

Nhìn Weibo nửa tiếng đồng hồ, cô mới nhận ra rằng phải xác nhận phù dâu. Sau khi gửi tin nhắn cho Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh lại ngồi im một hồi lâu, cuối cùng bấm một dãy số mà không có ghi chú.

Bên kia không có người nghe máy, cô cố gọi lại nhưng vẫn không ai trả lời.

Có lẽ là đang bận đi, cô chuyển qua WeChat gọi điện thoại cho người được chú thích là anh: “Alo anh hả, điện thoại của ba không nghe máy, lúc anh về giúp em nói với ba là ngày mai em sẽ kết hôn.”

Giọng nói bên kia xuyên thủng màng nhĩ: “Đột nhiên như vậy?!”

Sau khi cô tô điểm hết sức có khả năng cho đoạn hôn nhân này, người anh kế cùng cha khác mẹ tỏ vẻ sẽ tới đó và cũng sẽ chuyển lời cho ba.

Sau khi cúp máy cô hít sâu vài lần mới ấn vào một số khác mà không có ghi chú.

Bên kia nhanh chóng bắt máy: “Alo, Lạc Lạc hả?”

“Mẹ,” lâu lắm không có liên lạc, ngay cả phát âm cũng đã luyện đi luyện lại trong lòng, “Vậy, ngày mai mẹ có rảnh không?”

Giọng nữ dịu dàng: “Ngày mai mẹ phải đi họp phụ huynh cho Điềm Điềm.”

Cô cắn môi dưới, mí mắt cụp xuống rồi chậm rãi nói: “Vậy không có việc gì, mẹ bận gì thì bận đi.”

“Được, con chú ý sức khỏe, gần đây thời tiết nóng nhớ rõ uống nước.”

“Được.”

Thậm chí mẹ còn chẳng hỏi cô có chuyện gì đã uyển chuyển lựa chọn bên kia, có lẽ bất luận cô có chuyện gì đều chẳng quan trọng hơn cuộc họp phụ huynh của Tống Điềm. Nhưng mẹ đã có gia đình mới, mọi thứ lấy bên kia làm trọng cũng rất bình thường.

Cô đột nhiên nhớ tới Nhạc Huy từng hỏi cô loại chuyện lớn kết hôn này có muốn thương lượng với cha mẹ hay không, khi đó cô nói không cần, thật ra là hỏi cũng vô dụng, chỉ nhận được hết cách dành cho việc khác, âm báo bận và từ chối khéo léo.

Đáp lại đối với cô mà nói là thứ quá khó có được. Mặc dù Bùi Hàn Chu cao quý lạnh lùng nhưng lúc cô muốn tìm anh thì luôn có thể tìm được, đây có lẽ là lý do quan trọng khiến cô đồng ý kết hôn vào lúc ấy.

Sau khi nghe nhạc nhẹ xoa dịu thần kinh, cô đứng dậy với tâm trạng thoải mái, chuẩn bị ra ngoài bàn công việc với Nhạc Huy.

Bùi Hàn Chu chuẩn bị xe cho cô còn thêm một trợ lý nhỏ cho cô.

Trợ lý nhỏ cúc cung: “Anh ấy nói xe này là chọn đại, nếu chị không thích thì có thể đổi.”

Rolls-Royce Phantom với tông màu trắng hồng chủ đạo kết hợp với mái trời đầy sao. Nóc xe được cấu tạo thành từ hàng nghìn sợi quang học, có thể điều chỉnh độ sáng của từng “ngôi sao” và tất cả đều được thực hiện bằng tay.

Cho dù cô không thích nhưng trong đầu hiện ra chút giá cả cũng lập tức không thể tự kiềm chế mà yêu.

Ngoài ý muốn rất nhiều, cô cũng xem như vừa lòng.

Sau khi chạm mặt Nhạc Huy, đầu tiên anh ấy nói về sắp xếp lịch trình gần đây sau đó mới nói: “Nếu em không mang thai, vậy chúng ta có còn đi《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 hay không?”

Anh ấy hơi khó xử mà ấn huyệt Thái Dương: “Ngày hôm qua anh mới biết vì sao bọn họ lại mời em.”

“Vì sao?”

“Bây giờ không phải mùa thứ hai sao? Mùa thứ nhất không có tiếng vang lớn nhưng danh tiếng cũng không tệ lắm, mùa thứ hai lại muốn xào đề tài. Lúc ấy Phi Yên mới ra mắt còn rất được chú ý, bọn họ muốn dùng em tạo nên một làn sóng hoài niệm nhưng em không phải là nghệ sĩ chủ chốt, cho nên nhanh chóng sẽ bị loại. Đây là quyết định nội bộ, em sẽ chạy theo kịch bản.”

“Biết rõ sẽ bị loại cũng phải đi sao?” Nhạc Huy chòm Thiên Bình rất rối rắm, “Nhưng đây quả thực là một cơ hội tốt.”

Vì để chế tạo kịch tính cho chương trình, show tuyển chọn thông thường sẽ xây dựng hắc mã * và chạy kịch bản. Người được kịch bản hắc mã khâm điểm ít lên hình trong giai đoạn đầu nhưng giai đoạn sau sẽ được điên cuồng thêm diễn, sau đó một đường giết tới thượng vị; chạy kịch bản là tuyên truyền mạnh cho giai đoạn đầu, nó sẽ bị suy yếu dần cảm giác tồn tại như phù dung sớm nở tối tàn hoặc là trực tiếp bị loại trừ.

(*) 黑马 : Hắc mã : Hắc mã trong từ điển tiếng Trung hiện đại “Nó là một ẩn dụ cho một đối thủ cạnh tranh có sức mạnh không thể đoán trước hoặc một người chiến thắng bất ngờ.” (baike)

Các chương trình tạp kĩ phụ thuộc vào việc cắt nối biên tập, người xem có thể nhìn thấy cái gì toàn dựa vào cắt nối biên tập muốn cho bọn họ nhìn thấy cái đó.

Lúc ấy đã cảm thấy lời mời của tiết mục hơi kỳ quái, xem ra nguyên do trong đó quả nhiên không bình thường, Lâm Lạc Tang bị kẹt trong suy nghĩ ở lưng ghế.

Nhạc Huy nói không phải không có lý nhưng nếu cô nhớ không lầm thì không lâu trước đây show tuyển chọn đang hot nào đó cũng có người cầm chạy kịch bản, kết quả không thể giữ được những người có khả năng thu hút người hâm mộ mạnh mẽ. Ekip chương trình làm sao cũng không đè xuống được, đặt ai tới trước cũng khó có thể phục chúng nên chỉ có thể nghe theo thị trường, để cái người vốn nên chạy kịch bản được quán quân.

Cho nên chạy theo cũng không hẳn là phải chết, chỉ là xác suất tồn tại rất nhỏ, muốn xem bản thân có năng lực hút fan và fan có bền hay không, đủ mạnh đến mức trở thành tấm màn đen đều không thể nề hà tồn tại.

Lâm Lạc Tang cân nhắc một lát, lúc này mới nói: “Thử xem.”

Thử xem cô có thể viết kịch bản đã định ra cốt truyện không giống nhau hay không.

《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 chỉ được thu hình ngay sau đó, tuy rằng nói như vậy rất khó xử nhưng mới vừa tách ra với bạn cùng phòng đã vào biệt thự lớn thì xác thật hơi nhàm chán.

Thịnh Thiên Dạ vì hôn lễ của cô mà xin nghỉ với đoàn phim, đêm đó đã chạy đến bên cô.

Một người bạn thân khác trong giới là Kỷ Ninh cũng nói làm phù dâu cho cô, nhưng Kỷ Ninh đang học lồng tiếng ở nước ngoài, ngày mai mới có thể chạy về nước.

Thịnh Thiên Dạ đêm khuya mới đến, điều đầu tiên khi bước vào nhà là xúc động: “Nó lớn đến mức cậu có thể tổ chức một buổi biểu diễn bên trong, hóa ra đây là niềm hạnh phúc giản đơn đến nhàm chán của kẻ có tiền, tớ hâm mộ ghê.”

Bùi Hàn Chu là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện, có thể làm được tình trạng này với cô đã xem như rất hào phóng rồi.

Anh tựa như là một người chồng cũng không tệ lắm, ngoại trừ sẽ không về nhà thì mọi thứ còn lại đều sẽ không bạc đãi cô.

Lúc Thịnh Thiên Dạ đi tắm thì Lâm Lạc Tang nhận được một cuộc điện thoại.

Là một dãy số xa lạ nhưng không nhiều người biết đến số của cô nên cô ấn nghe máy: “Ai đấy?”

“Tôi,” giọng nói trầm ấm và dễ nhận biết của Bùi Hàn Chu vang lên từ đầu bên kia, “Hỏi cô một chút đêm mai có ở nhà không.”

Đêm mai? Ngày mai không phải là hôn lễ sao, có chuyện gì không thể nói vào sáng mai à?

“Hẳn là có,” cô hỏi, “Có chuyện gì không?”

Anh ngừng lại, lúc này mới đáp không nhanh không chậm: “Đêm mai hẳn là tôi sẽ trở về.”

“Về đâu?”

“Cô ở chỗ nào tôi về chỗ đấy.”

Đều ám chỉ đến rõ ràng như vậy, về nhà còn muốn xác nhận buổi tối cô có ở đấy không, nếu cô còn không hiểu anh muốn đóng cửa lại vận động chút gì đấy thì cũng vô ích khi ở giới giải trí hỗn loạn mấy năm như vậy.

“Tôi nghe nói ngày mốt anh còn đi công tác, vậy chẳng phải là ở mấy tiếng đã đi sao.” Cô nhớ tới sợ hãi bị chân mềm chi phối, bắt đầu nói bóng nói gió tìm hiểu đối phương, như vậy có điểm mấu chốt

Anh như cảm thấy được cô đang sợ hãi cái gì, ngay cả giọng điệu nhạt nhẽo cũng lộ ra mấy phần nhớ nhung: “Cô muốn tôi ở mấy giờ?”

Khớp hàm cô run lên: “…… Anh muốn ở mấy giờ?”

Hình như là đợi sau một thế kỷ, cô nghe được người đàn ông đối diện bình thản đáp….

“Vậy bốn giờ đi.”

Có phải mới vừa rồi cô còn nói anh sẽ không về nhà hay không?

Vẻ mặt phức tạp của Lâm Lạc Tang nhấm nháp lại câu nói kia của anh một lần nữa, cảm thấy mặt hơi đau.

Vậy—— bốn giờ —— đi?

Sự miễn cưỡng trong giọng điệu này là chuyện như thế nào?

Có phải anh cảm thấy mình là người khá chu đáo, dịu dàng và yêu thương vô bờ bến hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play