Lâm Lạc Tang nhận ra mình vậy mà tưởng tượng ra loại chuyện này ở bệnh viện nên da mặt hơi nóng lên.
“Không có gì!” Cô vội vã đi đến cửa sổ rồi cầm lấy kết quả xét nghiệm gần nhất, nghẹn ngào mấy lần mới nói rõ ràng, “Tôi sẽ suy xét tình huống một chút.”
“Nghĩ kỹ rồi liên hệ với tôi.” Anh không có thời gian, nói xong câu này thì vội vàng rời đi.
Lâm Lạc Tang: “Cái gì cũng chả để lại là chuẩn bị để tôi đây dùng sóng điện não liên hệ với anh à?”
“……”
Anh dừng một chút rồi đưa cho cô tờ danh thiếp của thư ký.
Bị Bùi Hàn Chu làm rộn lên như vậy, đầu óc cô càng loạn hơn, liếc mắt thấy chữ “Mang thai” trên giấy chẩn đoán thì cất đi, suốt đêm đi tìm Nhạc Huy.
Nhạc Huy còn chưa ngủ đã bị cô hẹn đến quán cà phê.
“Vừa lúc, công ty giải trí Nam Thiên muốn đào anh đi ăn máng khác, anh chuẩn bị mang em sang đó. Kế hoạch thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên chúng ta hãy tìm cách chấm dứt hợp đồng ở đây, sau khi tới Nam Thiên thì cấp tốc sắp xếp cho em, bọn họ am hiểu nhất tuyên truyền, đến lúc đó 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 phát sóng, chúng ta tuyệt đối……”
“Anh chờ đã,” Lâm Lạc Tang vẫn cảm thấy chuyện của mình lớn hơn nữa, lựa lời một lát mới nói, “Nếu lúc này em kết hôn, anh cảm thấy thế nào?”
Nhạc Huy cảm thấy liệu nghệ sĩ nhà mình có uống lộn thuốc hay không: “Em đang nói cái gì thế? Đương nhiên chẳng ra gì! Nữ nghệ sĩ nào sẽ kết hôn trong thời kỳ đang lên, huống chi độ phủ sóng trong nước của em cũng chưa ra!”
Lại lải nhải: “Trong nhà bức hôn sao? Em mới 22 tuổi, thật sự không cần thiết. Em hãy thương lượng với người nhà một chút đi, đây là thời điểm tốt để đấu tranh cho sự nghiệp.”
“Nói ra thì rất dài,” Lâm Lạc Tang cảm thấy rằng quản lý nên có quyền được biết, “Em đang mang thai.”
Nhạc Huy: “……………………”
Anh ấy nhướng cao một bên lông mày, một bên thẳng băng, biểu cảm giãy giụa mơ hồ, có một loại cảm giác buồn cười nhưng ma huyễn hài hước: “Con mẹ nó, em đang đùa cái gì thế hả??”
Lâm Lạc Tang quơ quơ tờ giấy chẩn đoán ở trước mặt anh ấy
Người Nhạc Huy đều thiếu chút nữa não tàn: “Đờ mờ tổ tông, em mang thai vào lúc mấu chốt? Em còn muốn tiền đồ hay không?! Anh còn chuẩn bị nâng em nổi sau đó đi theo ăn sung mặc sướng đấy. Còn gì uống nữa đâu, anh con mẹ nó uống gió Tây Bắc cho rồi!”
Bình tĩnh sau vài giây, anh ấy phát hiện bản thân không bình tĩnh được: “Đứa bé là của ai biết không?”
“Bùi Hàn Chu.”
“Bùi Hàn Chu cũng không…” nói đến một nửa thì Nhạc Huy nhớ tới cái gì đó, “Bùi Hàn Chu? Bùi Hàn Chu mà ông đây biết đấy à?!”
Càng con mẹ nó kinh ngạc hơn: “Anh ta còn chơi phụ nữ à?”
“……”
Tâm trạng của Lâm Lạc Tang cũng rất phức tạp: “Dù sao chính là tình huống như vậy, nếu như anh cảm thấy thật sự không thể kết hôn thì em sẽ suy xét lại một chút.”
Nhạc Huy khoa trương khoa tay múa chân: “Em xác định là Bùi Hàn Chu sao? Giá trị con người chục tỷ, dáng dấp dường như là chụp họa báo, người làm gì cũng được chú ý, dù không ở trong giới cũng luôn có thể lên hot search đấy ư?” Nói xong mới nhận ra, “Thôi quên đi, không phải Bùi Hàn Chu kia thì phỏng chừng cũng không lọt vào mắt xanh của em.”
Lâm Lạc Tang nhìn anh ấy lúc ngạc nhiên lúc rống lúc vui lúc buồn thì cảm giác đương sự là mình không điên mà quản lý đã điên trước rồi.
Nhạc Huy suy tư thật lâu rồi lại véo vào đùi, phát hiện bản thân chẳng phải đang nằm mơ.
Cho rằng ném dưa hấu kết quả ngửa đầu mới thấy rơi xuống là khối gạch vàng, có điều gì bất ngờ hơn thế này không?!
Anh ấy che cổ họng ho khan hai tiếng: “Bùi Hàn Chu thì…… anh đây cảm thấy em kết hôn đi, còn khá tốt.”
Lâm Lạc Tang:?
“Nếu muốn ôm đùi thì đương nhiên phải chọn cái đùi vàng nặng nhất,” Nhạc Huy đặc biệt khẳng định uống lên một hớp cà phê, “Không thể tham gia《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》nhưng có Bùi Hàn Chu, sau này em muốn chương trình gì mà không thể lấy được.”
Hai người nói xong về các vấn đề quan hệ kết hôn thì Nhạc Huy đã hoàn toàn bị tin vui làm cho đầu óc mụ mị. Lúc ra ngoài còn liên tiếp nhiều chuyện: “Cả hai bọn em yêu đương lúc nào đấy?”
“Không yêu đương, vợ chồng ngoài mặt.”
Nhạc Huy ngộ ra mấy phần nên không khỏi nhỏ giọng tán thưởng: “Một lần đã trúng thưởng, cậu ta thật là chuẩn xác.”
Đi ra ngoài mấy bước thì Lâm Lạc Tang mới nhận ra những lời này là có ý tứ gì nên nhíu mày ném qua một dấu chấm hỏi không thích hợp với trẻ em. Nhạc Huy thành thật yên phận kéo khóa kéo miệng lại, tắt tiếng.
Sau khi Lâm Lạc Tang trở lại chung cư thì nhận được tin nhắn từ Nhạc Huy: 【 Hôm nay anh đã quên nói, đến lúc đó em thuận tiện hỏi Bùi Hàn Chu nhờ lấy camera trên du thuyền. Đoạn Vương Mạnh ở trong căn phòng kia của em có thể trở thành lợi thế chấm dứt hợp đồng trong hòa bình, cho dù ầm ĩ đến mức muốn thưa kiện thì chúng ta cũng không sợ. 】
【 Vâng. 】
Đêm đó cô nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, cảnh tượng mà cô ảo tưởng qua vô số lần từ khi còn làm thiếu nữ đã chân thật xả ra nhưng trong lòng cô lại không có chút ngọt ngào và kích động nào đáng nói.
Có thể đoán trước đây là một cuộc hôn nhân có tất cả mọi thứ chỉ trừ tình yêu mà tình yêu là thứ kém bền vững nhất. Lý trí của cô thay cô cảm thấy yên ổn nhưng không hiểu sao lại thổn thức.
Ngày hôm sau khi Lâm Lạc Tang thức giấc, Trịnh Nghiên còn chưa tỉnh dậy. Cô ăn một quả táo và bắt đầu kéo duỗi trên thảm tập yoga. Sau khi rèn luyện một lát thì cô vào phòng thu dọn đồ đạc.
Hôm nay là ngày mà chung cư đến kỳ, ê-kíp (*) đều tìm chỗ ở mới cho bọn cô, chỉ là hai người kéo dài tới hôm nay mới chuyển nhà.
团队: Đoàn đội : Toàn bộ ekip đứng sau các ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, PR, marketing cho các sản phẩm, tóm lại là thực hiện tất cả những việc phía sau ngôi sao
Sau khi thu dọn đĩa CD và sách trên tủ, cô phát hiện trong ngăn kéo có một que thử thai chưa sử dụng, dù sao cũng không mang đi nên lúc vào nhà vệ sinh cô lại thuận tiện dùng.
Sau khi kiểm tra, cô không khỏi nhìn thoáng qua, kết quả lần này là một vạch, hoàn toàn khác với lần trước.
Cô ngổn ngang trăm mối kiểm tra đối chiếu tờ hướng dẫn một lần nữa, lần này dò ra là chưa mang thai.
Que thử thai hình như cũng có lúc thử sai nên cô mới tìm ra giấy khám bệnh của bệnh viện và kiểm tra kỹ thì thấy hình như mình…… Lấy sai tờ báo cáo thì phải?
Phía trên bản chẩn đoán mang thai viết tên một người là “Tống Gia Mạt”.
Lúc ấy đàm phán với Bùi Hàn Chu quá hoảng loạn, cô cầm tờ báo cáo mới nhất trên bục rồi vội vàng rời khỏi, sau đó chỉ xác nhận có thai hay không mà không xác nhận tên.
Chẳng lẽ là do cô nói chuyện với anh hơi muộn, cho nên tờ mới nhất đã không phải là của cô ư?
Lâm Lạc Tang cấp tốc bắt xe đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong lần thứ hai thì y tá vừa mời cô chờ một lát vừa nhớ lại: “À, cô Lâm, có phải hôm qua cô đã tới đây hay không? Còn lấy sai báo cáo của Tống Gia Mạt rồi thì phải.”
“Đúng vậy,” Đầu óc của cô gần như trống rỗng, “Tôi……”
“Tôi” một hồi tôi mà không ra nguyên nhân gì thì y tá cười nói: “Nói như vậy kết quả cũng không sao, vấn đề là kết quả của hai người hoàn toàn khác nhau.”
Mi mắt cô run lên: “Tôi không mang thai, có phải không?”
Sau thời gian dài chờ đợi, kết quả kiểm tra của cô quả thực không mang thai.
Cô lại đi làm kiểm tra tổng quát, bác sĩ dễ dàng chẩn đoán ra những điểm mấu chốt: “Dạ dày của cô bị lạnh, gần đây có phải ăn đồ lạnh, ngẫu nhiên còn sẽ nôn khan hay không?”
Vòng cung phản xạ kéo cô lại một lúc lâu và cô ngây người gật đầu.
Giống như bị vận mệnh đùa bỡn một chuyến, cô trở lại chung cư với một đống thuốc, vừa mở cửa ra vẫn cảm thấy chuyện vớ vẩn khiến cô muốn bật cười.
Tựa như buông xuống gánh nặng gì đấy nhưng lại giống như bỏ lỡ một cái gì đấy.
Bữa trưa chia tay này là do Trịnh Nghiên xuống bếp làm, Lâm Lạc Tang thu dọn thuốc đi ra khỏi phòng thì thấy trên bàn cơm đã bày đầy những món ăn tinh xảo.
Nói thật là cô không thèm ăn nhưng cô không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến bạn bè, cũng không muốn huỷ hoại bữa cơm này nên gồng mình giữ vững tinh thần đến nhà bếp hỗ trợ.
Trịnh Nghiên không để cô giúp gì mà đưa đũa cho cô, còn bản thân ngồi xuống bên cạnh cô
Ăn được một nửa, Trịnh Nghiên không khỏi nhớ lại những năm tháng cùng nhau debut: “Mình còn nhớ rõ ngay từ đầu công ty vạch ra kế hoạch mù mờ, chúng ta đều tức giận, muốn tìm đủ mọi cách để đấu tranh nhưng vẫn lần lượt bị đánh trở về. Sau đó mình không tranh đua với ai, nói mất ba năm mà thôi, kết quả là cậu không chịu ngồi yên chạy tới học sắp xếp âm nhạc, trống Jazz, piano đàn ghi-ta còn có ảo thuật, chúng ta động viên nhau như thế làm phong phú thời gian mới vượt qua.”
“Cái nhóm này ở trong mắt người khác có lẽ là không đáng nhìn một cái nhưng với mình mà nói là rất trân quý, mình sẽ không quên.”
Vành mắt của Lâm Lạc Tang hơi cay cay.
“Năm đó mà nói thì mình dựa vào vận may, ba năm nay thật sự cảm ơn sự bao dung và sự thấu hiểu của cậu,” Trịnh Nghiên hít sâu một hơi, “Vốn dĩ có chuyện không nói cho cậu nhưng ngẫm lại có gì phải giấu giếm… mình mang thai.”
“Ngày đó cậu hỏi mình là bởi vì thấy được que thử thai phải không? Mình ngại nói bởi vì không phải là quan hệ chính đáng, anh ta sẽ không phụ trách mà mình cũng sẽ không sinh. Khoảng thời gian trước nghĩ đến phải tan rã mà cái gì mình cũng không biết, quá luống cuống mới có thể tranh thủ chút tài nguyên cho bản thân như vậy……”
“Nhưng chẳng sao cả, mình đã hẹn trước chiều nay đi phá thai, sau này sẽ không làm loại việc ngốc nghếch này nữa.”
Lâm Lạc Tang đột nhiên ngẩn ra, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trịnh Nghiên, nghĩ đến lúc ấy khi mình hỏi về vấn đề bạn trai thì Trịnh Nghiên khác thường, mọi thứ đã có đáp án.
Chiều hôm đó bọn cô tâm sự rất nhiều, cô tiếc hận, càng có rất nhiều đau lòng hơn. Nhưng cô hiểu cái giới vặn vẹo và hiện thực này cạnh tranh kịch liệt tàn nhẫn thì người ta dễ bị sa ngã dưới áp lực cao.
Lo liệu xong với Trịnh Nghiên ở bệnh viện cũng đã đến 7 giờ tối, Lâm Lạc Tang hỏi qua dì quét dọn vệ sinh mới hiểu được que thử thai của mình rơi trong góc mà cô lấy lộn của Trịnh Nghiên trở thành của mình.
Cô suy nghĩ phức tạp, ngồi thật lâu thật lâu ở khu công viên náo nhiệt, cho đến khi đám đông trước mắt từ ầm ĩ trở về quạnh quẽ.
Tìm được danh thiếp mà Bùi Hàn Chu cho cô, cô hẹn với thư ký chiều ngày mai gặp mặt anh.
Bùi Hàn Chu đương nhiên cảm thấy cô tìm mình là để thương lượng chuyện kết hôn mà anh quả thực cũng không có thời gian để trì hoãn nữa, vừa thấy mặt đã nói: “Sáng mai lãnh chứng ngày mốt kết hôn, có vấn đề gì hay không?”
Từ khi gặp anh thì cụ nhà ngày càng sa sút, cảm giác phải rời khỏi càng thêm rõ ràng, anh cần phải nắm chặt thời gian.
Lâm Lạc Tang đối diện anh thật lâu chẳng nói gì.
Anh đợi một lát thì kiên nhẫn đã hao hết nên nhìn đồng hồ: “Nếu không có chuyện gì thì tôi dặn dò bọn họ đi sắp xếp.”
“Tôi không mang thai.” Cô nói.
Thời khắc đứng dậy nghe thấy cô mở miệng, Bùi Hàn Chu dừng một chút rồi nhìn về phía cô.
“Kết quả xét nghiệm được lấy là của người khác, nôn khan là bởi vì bị cảm lạnh,” cô khẽ nói, “Tôi không mang thai.”
Thật ra nguyên nhân anh kết hôn với cô ngẫm lại cũng biết, lúc ấy tìm cô diễn kịch là vì bà cố, có thể nhìn ra bà rất quan trọng với anh mà tâm nguyện của bà cụ là trước khi đi có thể nhìn thấy anh kết hôn sinh con.
Cô cũng không phải là đặc biệt mà chỉ tình cờ “mang thai” nên trở thành con mồi của anh.
Nghe xong cô nói, Bùi Hàn Chu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy thì sao?”
Lâm Lạc Tang ngẩn ra một lát: “Không có con mà anh cũng kết hôn à?”
Có vẻ như một thời gian dài đã trôi qua.
Người đàn ông chỉnh lại cổ tay áo rồi trầm giọng đáp: “Chỉ cần cô muốn thì có thể kết.”
Trên du thuyền câu nói “không thể lừa bà cả đời” của cô còn văng vẳng bên tai.
Nếu muốn lừa thì lừa cả đời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT