Khi Thư Minh Yên chạy theo để đuổi kịp, Mộ Du Trầm cố tình đi chậm lại.
Trên con đường vành đai yên tĩnh trong khuôn viên trường Đại học Kinh tế Tài chính, ánh đèn đường màu cam ấm áp soi sáng mặt đất, bóng hai người kéo dài thật dài.
Thư Minh Yên nhìn xuống dưới, phát hiện bóng của hai người thỉnh thoảng sẽ chồng lên nhau.
"Em muốn ăn gì?" Mộ Du Trầm đột nhiên hỏi cô.
Thư Minh Yên vô thức ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc: "Đều được ạ."
Bước vào nhà ăn, Mộ Du Trầm trực tiếp đưa thẻ ăn cho cô: "Muốn ăn gì thì tự mình chọn."
Thư Minh Yên cầm phiếu ăn đến gần cửa sổ để chọn những gì cô muốn ăn, cô quẹt thẻ, Mộ Du Trầm phụ trách tiếp nhận các món ăn do dì làm, cầm trên tay.
Bây giờ là giờ ăn, trong căng tin có khá nhiều người nên hai người ngẫu nhiên tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Trong bữa ăn, Thư Minh Yên đang suy nghĩ về bức thư tình, mấy lần do dự muốn nói lại thôi.
Ban đầu cô muốn xin lời khuyên của Mộ Du Trầm, nhưng lại phát hiện ra mình có chút không nói nên lời.
Cô cúi đầu ăn, ngẫm nghĩ một lúc, giống như vô tình hỏi: "Chú nhỏ, ở trường chú có yêu đương không?"
Mộ Du Trầm dừng đũa, lười biếng nhướng mi, khó hiểu nhìn sang: "Sao lại hỏi cái này?"
Thư Minh Yên ngậm một miệng cơm, nuốt xuống rồi nói: "Không có gì, vừa rồi trên đường chúng ta đến nhà ăn, cháu thấy trường chú có khá nhiều cặp đôi. Đại học cho phép yêu đương, chú có tìm bạn gái không? Hay có nữ sinh nào tỏ tình với chú, viết bức thư tình gì đó không ạ?"
Mộ Du Trầm tiếp tục chậm rãi ăn: "Không có."
Không phải anh là một người nổi tiếng trong trường, nhiều nữ sinh ngưỡng mộ anh sao?
Không yêu đương thì không nói, đến thư tình cũng chưa từng nhận? Không nên như vậy chứ.
Chẳng lẽ bên ngoài chú ấy tương đối lạnh lùng, con gái không dám viết thư tình cho chú ấy?
Chú ấy không có kinh nghiệm tương tự, vì vậy mình có thể nhờ chú ấy tư vấn không? Thư Minh Yên bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.
Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Chú nhỏ là con trai, cho dù là viết thư tình, phần lớn đều là con trai viết cho con gái.
Cô lại hỏi: "Chú chưa từng nhận được thư tình, vậy đã từng viết thư tình cho người khác chưa ạ? Ví dụ như hoa khôi của trường chú, hoa khôi của khoa gì đó, chú có thích không, kiểu muốn viết thư tình cho họ ấy?"
Mộ Du Trầm cảm thấy tâm trạng cô không ổn, ngước mắt nhìn cô một lúc rồi đặt đũa xuống: "Em là một đứa trẻ vừa bước vào tuổi vị thành niên, nói chuyện ba câu không thể rời khỏi thư tình, rốt cuộc muốn hỏi tôi chuyện gì?"
Thư Minh Yên: "..."
Anh cũng đã từng trải qua tuổi này của cô, bỗng nhiên suy đoán đến gì đó, Mộ Du Trầm nhíu mày: "Có người viết thư tình cho em?"
Đột nhiên chọc trúng tâm sự, Thư Minh Yên một khắc cũng không dám nhìn anh.
Mấy năm qua, Mộ Du Trầm biết rõ về cô như lòng bàn tay.
Nếu cô không nói hoặc không nhìn anh, đó là sự đồng ý của cô.
"Xảy ra lúc nào?" Mộ Du Trầm vô cùng tức giận, cố gắng giữ cho ngữ khí của mình càng bình tĩnh càng tốt.
Thư Minh Yên nói: "Hôm nay vừa tan học ạ."
Mộ Du Trầm hiểu ra tức khắc.
Tối nay cô đột nhiên đến tìm anh, Mộ Du Trầm có chút kinh ngạc, mặc dù thân thiết với anh nhưng cô vừa mới nghỉ đông nên tối nay sẽ không đến mức chạy qua.
Bây giờ nghĩ lại, có thể là vì thư tình.
Khi cô hỏi anh những câu hỏi vừa rồi, có lẽ cô đang cố gắng đề cập vấn đề này với anh.
Cô biết đúng sai, không xằng bậy bên ngoài, lại tin tưởng anh, Mộ Du Trầm rất yên tâm.
Giọng anh dịu đi, anh gắp một miếng cá rán cho cô: "Ai đưa em?"
Thư Minh Yên nói: "Nam sinh lớp chúng cháu, ngồi xéo phía sau cháu, cậu ta mời cháu cùng xem phim ngày mai còn nói sẽ luôn đợi cháu. Chú nhỏ, cháu phải làm sao bây giờ? Có nên đi nói rõ ràng với cậu ta không?"
Mộ Du Trầm hỏi ngược lại cô: "Trả lời tôi trước, nhận được thư tình cảm giác thế nào?"
Thư Minh Yên sửng sốt một chút, suy nghĩ kỹ càng, sắc mặt hơi ửng hồng: "Có người thích cháu, khen chữ viết của cháu, tất nhiên là cháu... Cháu có chút vui vẻ."
Nhận thấy khuôn mặt trầm xuống của Mộ Du Trầm, cô vội vàng nói thêm: "Đó là loại vui vẻ được người khác công nhận, cháu phải học tập chăm chỉ, sẽ không yêu sớm. Hơn nữa cháu cũng không thân với cậu ta, chỉ thảo luận về các bài tập cùng nhau thôi."
"Xem như em hiểu chuyện." Ánh mắt Mộ Du Trầm dịu xuống, "Học sinh trung học thì yêu đương gì, tuổi này của các em biết thế nào là thích sao? Nếu để tôi phát hiện em và cậu ta yêu sớm, cẩn thận chân của em."
Chân Thư Minh Yên dưới bàn bất giác co lại, đảm bảo với anh: "Chú nhỏ, cháu sẽ không."
Mộ Du Trầm suy nghĩ sâu xa về câu hỏi lúc trước của cô, một lúc sau, anh nói: "Cứ giả vờ như không thấy bức thư tình đó, ngày mai thành thật ở nhà, đừng đi đâu."
"Nếu cậu ta thực sự chờ cháu thì sao? Cậu ta viết thư cho cháu, bất kể câu trả lời là gì, có phải cháu nên nói rõ cho cậu ta biết không, như vậy mới được xem là lịch sự không ạ?"
"Chỉ cần cậu ta không ngu ngốc, thấy em không xuất hiện liền biết em không có ý gì, không cần phải cố ý đi nói. Các em học cùng lớp, chỗ ngồi lại gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ngược lại em là con gái, trực tiếp nói với cậu ta, em xấu hổ, cậu ta cũng xấu hổ."
Mộ Du Trầm nghiêm túc nói với cô, "Tiểu Minh Yên, đôi khi, không trả lời là một loại từ chối."
Thư Minh Yên hiểu những gì Mộ Du Trầm nói, ngoan ngoãn gật đầu một lúc: "Cháu hiểu rồi, cháu sẽ nghe lời chú, ngày mai không đi."
Cô nghĩ ra điều gì đó, nhìn Mộ Du Trầm, rất tò mò, "Chú nhỏ, vậy những bức thư tình chú nhận được trước đây đều là dùng cách không đáp lại giải quyết sao ạ?"
Mộ Du Trầm ngước mắt lên, có chút buồn cười: "Tôi nhận được tình khi nào?"
"Chú thực sự không nhận được?" Thư Minh Yên thật không thể tưởng tượng được. Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lúc, cô đưa ra một đáp án, "Vậy cháu có thể so với chú ưu tú hơn."
Mộ Du Trầm: "..."
Cô đến đây để hỏi anh nhận được thư tình thì phải làm sao, hay là để khoe với anh?
"Em gái nhỏ, em nhỏ như vậy đã nhận được thư tình?" Giọng trêu chọc của một nam sinh vang lên. Thư Minh Yên quay lại, thấy đó là ba người bạn cùng phòng của Mộ Du Trầm đang đi tới.
Bọn họ ăn tối xong định đến lớp học. Khi thấy hai người họ ở đây liền đến chào hỏi.
Thư Minh Yên phủ nhận: "Không phải, tụi em chỉ là tùy tiện tán gẫu mà thôi, mọi người nghe lầm rồi, em không có nhận được thư tình."
Nói xong, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, nhìn thấy mọi người đều cầm sách, cô hỏi Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, ở trường đại học còn có tiết học buổi tối sao?"
Mộ Du Trầm nói: "Môn học tự chọn."
Thư Minh Yên không biết môn tự chọn là gì, vì vậy Mộ Du Trầm giải thích ngắn gọn cho cô.
Cô rất tò mò về cuộc sống đại học: "Cháu nghe nói giáo viên trong các lớp đại học không quan tâm lắm, có thể làm bất cứ điều gì muốn, truyền giấy, ăn cái gì, ngủ, chơi điện thoại di động, đều có thể làm, có đúng không ạ?"
Đôi mắt cô sáng ngời, tràn đầy khao khát.
Triệu Càn ngồi xuống bên cạnh cô và nói: "Cũng có những tình huống như em nói, nhưng điều đó phụ thuộc vào thái độ của các giáo viên có liên quan. Một số giáo viên sẽ quan tâm, một số thì mặc kệ."
"Vậy lớp tự chọn của mọi người giáo viên quan tâm hay mặc kệ?"
Triệu Càn đã cho cô ấy một ý tưởng: "Hay là em xin chú nhỏ của em đưa em đến lớp học của tụi anh để trải nghiệm đi."
"Em cũng có thể đi?" Thư Minh Yên có chút khó tin nói: "Trường học của chúng em không cho phép học sinh không cùng lớp vào."
Triệu Càn: "Đây là trường đại học, tất nhiên là khác. Giáo viên điểm danh thậm chí đến tên và mặt của các sinh viên trong lớp cũng không khớp, em đi đâu cũng không ai quan tâm đâu."
Thư Minh Yên nghe được có chút động tâm, vô thức nhìn Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, cháu đi được không?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn bữa ăn cô còn chưa ăn xong: "Ăn trước đi."
Nếu anh không từ chối, có nghĩa là đã đồng ý.
Thư Minh Yên vội vàng cúi đầu nhanh chóng gắp cơm, nuốt xuống miếng cuối cùng, đặt đũa xuống: "Chú nhỏ, cháu ăn xong rồi."
Cô thật sự muốn đi, Mộ Du Trầm nhìn thời gian, thở dài bất lực và đồng ý đưa cô theo, nhắn tin cho tài xế bảo chú ấy đến đón sau.
Trên đường đến lớp học, trong lòng Thư Minh Yên rất vui vẻ.
Khuôn viên mùa đông hơi se lạnh, một cơn gió thoảng qua, hơi lạnh xuyên qua cổ áo thấm vào người.
Răng Thư Minh Yên run lập cập, không tự giác co rúm lại một chút.
Mộ Du Trầm nhìn cô: "Có lạnh không?"
Tâm tình Thư Minh Yên rất tốt, lúc này lắc đầu cười: "Vẫn ổn ạ."
Mộ Du Trầm nhìn về phía trước, kéo cô lại: "Có quán trà sữa đằng kia, tôi dẫn em đi mua."
"Đồ ăn ở trường tụi chú ngon quá, vừa rồi cháu no rồi, giờ không uống được trà sữa."
"Vậy mua về sưởi ấm tay em."
Có rất nhiều người xếp hàng mua trà sữa vào thời điểm này, ở trường mọi người đều biết Mộ Du Trầm, ngay khi anh đi qua, rất nhiều ánh mắt của các cô gái đã đổ dồn vào anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh dẫn một cô gái đi mua trà sữa, vẻ mặt của các cô gái có chút ngạc nhiên và khó tin, vài người bạn học thì thầm bàn tán.
Ngay cả Thư Minh Yên, người bên cạnh anh, cũng trở thành mục tiêu của sự chú ý, những người chú ý đến cô còn lâu hơn những người chú ý đến Mộ Du Trầm.
Có lẽ mọi người đều tương đối tò mò, kiểu con gái nào thực sự đứng cùng Mộ Du Trầm, còn yêu cầu Mộ Du Trầm đích thân đến mua trà sữa cho cô.
Ba người bạn cùng phòng, Triệu Càn, Hàn Văn Chinh và Tiền Mặc, đang đợi cách đó không xa.
Nhìn khung cảnh đằng kia, Triệu Càn cảm động thở dài: "May mắn cháu gái nhỏ của anh Trầm vẫn còn là học sinh trung học, mọi người nhìn vào có thể biết tuổi của em ấy. Nếu không, đôi mắt của những nữ sinh đó có thể sẽ nuốt chửng em ấy."
Tiền Mặc bên cạnh nhướng mày: "Mình thấy cháu gái nhỏ của cậu ấy sắp bị nuốt chửng rồi."
Cũng may trà sữa pha rất nhanh, hai người cũng không bị vây nhìn quá lâu.
Sau khi rời khỏi quán trà sữa, Mộ Du Trầm đưa cho cô cốc trà sữa trân châu. Thư Minh Yên cầm lấy, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khắp người, khiến cả người ấm áp hơn rất nhiều.
Trên đường đến lớp học, nghĩ đến ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái đó khi họ nhìn thấy Mộ Du Trầm vừa rồi, Thư Minh Yên đột nhiên hỏi: "Chú nhỏ, đại học không phải được phép yêu đương sao, sao chú không tìm bạn gái?"
Điều kiện này của anh, chắc hẳn có rất nhiều cô gái sẵn sàng theo đuổi anh.
Trước khi Mộ Du Trầm trả lời, Triệu Càn đã nửa đùa nửa thật nói: "Chú nhỏ của em ánh mắt cao, cậu ấy thậm chí còn không quan tâm đến việc hoa khôi trường tụi anh tỏ tình với mình mà."
Thư Minh Yên ngạc nhiên trong giây lát, sau đó nghĩ gì đó, đột nhiên than ngắn thở dài.
Mộ Du Trầm nghiêng đầu nhìn: "Em còn nhỏ như vậy, thở dài cái gì?"
Thư Minh Yên cúi đầu: "Cháu đang nghĩ, ánh mắt của chú cao như vậy, sau này thím nhỏ của cháu không phải sẽ thành tiên sao? Tiếc là trên đời này không có thần tiên, nếu chú không hạ thấp điều kiện xuống, có lẽ cả đời sẽ cô đơn, ông nội Mộ cũng không có cơ hội ôm cháu nội, nhất định lo đến phát sầu."
Cô dừng lại, rồi nói: "Nhưng ông nội Mộ đã có một cháu trai tên là Mộ Tri Diễn, sau đó còn có một cháu gái, Tiểu Dữu Tử, trai gái đầy đủ, không thiếu chú sinh cho ông."
"Ông nội Mộ không thiếu, nhưng chú phải có con, nếu không khi về già sẽ không có ai chăm sóc. Cho nên chú vẫn phải cưới thím nhỏ về nhà, mù quáng mà lấy đại là không nên, trước tiên chú phải yêu sau đó mới kết hôn, lấy tình yêu làm cơ sở thì hôn nhân của chú mới hoàn hảo. Nếu không chú thử đề cập ở chung với người ta trước xem, ai biết sau khi kết hôn hai người có thể hòa thuận với nhau hay không, nhất định phải yêu trước."
Mộ Du Trầm cười một tiếng: "Em lo xa quá rồi, học được ở đâu hả, mới bảo lớn chứ?"
"Cháu xem trên TV." Thư Minh Yên rất nghiêm túc trả lời, "Chú nhỏ, cháu ở đây vì chú, chú đối xử tốt với cháu, có qua có lại, cháu cũng muốn cân nhắc cho chú. Sau này khi nào chú quen thím nhỏ nhớ cho cháu xem, cháu sẽ kiểm tra cho chú."
Mộ Du Trầm cười nói: "Kiểm tra cho tôi, chờ điểm tổng kết ra, tôi xem em thi được bao nhiêu điểm."
Khi đến lớp học, đã có khá nhiều người. Thư Minh Yên đi theo Mộ Du Trầm và những người bạn cùng phòng của anh đến cuối lớp.
Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên ngồi ở hàng cuối cùng, Triệu Càn và những người khác ngồi ở hàng trước.
Thư Minh Yên sau đó mới biết, hóa ra có thể ngồi trong bất kỳ phòng học nào trong trường đại học, không có vị trí cố định.
Vừa ngồi xuống, Thư Minh Yên nhìn quanh phòng học đại học với một chút phấn khích như một đứa trẻ tò mò.
Cô chợt phát hiện ra một hiện tượng: "Hình như con gái lớp các chú nhiều hơn con trai."
Triệu Càn ở phía trước quay đầu nhìn sang, nói chuyện phiếm với cô: "Em gái nhỏ, em không biết chuyện này, môn học tự chọn là chọn trực tuyến. Khi đang chọn môn học, không biết ai đã lộ lịch học mà chú nhỏ của em đang học, các bạn nữ trong môn tự chọn của chú em đã vội vàng đăng ký nên mới xảy ra tình trạng này."
Thư Minh Yên liếc nhìn Mộ Du Trầm, bả vai run hai lần, không thể nhịn cười.
Mộ Du Trầm cau mày: "Em cười cái gì?"
Thư Minh Yên lắc đầu: "Không có gì ạ, chỉ là nhìn thấy chú nổi tiếng như vậy, cháu đột nhiên cảm thấy chú có chút giống linh vật."
Mộ Du Trầm: "..."
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên cầm notebook bước vào lớp, lớp học hỗn loạn dần yên tĩnh lại.
Thư Minh Yên vô thức nhét trà sữa trên bàn vào hộc bàn, lúc này mới phản ứng mình không có sách.
Từ khóe mắt nhìn thấy Mộ Du Trầm, ngoài một quyển sách của môn học tự chọn này, anh còn đang cầm cuốn sách mà Thư Minh Yên mang từ nhà đến cho anh tối nay.
Mặc dù không dành cho lớp học này, nhưng cũng đủ để ngụy trang.
Cô trực tiếp lấy cuốn sách của Mộ Du Trầm, nhanh chóng mở nó ra, thẳng lưng, cúi đầu, hành động như một học sinh ngoan.
Mộ Du Trầm sững sờ trước phản ứng của cô hai giây, khóe miệng anh cong lên như có như không, vùi đầu vào sách của mình.
Trên bục giảng, giáo viên bắt đầu giảng bài.
Thư Minh Yên nghe không hiểu, cũng không hiểu cuốn sách trên tay, một lúc sau mới ngáp một cái.
Lúc này, Triệu Càn ở phía trước đưa một tờ giấy.
Lưng cô cứng đờ, cô nhìn giáo viên trên bục giảng mà chột dạ.
Trong phòng học rộng lớn có hơn trăm học sinh, bọn họ ngồi ở hàng sau, giáo viên chỉ chuyên tâm giảng bài, hoàn toàn không để ý.
Lúc này Thư Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cẩn thận mở tờ giấy của Triệu Càn, nhìn thấy những dòng chữ trên đó.
Giọng điệu trêu chọc trẻ con: Em gái nhỏ, lớp đại học của tụi anh vui hơn lớp cấp hai của em đúng không? Nếu em gọi anh hai tiếng chú tốt, anh có thể chơi truyền giấy với em.
Thư Minh Yên vừa đọc xong nội dung trên, cô không biết có nên trả lời anh ta hay không, nhưng mảnh giấy đã bị Mộ Du Trầm bên cạnh lấy đi.
Nhìn thấy những lời của bạn ở trên, Mộ Du Trầm khẽ cau mày, lườm Triệu Càn. Bàn tay trắng nõn thon dài vo tròn tờ giấy, không chút lưu tình đập vào gáy Triệu Càn.
Triệu Càn vô thức đưa tay ra để che, nhưng quả bóng giấy sau khi bị va chạm trực tiếp rơi vào cổ áo anh ta.
Triệu Càn kéo cổ áo của mình và lắc một lúc lâu, quả cầu giấy mới rơi xuống đất.
Thư Minh Yên từ phía sau nhìn động tác buồn cười của anh ta, che miệng cười.
Cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm của Mộ Du Trầm, cô vội vàng nín cười, như thể mình đã phạm sai lầm, tùy tiện xoa lỗ tai hai lần, cúi đầu giả vờ nghiêm túc đọc sách.
Trong vòng vài phút, cô lại bắt đầu ngáp, trông có vẻ buồn chán.
Mộ Du Trầm nhất thời bất lực, đưa điện thoại di động cho cô, trầm giọng nói: "Tự mình chơi đi, đừng ảnh hưởng đến người khác."
Thư Minh Yên vui vẻ cầm lấy, tải xuống một trò chơi nhỏ và dành phần lớn thời gian trong lớp chơi nó.
Sau đó, cô vẫn còn buồn ngủ, nghĩ đến những gì Triệu Càn nói có thể ngủ trong lớp đại học, cô lặng lẽ nhét điện thoại vào túi áo khoác của Mộ Du Trầm, ngủ thiếp đi một mình trên bàn.
Lần này, cô ngủ thiếp đi cho đến khi chuông hết giờ ra khỏi lớp vang lên.
Mộ Du Trầm gọi cô dậy, Thư Minh Yên mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, người gần như đã biến mất.
Mộ Du Trầm thấy cô vừa mới ngủ dậy, ngây ngốc không biết gì, má phải vẫn còn nhăn nheo vì ngủ quá lâu, trong mắt anh hiện lên một chút bất lực: "Tôi nhắn tin cho tài xế, lát nữa chú ấy sẽ đón em về nhà."
"Cháu biết rồi rồi chú nhỏ, cháu ngủ thêm chút nữa, tài xế tới chú gọi cháu nhé." Cô lầm bầm, sau đó đổi tư thế tiếp tục nằm bò trên bàn.
Mộ Du Trầm: "..."
Đây là tới đây trải nghiệm lớp học đại học, hay là tới ngủ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT