Kể từ khi nhập học, cuộc sống của Thư Minh Yên ở An Cầm dần đi vào quỹ đạo, cô cũng dần thích nghi với môi trường mới ở Mộ gia.
Việc ở chung với thành viên của Mộ gia cũng ngày càng hòa thuận.
Trong kỳ nghỉ đông cuối học kỳ một năm nhất cấp hai, vào ngày rời trường, cô nhận được bức thư tình đầu tiên trong đời.
Khi đó cô đang thu dọn đồ đạc ở chỗ ngồi, bỏ đồ đạc trên bàn vào cặp sách thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra, một phong thư màu hồng rơi vào trong cặp sách của cô.
Thư Minh Yên sửng sốt một chút, sau đó vô thức ngẩng đầu lên.
Nam sinh ngồi bàn phía sau cô cười bẽn lẽn với cô, bước ra khỏi lớp với chiếc cặp sách của mình.
Thư Minh Yên không ngờ tới tất cả những điều này, khi nhận ra phong thư màu hồng tượng trưng cho điều gì, cô có chút sững sờ.
Khi cô mới bước vào năm đầu tiên của cấp hai, hiệu trưởng đã nói rõ ràng trong buổi khai giảng rằng không nên yêu sớm, nếu không sẽ bị kỷ luật thậm chí bị đuổi học, cô không ngờ lại có người mạnh dạn viết một bức thư tình cho cô như vậy.
Cô sợ đến mức vội vàng siết chặt cặp sách, sợ bị bạn cùng lớp đi ngang qua phát hiện rồi truyền đến tai giáo viên.
Trong hành lang, Mộ Dữu đang đứng ngoài cửa sổ trong bộ đồng phục học sinh, vẫy tay với cô: "Minh Yên, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Thư Minh Yên vội vàng đáp, chế giấu sự hãi hùng khiếp vía lúc này, gom lung tung mấy món đồ còn lại trên bàn nhét vào, kéo khóa đi ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Thư Minh Yên và Mộ Dữu khoác tay nhau đi về phía cổng trường.
Không lâu sau, Thư Minh Yên và Mộ Dữu lần lượt bị vỗ vai, hai người đang nói cười thì bị cái vỗ bất ngờ làm cho giật mình, đều quay đầu lại.
Khoá kéo bộ đồng phục học sinh của Mộ Tri Diễn rộng mở, chiếc cặp sách tùy ý vác trên vai, cà lơ phất phơ.
Thấy hai người họ bị doạ sợ, anh ta cười toe toét: "Nhìn xem các em chỉ có chút tiền đồ này."
Mộ Dữu bất mãn nhìn anh ta chằm chằm: "Mộ Tri Diễn, anh có thể dừng việc không nói không rằng đột ngột dọa người từ phía sau được không?"
Mộ Tri Diễn liếc nhìn cô ấy: "Anh lớn hơn em, phải gọi anh là anh."
Mộ Dữu bĩu môi, lớn hơn hai tháng thì có gì đáng tự hào chứ.
Mộ Tri Diễn không tranh cãi vấn đề này: "Hai em thật xấu tính, lần nào cũng không chịu đợi anh."
Mộ Dữu nhất thời cảm thấy buồn cười: "Mỗi khi tan học anh chỉ biết chơi game, tụi em chờ anh làm gì? Hơn nữa, anh về nhà anh, tụi em về nhà tụi em, không tiện đường."
Mộ Dữu kéo Thư Minh Yên tiếp tục đi về phía trước, Mộ Tri Diễn đi theo: "Sao lại không tiện đường, hôm nay anh trở về nhà cũ thăm ông nội."
Chiếc xe đón bọn họ dừng ở cổng trường, bọn họ vừa đi ra, Mộ Dữu cùng Thư Minh Yên liền mở cửa xe ngồi vào.
Vừa ngồi xuống, Mộ Tri Diễn cũng chen vào băng ghế sau, Thư Minh Yên không còn cách nào khác là dịch vào, không nói nên lời hỏi anh ta: "Sao anh không ngồi ghế phụ?"
Mộ Tri Diễn trực tiếp đóng cửa xe lại, nói điều vô nghĩa mà không đỏ mặt: "Anh ngồi phía trước bị say xe, thích chen chúc với các em cơ."
Thư Minh Yên: "..."
Mộ Tri Diễn ngồi quá gần mình, Thư Minh Yên cảm thấy không thoải mái nên đã dịch vào Mộ Dữu theo bản năng.
Mộ Dữu nghĩ về bài kiểm tra hôm nay, hỏi Thư Minh Yên: "Đa thức cuối cùng trong câu hỏi điền vào chỗ trống của đề toán, cậu tính ra chưa, đáp án là gì vậy?"
Thư Minh Yên cẩn thận nhớ lại: "m=4, n=1."
Mộ Dữu rất kích động: "Mình cũng vậy, chúng ta giống nhau, vậy câu đó chắc là đúng rồi."
Thư Minh Yên lại hỏi Mộ Dữu một trong những câu hỏi trắc nghiệm, hai người trả lời khác nhau nên cùng nhau thảo luận xem ai đúng.
Mộ Tri Diễn không biết toán phải điền thế nào, cũng không biết họ đang nói về câu hỏi gì nên nghe ù ù cạc cạc: "Bài thi đã bị thu lại rồi, hai em đừng bàn luận những chuyện vô bổ này nữa, kỳ nghỉ đông dài như vậy, chúng ta đi đâu chơi đây? Đi du lịch thế nào?"
Mộ Dữu trừng anh ta một cái: "Anh thôi đi, nếu như anh dám ra khỏi An Cầm, thím cả nhất định sẽ xách tai kéo anh về, không chừng còn trách em và Minh Yên cổ vũ anh."
Đề cập đến chuyện này khiến Mộ Tri Diễn bức xúc: "Mẹ anh quan tâm quá nhiều, anh học năm nhất cấp hai rồi có thể xảy ra chuyện gì được, còn không được phép đi du lịch xa một mình nữa chứ."
Anh ta thở dài, "Thật ghen tị với hai em, mẹ không thèm quan tâm."
Trong xe yên lặng một giây, sắc mặt Thư Minh Yên và Mộ Dữu biến đổi.
Trong xe, Mộ Tri Diễn đột nhiên hét lên: "Thư Minh Yên, sao em lại đá anh!"
Thư Minh Yên ngồi thẳng dậy, mặt không chút cảm xúc: "Đáng đời."
Cô đá đủ mạnh, Mộ Tri Diễn nghiến răng đau đớn, anh ta duỗi người ra đưa tay xoa xoa bắp chân, ý thức được mình vừa mới nói cái gì, khí thế có chút yếu ớt: "Anh chỉ là tùy tiện nói mà thôi, gì mà tức giận như vậy? Anh phát hiện mấy năm em vừa tới Mộ gia rất ngoan, bây giờ còn biết cách đá người, nếu đá tàn phế thì em chịu trách nhiệm hả?"
"Được." Thư Minh Yên quay đầu sang, "Nếu tàn phế thật, em phụ trách mua xe lăn cho anh."
Mộ Tri Diễn nghẹn lời, khóe miệng co giật hai lần.
Mộ Dữu cười ngã người ra sau ghế, Thư Minh Yên thường không thích nói chuyện với Mộ Tri Diễn, nhưng thỉnh thoảng đã nói thì nói một cách hùng hồn, bộ dạng không nói nên lời của Mộ Tri Diễn thật buồn cười.
...
Buổi tối thu dọn cặp sách, Thư Minh Yên lật xem bức thư tình bên trong, sau đó nhớ tới chuyện ban ngày ở trường.
Ngồi ở bàn học, cô nhìn bức thư tình trong tay, có chút rầu rĩ một hồi.
Tống Hoằng Văn đã ngồi chếch phía sau cô kể từ khi bắt đầu đi học, bởi vì họ cùng trong một tổ, khi thảo luận về các vấn đề trong lớp, Thư Minh Yên sẽ quay lại và trao đổi cùng nhau.
Đôi khi Tống Hoằng Văn sẽ hỏi cô một số câu hỏi học tập.
Ngoài ra, cô và Tống Hoằng Văn không có trao đổi riêng tư.
Không biết làm sao cậu ta sẽ viết thư tình cho mình.
Có thể đó không phải là thư tình, suy nghĩ của cô đã sai chăng?
Thư Minh Yên do dự, mở phong thư.
Gửi bạn học Thư Minh Yên dễ thương nhất:
Mình nghe nói cậu đã giành được giải nhất trong cuộc thi thư pháp thành phố vào tháng trước, mình rất mừng cho cậu. Ngày khai giảng của năm nhất cấp 2, mình đã để ý đến cậu ngay khi vừa bước vào lớp, sau này mình mới biết cậu vừa viết chữ đẹp lại còn học giỏi, các bạn nam trong lớp khen ngợi cậu ưu tú còn gọi cậu là hoa khôi của lớp.
Thực ra mình thích cậu từ lâu rồi, nếu cậu cũng thích mình thì ngày mai cùng nhau đi xem phim nhé. Tám giờ sáng mai, mình sẽ đợi cậu ở trung tâm quảng trường.
Mình sẽ luôn luôn chờ cậu!
- ---- Tống Hoằng Văn
Tuổi này còn nhỏ không biết gì, Thư Minh Yên là lần đầu tiên gặp phải loại trực tiếp tỏ tình lộ liễu như vậy, cô sờ sờ khuôn mặt nóng bừng, cảm thấy xấu hổ.
Sau khi sự ngại ngùng qua đi, theo sau là sự hoảng sợ và hoang mang, thậm chí còn có một gánh nặng và áp lực không thể diễn tả được.
Cô không ghét Tống Hoằng Văn, nhưng nói thích, cô hoàn toàn không có.
Hai người họ chỉ là bạn học bình thường.
Ở trường trước đây, cô chuyên tâm học tập và chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Trong một thời gian, cô không biết làm thế nào để đối phó với bức thư tình này từ Tống Hoằng Văn.
Tống Hoằng Văn nói cậu ta sẽ đợi cô ở trung tâm quảng trường nhưng cô không muốn đi, hai người cũng không có thông tin liên lạc nên không đi có được không nhỉ?
Liệu cậu ta có đợi nguyên một ngày không?
Hay là, cô nên trực tiếp đến gặp Tống Hoằng Văn và từ chối cậu ta một cách rõ ràng?
Nhưng thật xấu hổ khi nói điều này trực tiếp, sau này gặp nhau sẽ rất ngại ngùng.
Cô rất bối rối, muốn tìm một ai đó để cho lời khuyên và bàn biện pháp đối phó.
Tiểu Dữu Tử bằng tuổi cô, cả hai đều có kinh nghiệm tương tự nhau, cho nên có lẽ không thể tìm cậu ấy.
Ngay lập tức Thư Minh Yên nghĩ đến Mộ Du Trầm. Chú nhỏ nói cô còn nhỏ, nếu gặp chuyện gì không quyết định được thì cứ nói với anh, anh sẽ giúp cô giải quyết.
Nhiều năm trôi qua, cô cũng đã quen kể những chuyện lớn nhỏ với anh.
Nhưng chú nhỏ không nghỉ đông, bây giờ vẫn còn đi học.
Thư Minh Yên ra khỏi phòng với vẻ mặt rối rắm, nhìn thấy Mộ Dữu đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách ở tầng ba đọc truyện tranh, cô bước tới nói: "Tiểu Dữu Tử, chúng ta đến trường đại học tìm chú nhỏ đi."
Mộ Dữu vừa nghe, không thể tin được: "Bây giờ tìm chú ấy, cậu có phát sốt không?"
Thư Minh Yên: "?"
Mộ Dữu ngồi dậy khỏi ghế sô pha: "Hai chúng ta vừa thi xong, bây giờ đi gặp chú nhỏ, cậu nghĩ câu đầu tiên chú ấy có thể nói là gì? Chú ấy nhất định nghiêm mặt hỏi về tình hình thi cử của từng môn học, nghĩ đến mình đã thấy sợ rồi."
Cô ấy kiên quyết lắc đầu, "Không đi."
Thư Minh Yên: "..."
Mộ Dữu lại chỉ vào cuốn truyện tranh trong tay với vẻ thích thú: "Cuốn truyện này rất hay, mình mới mua, đọc gần xong rồi, chờ mình đọc xong sẽ cho cậu đọc."
Cô ấy đang đọc một cách chăm chú, Thư Minh Yên nuốt xuống những gì cô muốn nói sau đó, thở dài bất lực, đưa chăn cho cô ấy: "Đắp đi, đừng để bị cảm lạnh."
Mộ Dữu bọc chăn: "Minh Yên thật tốt bụng."
Khi Thư Minh Yên đi xuống cầu thang, tình cờ trên tầng hai nhìn thấy dì Dung đi ra từ phòng ngủ của Mộ Du Trầm với một cuốn sách.
Nhìn thấy Thư Minh Yên, dì Dung mỉm cười chào hỏi.
Thư Minh Yên liếc nhìn cuốn sách trong tay dì Dung, vui mừng khôn xiết: "Chú nhỏ về rồi ạ?"
Dì Dung nói: "Không có, cậu ấy có quyển sách ngày mai cần xem, gọi điện thoại bảo tài xế đưa tới. Dì vừa tìm thấy, tài xế đang đợi bên dưới, dì phải nhanh chóng đi lấy."
Thư Minh Yên đi theo dì Dung: "Cũng mấy ngày rồi con không gặp chú nhỏ, dì Dung, dì đưa sách cho con đi, con đi chung với tài xế."
Dì Dung sửng sốt: "Sắp ăn cơm tối rồi, con không ở nhà ăn cơm sao?"
"Con vẫn chưa đói."
Dì Dung hỏi cô: "Nhớ chú nhỏ con?"
Từ khi Thư Minh Yên tiến vào Mộ gia, vẫn luôn là Mộ Du Trầm chiếu cố cô nhiều, cô thích quấn lấy anh, dì Dung đều thấy trong mắt.
Thấy Thư Minh Yên không nói gì, dì Dung có chút hiểu ra, cười nói: "Được, đi đi, lát nữa dì nói với lão gia tử một tiếng."
Bà đem sách đưa cho Thư Minh Yên.
...
Trường của Mộ Du Trầm là Đại học Kinh tế Tài chính.
Chuyên ngành tài chính của trường Đại học Kinh tế Tài chính nổi tiếng không kém gì trường Đại học A đứng đầu cả nước, anh được tiến cử thẳng khi còn học cấp 3, học liên tiếp cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ.
Kể từ khi Mộ Du Trầm vào đại học, Thư Minh Yên đã đến Đại học Kinh tế Tài chính rất nhiều, không hề xa lạ.
Tài xế đỗ xe trước cửa ký túc xá, gọi cho Mộ Du Trầm, không lâu sau, anh cầm sách vở đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, theo sau là ba nam sinh, có lẽ là bạn cùng phòng của anh, tất cả đều cầm sách theo để tự học buổi tối.
Anh đã cao hơn rất nhiều trong những năm qua, là người cao nhất trong nhóm bạn cùng phòng ký túc xá.
Các đặc điểm trên khuôn mặt trưởng thành đầy đủ sắc nét và góc cạnh, đường viền hàm sắc và sâu khiến anh trông lạnh lùng và đẹp trai.
Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, thân hình cao và mảnh khảnh, có một phong thái lạnh lùng khi đi tới.
Thư Minh Yên đã xem qua diễn đàn của Đại học Kinh tế Tài chính, anh là một nhân vật nổi tiếng trong trường, rất nhiều cô gái thích anh.
Anh rất nổi tiếng ở trường, Thư Minh Yên rất mừng cho anh. Anh tốt như vậy, vốn nên được đối xử như thế này.
Ban đầu Mộ Du Trầm nghĩ chỉ có tài xế ở dưới, nhưng khi nhìn thấy Thư Minh Yên ở đó, anh trông có vẻ khựng lại, bước nhanh hơn, nhanh chóng dừng lại trước mặt cô.
Thư Minh Yên mỉm cười đưa sách: "Chú nhỏ, sách của chú."
Sau đó cô lễ phép chào hỏi bạn cùng phòng của anh: "Em chào mọi người."
Cô ngoan ngoãn giọng lại ngọt, bạn cùng phòng của anh cười đáp lại.
Một trong những chàng trai hỏi Mộ Du Trầm: "Cháu gái của cậu tới đây, còn muốn đi ăn tối với tụi mình không?"
Mộ Du Trầm suy tư hai giây, quay đầu nói: "Các cậu đi trước đi."
Ba người bạn cùng phòng nhiệt tình vẫy tay với Thư Minh Yên và đi về phía nhà ăn.
Mộ Du Trầm hỏi cô: "Đã ăn tối ở nhà chưa?"
Thư Minh Yên lắc đầu: "Chưa ạ."
Mộ Du Trầm đi tới nói gì đó với tài xế, tài xế lái xe đi trước, anh quay lại hỏi cô: "Kỳ thi cuối kỳ của em kết thúc rồi?"
Thư Minh Yên gật đầu.
Mộ Du Trầm: "Làm bài kiểm tra thế nào? Đề có khó không? Có điền hết đáp án không? Đã kiểm tra kỹ các câu hỏi mình đã làm chưa?"
Anh hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Thư Minh Yên nghĩ đến những gì Mộ Dữu đã nói ở nhà.
Quả nhiên, điều đầu tiên chú ấy muốn hỏi là điểm số của mình.
Chẳng trách Tiểu Dữu Tử không muốn gặp chú ấy.
"Chú nhỏ, chú không thể nói cái gì khác sao ạ?"
"Cái khác?" Mộ Du Trầm nghĩ đến đề tài khác.
Đột nhiên phát hiện một chuyện, anh sờ sờ đỉnh đầu của cô so sánh, "Tiểu Minh Yên, sao em vẫn thấp như vậy? Có phải không cao lên không?"
Không thể nào, cô đã cao tới 1m62 rồi!
Tuy không phải cao nhất lớp nhưng cũng không lùn chút nào. Nhưng đứng cùng anh, thực sự phải ngước nhìn anh.
Đó là bởi vì anh quá cao, hoàn toàn không phải là vấn đề của cô.
Tự nhiên nghĩ cô thấp.
Còn không bằng hỏi về điểm số.
"Cháu vẫn sẽ cao lên." Cô thấp giọng phản bác, nhìn tài xế đã đi xa, cô hỏi: "Chú nhỏ, sao chú lại để tài xế đi, cháu phải làm sao đây?"
Mộ Du Trầm cong môi cười nói: "Tôi đưa em đi cao lên."
Vẻ mặt Thư Minh Yên mờ mịt: "Dạ?"
"Đi ăn cơm, đồ ngốc." Anh nhéo nhéo hai má phúng phính của cô, thu tay lại, dẫn đầu đi về phía trước.
Thư Minh Yên xoa xoa khuôn mặt bị anh nhéo có chút đau, liếc nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt, lon ton chạy theo: "Chú nhỏ, chờ cháu với!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT