Kể từ lễ khai giảng, mỗi một câu nói của Cố Dật Nhĩ, đều có thể làm đại não của cậu không kịp tiêu hóa.
Cậu rất ít khi nói chuyện với nữ sinh, lúc đối mặt với nữ sinh, biểu cảm nhiều nhất chính là không có biểu cảm gì.
Người trước mắt này, luôn có thể chính xác chạm vào ngòi nổ của cậu.
Quả thực làm người ta khó lòng phòng bị.
Lúc này, trong lòng Tư Dật toát ra một loại cảm xúc sợ hãi.
Trên đời sao lại có nữ sinh như thế này.
Tư Dật dùng tay bảo vệ nửa người dưới: “Không được.”
Cố Dật Nhĩ nhẫn nại nói lại lần nữa: “Cởi quần.”
“Cố Dật Nhĩ cậu có phải nữ sinh không! Sao nữ sinh lại không rụt rè như vậy!”
Cố Dật Nhĩ mặt không biểu cảm nhìn cậu, lặp lại lần nữa: “Cậu có cởi hay không?”
“Tôi không cởi! Thề chết không cởi!”
Tư Dật dựa vào tường, mặt tường lạnh băng làm dự cảm bất an trong lòng cậu càng ngày càng mãnh liệt.
Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Cũng được, nếu cậu không cởi tôi giúp cậu cởi.”
Nói xong muốn đi đến gần cậu.
Không còn chỗ lùi nữa, Tư Dật muốn chạy.
Nhưng nếu chạy thì quần cô làm sao bây giờ? Nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo.
Mắt thấy Cố Dật Nhĩ càng lúc càng gần, Tư Dật mắt nhắm mắt mở, nghĩ thông suốt.
Nam tử hán đại trượng phu, cởi quần xuống kiếp sau lại là một hảo hán!
Tư Dật cố nén khuất nhục, cởi quần.
Cậu phát hiện Cố Dật Nhĩ vậy mà còn thoải mái hào phóng nhìn chằm chằm mình, bên tai cậu ửng đỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Vẻ mặt của Cố Dật Nhĩ vừa mới tức giận, cả người tản ra hơi thở tử vong bây giờ lại vì ngữ khí hung ác của cậu mà thêm tức giận, ngược lại biểu tình có chút buông lỏng.
Tư Dật trước mắt, cực kỳ giống một con chó săn ngoài mặt hung ác, nhưng trong lòng run run.
Hổ giấy mà thôi.
“Nhìn cậu thì sao? Mất miếng thịt hay là thế nào?” Hai tay cô ôm ngực, càng nhìn càng hăng say.
Tư Dật cắn môi, nữ sinh này thật là hư hỏng.
Thật là vận xui đổ tám đời mới đụng phải cô!
Về sau nhất định phải cách xa cô ra.
Cọ tới cọ lui mới cởi xong, Cố Dật Nhĩ trực tiếp cướp quần trong tay cậu
Xoay người đi vào WC nữ.
Để lại một mình Tư Dật mặc quần lót đứng lung lay trong gió.
Năm phút sau, Cố Dật Nhĩ mặc quần của cậu đi ra, quần kia cậu mặc vừa vặn, cô mặc thì lỏng lẻo, nhìn như mặc quần hip hop.
Có chút buồn cười lại có vẻ càng lùn hơn.
Cảm xúc trong lòng Tư Dật phức tạp loạn như một nồi cháo, căn bản không biết là tư vị gì.
Sau đó bị một cái quần đồng phục cỡ nhỏ ném tới người.
“Giặt sạch rồi trả cho tôi.”
Cố Dật Nhĩ nghênh ngang rời đi.
Tư Dật ở cửa WC nam phát ngốc, mắt thấy bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất.
“Mẹ nó!” Cậu hung hăng mắng một câu, chạy vào WC, vào một phòng đơn khóa trái cửa.
Quần cỡ nhỏ, cậu chỉ xỏ vào được cái ống quần.
Hơn nữa cho dù cậu có thể mặc vào được, cậu giải thích thế nào về vệt đỏ trên quần? Dì cả tới? Bị XX?
Tuyệt vọng hết sức, Tư Dật móc di động ra, gửi tin nhắn cho Nhị Canh.
【 Nhị Canh, tới cứu tôi. 】
Bên kia tám phần là đi học lén dùng di động, trả lời rất nhanh:
【 Dật ca, làm sao vậy? 】
Tư Dật khuất nhục gửi một câu: 【 Bị người ta cướp quần 】
【??? 】
【!!! 】
【&*%……&*%* (……】
Nhị Canh không hổ là quỷ tài giới nói chuyện phiếm, một đống dấu chấm câu đã biểu đạt hoàn mỹ suy nghĩ trong nội tâm lúc này.
【 Dật ca, là cái quần mà em nghĩ sao? 】
【… Cậu nói đi 】
【 Hiện tại nữ sinh cũng quá cầm thú! Pháp luật còn chưa hoàn thiện, Dật ca, em quyết định sẽ vì anh mà học luật 】
【 Cậu mẹ nó có rảnh đánh mấy chữ này nhanh đi tìm cho tôi cái quần được không? 】
Tư Dật đợi ở WC thở dài.
Lúc này cách vách truyền đến một giọng nói: “Anh em, không mang giấy hả? Huynh đệ này có, cầm dùng đi.”
Nói xong một cuộn giấy từ khe hở phía dưới được đưa tới.
Tư Dật do dự một lúc lâu, sau đó tiếp nhận giấy vệ sinh: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, cứ gọi tôi là Lôi Phong*.”
(*Lôi Phong: một chiến sỹ của quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc, được miêu tả là người có tấm lòng vị tha, khiêm tốn.)
Cái trường này sao không có người nào bình thường hết vậy.
Qua năm phút, Nhị Canh chạy tới, nhỏ giọng thăm dò: “Dật ca, anh ở phòng nào?”
Tư Dật cất tiếng: “Chỗ này, đưa quần đây, ném từ phía trên xuống.”
Ngữ khí của Nhị Canh có chút ậm ừ: “Dật ca, mọi người đang đi học, em không mượn được quần.”
Tư Dật sắp tức chết rồi, mở cửa kéo Nhị Canh vào.
Hai nam sinh cao lớn chen chúc trong phòng đơn, thực sự có chút chật chội.
Nhị Canh thấy Tư Dật chỉ mặc cái quần lót, lại nhìn cái quần rõ ràng là quần nữ sinh trên tay Tư Dật, có chút không dám tin.
“Hiện tại nữ sinh thật sự quá lớn mật…” Nhị Canh tấm tắc tặc lưỡi.
Tư Dật lười giải thích, vắt quần trên cửa, nói với Nhị Canh: “Cởi quần.”
Nhị Canh đột nhiên dựa vào cửa, che lại hạ bộ: “Dật ca, em, em là thẳng, 24k.”
“Tôi quản cậu thẳng hay cong làm gì, cởi quần!”
Hai người một người tiến, một người phòng thủ, cửa bị đâm cho kẽo kẹt kẽo kẹt.
Quần ở trên cửa không biết từ khi nào đã trượt xuống rơi ra bên ngoài.
Hai người còn đang tranh đoạt quần, cũng không để ý đến.
“Dật ca! Nhà của chúng ta mười tám đời đơn truyền! Nhà chúng ta chỉ dựa vào em một đứa con trai này kéo dài hương khói!” Nhị Canh vẻ mặt trinh tiết liệt phụ ngoan cường chống cự, “Em chỉ nghĩ làm tiểu đệ của anh! Không muốn làm người đàn ông của anh!”
Tư Dật mắt trợn trắng, cậu hiện tại không quan tâm chuyện gì, chỉ biết là nếu không có quần, thì toàn bộ hình tượng huy hoàng cậu tích góp từ Anh Tài bên kia sẽ bị huỷ hoại toàn bộ.
“Người anh em, hai người anh em à.”
Giọng nói ngoài cửa làm hai người đồng thời dừng lại động tác.
“Ban ngày ban mặt, phiền hai vị nhỏ giọng một chút, dù kịch liệt cũng phải để ý đến hoàn cảnh chứ?”
Người ngoài cửa nói lời thấm thía.
Nhị Canh biện giải: “Không phải, cậu hiểu lầm…”
“Ai, tôi hiểu, chuyện này không thể công khai với mọi người, đúng rồi, quần của hai người rơi ra ngoài rồi, tôi ném vào cho nhé.”
Sau đó quần dính sốt cà chua bị ném vào.
“Lần sau nhớ rõ mang gel bôi trơn, làm đến tận chảy máu thế này, năng lực của người anh em thật là mạnh mẽ!”
“……”
“……”
Không lâu sau, Tứ Trung lưu truyền lời đồn về mối tình đồng chí huyết khí phương cương ở WC làm chuyện không thể miêu tả đến nứt *, càng truyền càng không phù hợp với giá trị quan của xã hội chủ nghĩa, vì thế trường học cố ý tổ chức một buổi đại hội, nhấn mạnh rằng không chỉ nam nữ phải bảo trì khoảng cách, mà giữa nam nam nữ nữ cũng phải giữ khoảng cách thích hợp, ở cái tuổi này hẳn là mỗi ngày nên tích cực học tập hướng về phía trước chứ không nên vội vã đi làm những chuyện khác.
Từ đó về sau, Tư Dật cai khoai tây chiên.
***
Một tiết học đã sắp kết thúc, Tư Dật còn chưa quay lại.
Thầy giáo ngữ văn đang đứng trên bục giảng nhịp điệu đọc diễn cảm 《 ngõ mưa 》của Đới Vọng Thư, Cố Dật Nhĩ không tập trung, vẽ một hình người nhỏ trên trang sách, sau đó lại vẽ thêm một cây dù trên đầu nhân vật nhỏ.
Thỉnh thoảng cô lại liếc về phía sau, chỗ ngồi của Tư Dật trống không.
Cho dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đang loạn cào cào.
Nếu Tư Dật cáo trạng với chủ nhiệm lớp, thì trên đầu cô sẽ bị chụp mũ bắt nạt bạn học, sau đó thầy giáo sẽ gọi cho anh cô, anh cô lại gọi điện thoại cho ba cô, ba lại nói cho ông nội.
Toàn bộ nhà họ Cố sẽ biết Cố Dật Nhĩ cô ở trường học bắt nạt bạn học nam.
Trong lòng cô cũng biết lúc nãy mình hơi quá đáng.
“Cậu làm sao vậy?” Lâm Vĩ Nguyệt phát hiện cô có chút không thích hợp, nhỏ giọng hỏi.
Cố Dật Nhĩ a một tiếng: “Tư Dật không vào lớp, tớ cảm thấy hơi kỳ quái.”
Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt, nhấp miệng cười: “Không phải cậu với cậu ấy không hợp nhau sao? Sao lại quan tâm cậu ấy như vậy.”
“……” Nếu không quan tâm lỡ cậu ta đi mách lẻo thì sao?
Thầy giáo đã niệm xong 《 ngõ mưa 》, bắt đầu niệm 《 tạm biệt Khang kiều 》.
Lâm Vĩ Nguyệt nhỏ giọng gõ gõ bàn Phó Thanh Từ: “Cậu biết Tư Dật đi đâu không?”
Phó Thanh Từ đang xem bài khoá phía sau sách ngữ văn, nghe vậy ngẩng đầu lên, lắc đầu.
Sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
Ngồi trước sau lâu như vậy, Lâm Vĩ Nguyệt gần như chưa từng nghe Phó Thanh Từ mở miệng nói chuyện.
Cậu rất ít lời, lúc nghỉ cũng không ra ngoài vận động, khác với cảm giác nhàn nhạt xa cách của Tư Dật, Phó Thanh Từ phảng phất không hợp với toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, quanh thân trên dưới tràn ngập một cỗ hơi thở người sống chớ tiến lại gần.
Da thịt trắng tuyết, màu môi nhợt nhạt, ngay cả trong ánh mắt cũng không có một tia gợn sóng, cả người không có một tia sinh khí hoạt bát nào.
Lâm Vĩ Nguyệt cũng không tiện hỏi thêm gì.
“Lặng lẽ là khúc sáo tạm biệt… Trầm mặc là đêm nay…”
“Báo cáo.”
Thầy giáo đang đắm chìm trong thế giới của mình đọc diễn cảm, hai chữ ‘Khang kiều’ còn mắc ở yết hầu, đã bị một tiếng báo cáo làm nghẹn họng.
Tư Dật đứng ở cửa, thầy giáo đỡ đỡ mắt kính, hỏi cậu: “Sao giờ mới vào? Sắp hết tiết rồi.”
“Em xảy ra chút chuyện ạ.” Tư Dật miễn cưỡng cười cười, đôi mắt như lơ đãng nhìn người nào đó trong lớp học.
Chỉ đáng thương mỗi Nhị Canh, nhỏ yếu bất lực ở trong WC.
“Được rồi, nhanh vào đi, nhớ chép bài trên bảng.” Thầy giáo lại đỡ mắt kính, “Sau đó nghe thầy đọc thơ.”
Tư Dật ngồi lại vị trí của mình, nhìn trên bảng đen chằng chịt chữ, chọc chọc Phó Thanh Từ bên cạnh.
“Phải chép hết à?”
Phó Thanh Từ trả lời: “Không cần chép của Từ Chí Ma và Lâm Huy Nhân.”
Cố Dật Nhĩ đúng lúc mà đem vở của mình đặt trên bàn cậu, tươi cười thân thiết: “Chép của tớ này.”
Tư Dật khóe miệng giật giật, không để ý đến cô, tiếp tục nhìn lên bảng.
Cô vốn dĩ cũng không phải người quen khom lưng cúi đầu, thấy Tư Dật không để ý đến mình, không thể da mặt dày nói gì nữa.
Tư Dật lại bỗng nhiên gọi cô: “Cố Dật Nhĩ.”
Cố Dật Nhĩ đáp: “Hửm.”
“Coi như tôi nhận thua đi.” Cậu cúi đầu vừa viết chữ vừa nói, “Về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, quần giặt sạch rồi tôi trả cho cậu, chúng ta về sau coi như không quen biết.”
Cố Dật Nhĩ trầm mặc sau một lúc lâu.
Một ánh mắt Tư Dật cũng lười cho cô.
“Vậy…” Cố Dật Nhĩ do dự thật lâu, mới hỏi, “Cậu sẽ không mách với thầy chứ?”
Tư Dật khó hiểu: “Mách cái gì?”
Cô thở một hơi: “Không nói là được rồi.”
Tư Dật suy nghĩ vài giây mới ý thức được Cố Dật Nhĩ có ý gì, cậu nắm chặt bút, trong giọng nói tràn ngập không thể tin được: “Cố Dật Nhĩ, trong mắt cậu tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?”
Cô lại dám hoài nghi lòng dạ của một người đàn ông!
Cố Dật Nhĩ mê mang chớp mắt, không biết vì sao tự nhiên Tư Dật lại tức giận như vậy.
“Nếu tôi lại có dính dáng gì đến cậu, tôi chính là một con cún nhỏ.” Cậu từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, ngữ khí rõ ràng.
Biết Tư Dật sẽ không mách với thầy, Cố Dật Nhĩ không còn gì cố kỵ nữa.
“Ha ha, phải nhớ ngâm quần của tớ trong nước xả làm mềm vải nhé.”
Tư Dật mắt trợn trắng: “Cậu coi tôi là bảo mẫu của cậu à?”
Cố Dật Nhĩ cười: “Tư Tiểu Cẩu.”
“……”
F*ck!
Thầy giáo không nhịn được nữa: “Cố Dật Nhĩ, Tư Dật, hai cô cậu coi tôi như không tồn tại đúng không? Nói chuyện riêng hăng say như vậy.”
Đêm đó, bài tập về nhà của hai người lại thêm một phần, chép mười lần hai bài thơ của Từ Chí Ma.
***
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Tư Dật vừa về nhà đã chui vào WC, hơn mười phút cũng chưa ra.
Mẹ Tư nhìn cặp sách ném trên sô pha ở phòng khách và di động trên bàn trà.
Không mang di động vào nên chắc chắn là không phải đi WC, nhưng sao làm gì mà gấp gáp như vậy.
Đợi mãi Tư Dật mới ra, mẹ Tư kinh ngạc phát hiện ra cậu giặt quần áo.
“Đồng phục này của ai thế?”
Ánh mắt Tư Dật dao động: “Của con.”
Nói xong vội chạy lên lầu.
Trong lòng mẹ Tư nghĩ việc này không đơn giản như vậy.
Buổi tối nhân lúc Tư Dật tắm rửa, mẹ Tư vào phòng cậu nhìn ra ban công.
Quần áo của Tư Dật đều treo trên ban công, rải rác có vài món, trong đó có một cái rất đặc biệt, còn đang nhỏ nước.
Bà đến gần nhĩn kỹ, là quần đồng phục.
Nhưng số đo không thích hợp.
Bà dùng sào phơi đồ đem quần cầm xuống nhìn số đo.
160, tuyệt đối không phải quần của Tư Dật.
Sau đó lại nhìn đến chỗ mông, một vệt như có như không màu đỏ nhạt.
Mẹ Tư đứng hình như bị sét đánh.
Tắm rửa xong Tư Dật xoa tóc vào phòng, thấy mẹ già nhà mình đứng ở ban công cầm cái quần còn nhỏ nước, sắc mặt xanh mét.
Cậu theo bản năng lui về phía sau vài bước.
“Thằng mất dạy! Lần này còn lột quần người ta mang về nhà!!”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã… Ai da!!!!”
“Sao tôi lại sinh ra một đứa biến thái như thế này!!!”
“Mẹ! Người khác mới biến thái! Người bị lột quần là con trai mẹ đây này!”
“Còn học được đổi trắng thay đen!”
Dì giúp việc đang lau nhà ở dưới tầng một bị dọa sợ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu thiếu gia sống cũng rất khổ sở.
Ngày hôm sau, Tư Dật mang theo khẩu trang và kính râm tới trường học.
“Dật ca, soái ghê!” Chó săn số một Nhị Canh giơ ngón tay cái lên.
Tư Dật trừng cậu ta một cái, đi vào phòng học.
“Trả lại quần cho cậu.” Cậu ném cho Cố Dật Nhĩ một cái túi.
Cố Dật Nhĩ bị cậu dọa sợ: “Cậu bị paparazzi đuổi theo à?”
“Liên quan gì đến cậu.”
Cô bĩu môi, lấy quần trong túi ra xem: “Giặt sạch ghê.” Cuối cùng còn ngửi ngửi, “Thật sự ngâm nước xả à?”
Trong túi còn có một hộp chocolate.
“Cho tớ à?”
“Mẹ tôi cho cậu đấy.”
Lột quần người ta còn có chocolate ăn, tự nhiên lại cảm thấy mình là người tốt làm việc tốt.
Cố Dật Nhĩ liếc cái quần hôm nay Tư Dật mặc.
Tư Dật vội che lại, ngữ khí cảnh giác: “Cậu đừng có mơ!”
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng mà Cố Dật Nhĩ cảm thấy hình như cậu ta có chút sợ hãi.
***************
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn văn 70% hề hước do nam chính Tư mất mặt nhận thầu. 20% do nữ chính, bạn học Cố Nhận thầu. 10% còn lại từ các chúa hề nhảm nhí, ngốc nghếch nhận thầu.
Tư Dật: Cao ngạo, lạnh lùng là không có khả năng, đời này đều không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT