Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 3: Có thù có oán


1 năm

trướctiếp

Vỗ vỗ bụi trên mông, Tư Dật trừng mắt nhìn cái đuôi ngựa phía trước.

Thôi, nam tử hán đại trượng phu, không so đo với con gái.

Chuông vào lớp vang lên, mọi người sôi nổi về chỗ ngồi của mình, chờ chủ nhiệm lớp tới.

Nghe nói chủ nhiệm lớp là hiệu trưởng đào được ở cao trung trọng điểm của tỉnh khác về, lý lịch dạy học không dài, nhưng thắng ở chỗ thành tích dạy học cực hoành tráng.

Lớp mà anh ta chủ nhiệm đảm bảo hơn 90% học sinh có thể đỗ vào các trường top đầu.

Dạo này ngành giáo dục ưa chuộng các giáo viên tiểu thịt tươi, chủ trương giáo viên phải hòa mình với học sinh, hiệu trưởng cực kỳ không sợ chết đem mấy chục mạng của lớp mũi nhọn năm nay trở thành đám chuột bạch đầu tiên.

Tiếng bước chân trầm ổn, đám học sinh nín thở chờ mong.

Thầy giáo xuất hiện ở cửa lớp, tay trái cầm giáo án, tay phải ôm laptop, bước vào dưới ánh mắt của đám học sinh.

Vốn dĩ cho rằng, vào cái lớp này, từ nay về sau phải ngồi cùng thuyền với lớp giáo viên già nòng cốt mang kính lão, áo sơ mi kẻ, thắt lưng Septwolves*, không nghĩ tới cái thuyền này lại xuất hiện một người không giống với bình thường.

(*: tên thương hiệu)

Áo sơmi quần dài, không mang mắt kính, ánh mắt sáng ngời, kiểu tóc thoải mái tươi mới, chân dài, vai rộng, khí chất nổi bật.

“Chào mọi người, thầy là chủ nhiệm lớp của các em.” Ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười, ôn hòa thân thiết, “Thầy là Mộ Tử Sư.”

Nói xong viết tên mình lên bảng đen.

“Phốc!” Có người bật cười.

Cứ tưởng là chữ Sư trong từ lão sư (giáo viên), kết quả chỉ là chữ sư tử đảo ngược lại mà thôi.

Tên văn nghệ quá đi, giống tên của nam chính ngôn tình trên tạp chí ngày xưa.

Mộ Tử Sư cười nhẹ: “Đừng có đọc ngược.”

“Thầy ơi, sao thầy lại có tên này ạ?”

Thầy Mộ chớp chớp mắt, có chút nghịch ngợm: “Em không cảm thấy tên này nghe rất dũng mãnh sao? Giống như sư tử.”

“Vậy thầy là chòm sao Sư Tử sao?”

Thầy Mộ lắc đầu: “Không phải.”

Có nam sinh nghịch ngợm giơ tay lên: “Thầy Mộ, về sau bọn em có thể gọi thầy là thầy sư tử được không?”

Mọi người ồn ào, thật ra mọi người đã sớm muốn gọi như vậy, thầy sư tử, dễ nghe hơn thầy Mộ nhiều.

Cứ tưởng thầy Mộ sẽ không đồng ý, bởi vì thầy vừa nói không được đọc ngược xong, ai ngờ thầy Mộ chỉ trầm mặc vài giây, ngay sau đó sảng khoái gật đầu: “Mọi người thích thì tốt rồi, coi như biệt danh của thầy, chỉ cần đừng đọc tên thầy thành Mộ Sư Tử là được.”

Thầy Mộ lại đơn giản giới thiệu về bản thân và kinh nghiệm dạy học của mình, nói tiếp: “Quyển sách nhỏ về nội quy trường học kia lúc vừa khai giảng đã phát cho mọi người, thầy không dông dài nữa, tin tưởng mọi người có thể tuân thủ, hiện tại chúng ta điều chỉnh chỗ ngồi một chút.”

Các lớp khác đổi chỗ đều là chủ nhiệm lớp trực tiếp sắp xếp, nam nam một bàn, nữ nữ một bàn, nam nữ phân chia rõ ràng, chỉ sợ ma sát ra cái gì yêu sớm.

“Chúng ta dựa theo thành tích, vị trí đầu tiên chọn trước, cứ dần dần xuống dưới, vóc dáng không thích hợp thầy sẽ điều chỉnh lại.”

Có người giơ tay: “Thầy ơi nam nữ có thể ngồi cùng nhau sao?”

Vấn đề lộ liễu như thế, mọi người bắt đầu ồn ào lên.

“Đương nhiên, nhưng nếu có chút manh mối không đúng nào, thầy sẽ đổi chỗ.” Thầy Mộ trả lời dứt khoát.

Nghe được câu trả lời của thầy, các bạn học ngược lại bắt đầu ngượng ngùng.

Chỗ tốt của việc đứng đầu kỳ thi được thể hiện ở chỗ này đây, khi tất cả mọi người đeo cặp đứng ngoài cửa, Cố Dật Nhĩ dưới ánh mắt của mọi người bước vào phòng học.

Cố Dật Nhĩ chọn bàn thứ ba ở dãy giữa, được xưng là đoạn đường hoàng kim.

“Ok, bạn tiếp theo.”

Tư Dật cầm cặp sách đi vào, nhẹ nhàng liếc mắt Cố Dật Nhĩ, ngay sau đó đặt cặp sách lên bàn bên cạnh cô.

Các bạn học thực mê mang, không biết đây là hành động gì.

Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhíu mày: “Cậu xác định?”

“Không cần quá ảo tưởng.” Tư Dật chỉ bảng đen, “Đây là chỗ nghe giảng có phong thủy tốt nhất trong lớp.”

Được đấy, hai vị trí đầu tiên ngồi cùng bàn, có trò hay để xem rồi.

“Người tiếp theo, Lâm Vĩ Nguyệt.”

Một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhảy tới trước mặt thầy Mộ, giơ tay lên nhảy dựng: “Thầy ơi, em đây!”

Thầy Mộ cười nhạt: “Nhìn thấy rồi, em vào đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt đi vào, phát hiện bên cạnh Cố Dật Nhĩ đã có người ngồi, vốn tưởng rằng hai cô nhất định có thể ngồi cùng bàn.

Ánh mắt ủy khuất nhìn Cố Dật Nhĩ, lại không nhìn Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ dùng ngón tay chỉ chỉ Tư Dật, nói thầm với cô.

Lâm Vĩ Nguyệt ngầm hiểu, đi đến trước mặt Tư Dật, hai tay xoắn lại với nhau: “Tớ muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy, có được không?”

Tư Dật kéo khóe miệng: “Nếu tớ nói không được thì sao?”

Lâm Vĩ Nguyệt bĩu môi: “Vậy thôi…”

Vóc dáng của cô nhỏ, mặt trẻ con, đôi mắt rất to, đồng phục size nhỏ nhất mặc trên người cô cũng có vẻ vừa dài vừa rộng.

Tư Dật có cảm giác mình đang bắt nạt học sinh tiểu học.

Cậu cầm cặp sách đứng lên: “Thôi thôi thôi, cậu ngồi đi, ngồi đi.”

Sau đó ngồi xuống phía sau.

Lâm Vĩ Nguyệt kích động nói với cậu câu cảm ơn, sau đó ngồi lên ghế, tay vịn vào ghế dựa dịch lên phía trước một chút, dịch ra một khoảng không gian lớn giữa bàn cô và bàn của Tư Dật.

Học sinh tiểu học cười hồn nhiên: “Tớ biết cậu muốn ngồi hai khối gạch, tớ gầy, có thể nhường cho cậu.”

“……”

Tư Dật yên lặng mà dịch sang chỗ bên cạnh.

Cậu tình nguyện cùng Cố Dật Nhĩ đánh đến ngươi chết ta sống vì một khối gạch, cũng không muốn nhận sự bố thí của một học sinh tiểu học.

Thầy Mộ nhìn ra chút tình huống, hỏi các bạn học khác: “Ba người này rất quen thuộc sao?”

Các bạn học khác nghẹn cười: “Oan gia, là oan gia.”

“Vậy à, được rồi, người tiếp theo, Phó Thanh Từ.”

“Đây ạ.”

Nam sinh mảnh khảnh đi lên trước, cậu mang mắt kính, làn da trắng như phát sáng, ngũ quan thanh tú.

“Em vào chọn đi.”

Nam sinh kêu Phó Thanh Từ trực tiếp đi vào phòng học, không nói hai lời đi đến chỗ ba người kia.

Cậu hỏi Tư Dật: “Tớ ngồi bên cạnh được chứ?”

Tư Dật gật đầu: “Tùy cậu.”

Lâm Vĩ Nguyệt lặng lẽ nhìn Phó Thanh Từ ngồi sau mình, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thấy chật không?”

Phó Thanh Từ ngồi ở chỗ của mình, mặt không biểu cảm nói: “Tớ không béo.”

Tư Dật: “……”

Sau đo, bốn người ở vị trí đầu tiên ôm chặt khối phong thủy bảo địa này.

Nhìn còn rất đẹp mắt.

Sau khi mọi người chọn xong vị trí, Thầy Mộ lại suy xét đến cận thị và chiều cao điều chỉnh một số vị trí, tuy rằng các bạn học ngoài miệng có vẻ rất chờ mong nam nữ ngồi chung, nhưng đến lượt mình chọn chỗ, vẫn là thành thật, nam sinh ngồi với nam sinh, nữ sinh ngồi với nữ sinh.

Thầy Mộ là thầy giáo dạy toán, tiết đầu tiên không lên lớp, các bạn học cũng chỉ đem sách toán bày ra trên bàn.

“Như vậy đi, tiết này chúng ta chọn ra các đại biểu của lớp, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Được ạ!”

“Thầy viết các chức vị lên bảng, ai muốn tranh cử thì lên phát biểu, sau đó viết tên dưới chức vụ đó, các bạn học sẽ bỏ phiếu.”

Thầy Mộ viết các chức vị lên bảng đen, sau đó để cho học sinh tự do phát huy.

Cố Dật Nhĩ thò lại gần nhỏ giọng nói với Lâm Vĩ Nguyệt: “Cậu có muốn tranh cử không?”

Lâm Vĩ Nguyệt hình như có chút do dự, duỗi tay chỉ bảng đen: “Tớ muốn thử vị trí kia.”

“A? Cái nào?”

“Đại biểu toán học.”

Cố Dật Nhĩ biết Lâm Vĩ Nguyệt thi trung khảo môn toán được điểm tuyệt đối, trở thành học sinh nhập học với tư cách đặc biệt không cần nộp học phí, cô nhìn thầy Mộ đứng ở bục giảng vừa cười vừa xem các bạn học ríu rít, cảm thấy chức vị đại biểu toán học này thật không tồi.

Lúc này đã có một nữ sinh lên bục tranh cử.

Trực tiếp nhằm vào vị trí lớp trưởng.

“Chào mọi người, tớ là Vương Tư Miểu.” Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa tự nhiên hào phóng lên đài, xoay người viết tên mình lên bảng đen.

“Từ tiểu học tớ đã là lớp trưởng, lớp 6 là đại đội trưởng ba vạch đỏ, sơ trung đồng thời đảm nhiệm lớp trưởng và ủy viên kỷ luật, có lẽ hiện giờ mọi người còn chưa hiểu rõ về tớ, nhưng chỉ cần mọi người có thể tín nhiệm tớ, cho tớ cơ hội lần này, tớ tin tưởng lớp chúng ta chẳng những thành tích dẫn đầu toàn khóa, mà những mặt khác cũng nhất định sẽ xuất hiện nổi bật.”

Trong mỗi lớp, hình như đều có một người lãnh đạo như vậy, lý lịch cuộc đời chỉ có thể nói hai chữ ‘huy hoàng’.

Thầy Mộ cười nói: “Thầy không ngờ lại là nữ sinh dẫn đầu, nam sinh còn chờ gì mà không lên đi.”

Lục tục có người lên, mọi người cũng rất khiêm tốn, cơ bản là mỗi người chọn một vị trí, sẽ không có người thứ hai cạnh tranh.

Lâm Vĩ Nguyệt còn trốn ở chỗ ngồi, khẩn trương xoa xoa, cúi đầu chuẩn bị tâm lý.

Cố Dật Nhĩ phát hiện cậu ấy còn đang hít sâu, trong miệng lẩm bẩm động viên cố lên cho chính mình.

“Chỉ đi lên nói một phút thôi, đừng sợ.” Cô cổ vũ.

Lâm Vĩ Nguyệt sợ hãi nói: “Chân tớ run quá.”

Cố Dật Nhĩ cũng không thể đẩy cậu ấy lên, ánh mắt liếc về phía sau bàn Lâm Vĩ Nguyệt.

Hoàn cảnh ồn ào như vậy mà nam sinh Phó Thanh Từ ngồi sau cậu ấy còn có thể ngủ được.

Cố Dật Nhĩ trong lúc nhất thời bội phục không thôi, lại theo bản năng nhìn về phía sau mình.

Vậy mà Tư Dật cũng đang ngủ.

Hai người này cũng quá có thể ngủ đi.

Người lên bục càng ngày càng nhiều, Cố Dật Nhĩ vốn dĩ chỉ muốn làm người xem đứng góp vui, kết quả lại phát hiện thầy Mộ đang nhìn minh.

Ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt thầy Mộ, thấy được ý cười nhàn nhạt trong ánh mắt thầy.

Sau đó giây tiếp theo quả nhiên.

“Thầy phát hiện, bốn người đứng đầu lớp chúng ta không có động tĩnh gì.”

Thầy nói như vậy, những người khác cũng phát hiện ra.

“Cố Dật Nhĩ, em là người đứng đầu mà không tranh cử sao?” Thầy Mộ đem quả bóng vứt cho cô.

Cố Dật Nhĩ đứng lên: “Thầy Mộ, em muốn là người cuối cùng lên sân khấu.”

Thầy Mộ nhướng mày: “Thế à, thế Tư Dật thì sao?”

Không ai trả lời.

Cố Dật Nhĩ gõ gõ bàn phía sau, Tư Dật ưm một tiếng, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ẩn hiện sương mù mênh mông.

Thầy Mộ cũng không tức giận, trực tiếp hỏi cậu: “Tư Dật, em không tranh cử chức vị gì sao?”

Tư Dật nhìn Cố Dật Nhĩ đứng trước mặt, đang muốn đứng lên trả lời câu hỏi của thầy giáo, xương cụt đột nhiên lộp bộp, cậu thầm mắng một câu rồi ngồi xuống.

Hỏa khí trong lòng lập tức bùng lên, chỉ vào tóc đuôi ngựa của Cố Dật Nhĩ: “Thầy, cậu ấy chọn cái gì, em cũng chọn cái đó.”

“Nha nha nha nha nha nha nha ~~~”

“Phụ xướng phu tùy!”

Xem ra CP Trạng Nguyên vẫn còn hy vọng.

Thầy Mộ cười: “Vậy Cố Dật Nhĩ, em chọn cái gì.”

Cố Dật Nhĩ nhìn bảng đen, trừ bỏ ủy viên kỷ luật lắm việc lại không được lòng mọi người, ứng viên đại biểu còn ba môn chủ chốt Toán Văn Anh, còn lại đã có người chọn.

“Uỷ viên kỷ luật đi ạ.” Cô nói.

Tư Dật cũng gật đầu: “Được, em cũng chọn cái này.”

Có người đã bắt đầu rối rắm xem nên bỏ phiếu cho ai.

Cố Dật Nhĩ cười cười với Tư Dật: “Cậu lên trước đi, tớ nhường cậu đấy.”

Tư Dật như nghe được chuyện cười: “Cậu nhường tớ?”

“Đúng vậy, tớ nhường cậu.” Cô nhấn mạnh lại lần nữa.

“Vậy cậu sẽ phát hiện, quyết định giờ phút này của cậu là cực kỳ sai lầm.” Khóe miệng Tư Dật hơi cong lên, “Khi tớ bắt đầu thì không có khả năng coi đó là trò đùa.”

Tư Dật chân dài vừa nhấc, đi lên bục giảng.

Đồng phục thể dục bị học sinh lên án bao nhiêu năm vậy mà mặc trên người cậu ta lại cực kỳ hợp, cực kỳ đẹp.

Đồng phục xanh trắng, khiến gương mặt cậu càng thêm anh tuấn.

Cậu xắn tay áo dài lên, lộ ra cánh tay thon chắc và khuỷu tay hình dáng rõ ràng, tay phải tùy ý cầm lên một viên phấn, ở trên bảng đen viết xuống tên mình.

“Tư trong Tư Mã Thiên, Dật trong an dật*.”

(*an dật: nhàn nhã, thoải mái)

Trên mặt Tư Dật luôn treo nụ cười nhàn nhạt, giống như ngày đó tại lễ khai giảng, đứng ở trên bục giảng, bình tĩnh mà hữu lực nói tuyên ngôn tranh cử của mình.

Lâm Vĩ Nguyệt hâm mộ nhìn Tư Dật, nhỏ giọng lẩm bẩm với Cố Dật Nhĩ: “Nếu tớ có thể tự tin giống cậu ấy thì tốt rồi.”

Cố Dật Nhĩ không trả lời, trên mặt cũng mang theo ý cười.

Cậu ta giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Sở hữu mọi ưu điểm mà nam chính nên có, chỉ có một điểm không tốt, chính là khiến cô khó chịu.

Tư Dật nói xong, khi về chỗ ngồi đi qua Cố Dật Nhĩ, đắc ý nhướng mày với cô.

Tiếp theo là đến phiên Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ đứng lên, bình tĩnh nói: “Thưa thầy, em từ bỏ tranh cử.”

Không đợi những người khác nói gì, cô lại tiếp tục nói, “Em cảm thấy em so với Tư Dật quả thực chính là khác nhau một trời một vực, em vẫn là không nên không phân biệt được tốt xấu.”

Sau đó cô ngồi xuống.

Tư Dật nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm đuôi ngựa của cô, ngữ khí không tốt: “Cậu có ý gì?”

Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười, con mắt trong suốt, phiến môi cũng phiếm hồng tươi đẹp.

Trong giây lát như hoa nở tháng ba.

Tư Dật có chút ngây ngốc.

Cô khẽ mở khóe môi: “Cho cậu mệt chết.”

“……”

Độc nhất là lòng dạ nữ nhân!

Mãi cho đến khi chỉ còn lại đại biểu toán học, ngữ khí của thầy Mộ có chút mất mát: “Cảm giác chính mình thất bại quá.”

Lâm Vĩ Nguyệt hít sâu một hơi, dùng sức nhấc tay: “Thầy ơi, em em em!”

Thầy Mộ xì một tiếng bật cười: “Được, vậy chọn em đi.”

Đến lúc này, tranh cử đại biểu lớp mới kết thúc.

***

Đảo mắt một tuần đã qua đi, nếu xem nhẹ các loại bài tập, thì cuộc sống của mọi người thoải mái thích ý.

Mà Tư Dật lại không cảm thấy như vậy.

Thời gian nghỉ trưa, trên hành lang, Tư Dật cầm bảng theo dõi, phía sau có một bang tiểu đệ đi theo.

Những tiểu đệ này tất cả đều là cậu mời chào từ Anh Tài đến đây, tới Tứ Trung rồi, đám này lại tiếp tục kéo bè kéo cánh.

Đại ca giữa trưa không nghỉ, tiểu đệ sao có thể chỉ lo thân mình, vì thế đi theo đại ca cùng nhau kiểm tra, một đám người đem kiểm tra kỷ luật biến thành xã hội đen dạo phố, hiệu quả lại tốt đến kinh người, một đám người như vậy đứng bên cửa sổ, so với chủ nhiệm mặt la sát còn khủng bố hơn.

Trường học quy định, yêu cầu uỷ viên kỷ luật của lớp 10 vào thời gian nghỉ trưa phụ trách kiểm tra tình huống của mỗi tầng.

Tư Dật cố nén cơn buồn ngủ, trong lòng vẽ ra khuôn mặt của Cố Dật Nhĩ, sau đó dùng bút không ngừng chọc chọc chọc.

Cuối cùng cũng kiểm tra xong một tầng này, Tư Dật nằm bò ra lan can nghỉ ngơi.

Lúc này có hai nữ sinh cùng nhau đi đến bên cạnh người bọn họ, các tiểu đệ ngầm hiểu, tự động tránh đường cho nữ sinh.

Có dũng khí đi tới đã là đáng khen, hai người xô xô đẩy đẩy, ai cũng không dám mở miệng.

Chỉ có đôi mắt là nhìn chằm chằm vào cùng một người.

Chính là người đang dựa vào lan can, hai chân bắt chéo, lười nhác mà lại mê người Tư Dật.

“Tư… Tư Dật…” Rốt cuộc có một nữ sinh sợ hãi gọi một tiếng tên cậu.

Tư Dật ngước mắt, ánh mắt chỉ dừng lại hai giây, thoáng cười cười, lễ phép gật đầu, rồi lại cúi đầu xuống.

Loại nhàn nhạt xa cách này, khiến người ta không thấy phản cảm chút nào.

Ba chữ ‘Thêm WeChat’ hai nữ sinh kiểu gì cũng không nói nên lời được.

Hai nữ sinh mất hứng ra về.

“Thật lạnh lùng…”

“Nghe nói lúc ở Anh Tài, cậu ấy cũng không nói chuyện với con gái…”

“Nhưng mà cậu ta lớn lên thật sự đẹp trai quá…”

Sau khi các nữ sinh đi rồi, tiểu đệ số một của Tư Dật, đồng chí Nhị Canh không sợ chết hỏi: “Dật ca, bình thường anh cũng không nói chuyện với nữ sinh, cho nên rốt cuộc thì giữa anh và Cố Dật Nhĩ có thù oán gì?”

Những người khác cũng tụm đầu lại, yên lặng mà bát quái.

Tư Dật theo bản năng sờ sờ mông, sau đó dùng bút chọc chọc vài cái trên sổ ghi chép.

Trầm mặc nửa ngày, cậu cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nhị Canh, vươn ngón trỏ và ngón giữa thon dài ra.

“Đưa đây.”

“Vâng!” Nhị Canh bĩu môi với tiểu đệ phía sau, “Đồ đã mua tới chưa?”

Tiểu đệ vội vàng đưa đến: “Em mua rồi! Còn cố ý trèo tường đi mua!”

Nhị Canh cầm túi đóng gói, từ bên trong móc ra một cây màu vàng nóng hầm hập.

“Dật ca, hôm nay lấy vị cà chua hay vị muối tiêu?”

Tư Dật lười biếng hỏi: “KFC hay là MacDonald?”

“Dicos.”

Cậu nhíu mày: “Sao lại là Dicos?”

Nhị Canh vội vàng quay đầu lạnh lùng trừng mắt với tiểu đệ trèo tường mua đồ: “Sao hôm nay mua Dicos?”

Tiểu đệ vội vàng cúi đầu: “Hai nhà kia đông quá, giữa trưa em phụ trách thu bài tập của lớp, không kịp mua.”

“A, thu bài tập quan trọng hay là chạy vặt cho Dật ca quan trọng!” Nhị Canh trừng mắt chất vấn.

Tiểu đệ khó xử.

Tư Dật xua tay: “Thôi, cậu ấy lần đầu tiên được làm đại biểu môn, tôi ăn cái nào cũng được.”

Nhị Canh cảm động rơi nước mắt: “Dật ca, anh thật tốt quá! Vị cà chua hay vị muối tiêu?”

“Cà chua đi.”

Nhị Canh ở trên đỉnh chấm một ít sốt cà chua, đưa tới giữa hai ngón tay Tư Dật.

Tư Dật thỏa mãn gật đầu, Nhị Canh lại hỏi lần nữa: “Dật ca, anh còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của em.”

“Tôi không trả lời, là cảm thấy câu hỏi của cậu thật vô nghĩa.” Tư Dật búng búng sốt cà chua, “Cậu ta chỉ là một con nhóc, tôi với cậu ta có thể có cái thù oán gì?”

“Vâng vâng vâng, Dật ca nói đúng, Dật ca thật đàn ông, sao có thể có thù oán với nữ sinh!”

Tư Dật ngửa đầu nhìn không trung, lại duỗi tay ra: “Lại thêm một miếng.”

Các tiểu đệ trong lòng thán phục, ăn miếng khoai tây chiên mà thôi, Dật ca lại ăn ra được khí chất của người lăn lộn ngoài xã hội.

Cũng không cần sợ bị bắt được bị đánh, mà lại có thể giả vờ ngầu lòi.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, chuông báo vang lên, Tư Dật vẫy vẫy tay với các tiểu đệ: “Nhanh về đi học đi, đưa khoai tây đây.”

Đám học sinh hoang mang rối loạn chạy về phòng học, Tư Dật vừa bóc sốt cà chua vừa dựa theo bản năng dẫn dắt mình về phòng học.

Nhất tâm không thể nhị dụng*, mãi cũng chưa xé rách được, Tư Dật dứt khoát dùng răng cắn một cái lỗ nhỏ.

(*nhất tâm không thể nhị dụng: một người không thể làm hai việc cùng một lúc)

Bóp nửa ngày không ra, cậu bực mình, xoay lỗ thủng trên gói sốt cà chua ra ngoài dùng sức bóp mạnh.

“Phốc —— hiu ——”

Sốt cà chua ở không trung vẽ ra đường cong màu đỏ hoàn mỹ, cuối cùng vững vàng dừng trên quần đồng phục màu trắng của người đứng trước cậu.

Cả một gói sốt cà chua không sót lại chút gì dính trên quần trắng, nhìn qua thảm thiết cực kỳ.

Hơn nữa còn đúng vào mông.

Tư Dật sửng sốt.

Người nọ cảm giác được cái gì, quay đầu lại, sắc mặt đen sì.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Tư Dật nhìn chỗ đỏ rực trên quần cô, trong lúc nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Lần này thật sự là có thù oán.

Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn quần mình, sau đó ngửa đầu nhìn cậu, mặt không biểu cảm.

Tư Dật ặc một tiếng, nói: “Không phải tớ cố ý.”

Lúc này trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Dật Nhĩ nhếch khóe miệng, cũng không nhiều lời vô nghĩa với cậu, chỉ chỉ mông mình: “Nói đi, cậu định thế nào?”

“Không phải giặt sạch là được sao?”

Tư Dật cũng lười dùng thái độ tốt với cô, tiến lên vài bước ném cô ở phía sau chuẩn bị về phòng học.

Bỗng nhiên ống tay áo bị ai đó gắt gao giữ chặt, trong lòng cậu nhảy dựng.

Nhận thức mấy tuần này, không phải cậu túm cô thì là cô lôi kéo cậu.

Thật là quan hệ bạn học quái dị.

“Đi WC với tôi.”

Tư Dật phản xạ có điều kiện hất tay cô ra: “Cậu muốn làm gì?”

Cậu dậy thì sớm, vóc dáng cũng tương đối cao, Cố Dật Nhĩ lùn hơn cậu gần một cái đầu, chỉ thấy cô một tay kéo cổ áo, bức cho cậu cúi đầu nhìn thẳng cô, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cô lôi đến WC.

Tư Dật bị cô túm tay áo lôi đi, tay cậu giấu ở trong tay áo, nhìn qua như dắt cún đi dạo.

Chân Cố Dật Nhĩ không dài, cho dù đi nhanh cũng là hai ba bước một là một bước của cô.

Cậu nhìn cái ót của cô, quên luôn còn có một chiêu gọi là ‘ve sầu thoát xác’.

Cho đến tận khi tới WC.

Biểu tình của Tư Dật trở nên…có chút phức tạp.

WC của nam nữ có một bức tường ngăn cách, Cố Dật Nhĩ kéo cậu đến cửa WC nam, sau đó buông áo cậu ra, hai tay ôm ngực, dùng mệnh lệnh nói: “Cởi quần ra.”

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Mông của bạn học Tư vừa cong vừa tròn.

Mông của bạn học Cố vừa hồng vừa bẹp.

Tư Dật, Cố Dật Nhĩ: Mẹ nó, bà thì biết cái mông gì 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp