Hốc mắt Tạ phân đỏ bừng, nghiêng mặt sang một bên, không tự nhiên nói: “Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, qua sinh nhật hôm nay cũng đã 30 tuổi mà bản thân vẫn chưa có gì, nhớ tới những cảm xúc mạnh mẽ khi mà mới ra trường, trong lòng còn mang theo ước mơ, cái tuổi không sợ trời không sợ đất đó đã cách mình rất xa.”  

“Lúc ấy chúng ta vẫn luôn làm trái với những điều ba mẹ bảo, thậm chí còn cảm thấy bố mẹ không biết nhìn xa trông rộng, không hiểu được mình, thề son sắt muốn trở thành người mà mình muốn, có lẽ đã qua quá nhiều năm, tôi cũng đã quên mất bản thân muốn trở thành người như thế nào.” Chóp mũi Tạ Phân ê ẩm, nhưng lại nhẫn nhịn không khóc.  

Mộc Điềm yên lặng nghe cô ấy nói, bản thân rất muốn an ủi Tạ Phân, lại không biết bắt đầu từ đâu, cái này liên quan tới điểm mù của cô.  

“Còn sống cũng đã được coi là tốt rồi.” Mộc Điềm thấp cúi đầu, che giấu đi sự tự giễu, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể.   

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play