Máu vẫn chảy, chứng tỏ là vết thương mới, còn nếu mà bị zombie cắn thì sao có thể nằm đây ngon lành như này được, có khi đã xuống dưới kia nhảy disco lâu rồi.

"Tự tôi cắt đấy."

"Cái gì?"

Tôi kinh ngạc hết sức, còn anh ta thì thờ ơ.

"Cái người khi nãy ở trong tòa nhà thật ra không phải ai khác, chính là ba của tiểu Đồng..."

Tôi cau mày, rõ ràng có ẩn tình, tiếp tục nghe anh ta nói.

"Tôi xuất ngũ từ tuần trước, đến đây ở nhờ chỗ ba Tiểu Đồng, vốn định ở 3 ngày rồi đi ... Ngày đó tôi ở nhà trông thằng bé, chờ vợ chồng anh ấy tan sở rồi ăn cơm. Nhưng đột ngột xảy ra chuyện, mọi người trên đường đều trở thành quái vật.”

Tôi trầm mặc, hiểu điều anh ta muốn nói.

Cái ngày mà trời đột ngột tối sầm đi kia, không biết xuất phát từ đâu, tất cả những người ở trong nhà đều thoát được một kiếp.

"Ba mẹ Tiểu Đồng, gặp tai nạn gì sao?"

Nghĩ đến ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, lòng tôi cũng chùng xuống.

Ông anh vẻ mặt đau khổ, "Anh ấy nhớ đến Tiểu Đồng, cho dù trở thành quái vật, cũng muốn nhìn con trai một lần nữa, kết quả không khống chế được mình."

Anh ấy không nói phần còn lại, nhưng tôi cũng đại khái đoán được.

Anh ta đang trông đứa trẻ thì bị cắn, nhưng để không biến thành quái vật, anh ta đã tự chặt tay mình.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tôi cũng thay đổi hoàn toàn ấn tượng ban đầu về người trước mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Đây là một người lính thực thụ, kiên trì, sắt đá.

Đọc được ánh mắt kính phục của tôi, anh ta chật vật đứng dậy lắc đầu: "Tôi không vĩ đại đến mức đó đâu. Đổi lại là ai thì cũng hành động như vậy mà thôi".

Tôi không nói gì.

Cậu bé bưng chiếc cốc đi vào.

“Hai người vẫn chưa ăn gì phải không.” Tôi hỏi.

Một lớn một nhỏ đều không lên tiếng.

Tôi đặt đèn pin lên bàn, thêm ánh sáng của ngọn nến, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ đồ đạc xung quanh.

Không gian sạch sẽ, ngăn nắp, trang trí đơn giản, có thể thấy mức sống của gia đình này trước đây không hề thấp.

Kìm nén nỗi xót xa trong lòng, tôi mở túi xách, lấy đồ trong túi ra, đưa cho cậu bé.

Bánh mì, bánh quy, sô cô la thì không sao, nhưng khi vừa lấy bánh khô nén ra, ông anh hơi ngạc nhiên, "Cậu lấy mấy thứ này ở đâu ra."

Tôi gãi đầu, nửa giả nửa thật nói, "Tôi làm thêm ở siêu thị."

Ông anh rất cảm kích, cũng biết lúc này thì cần gì phải khách sáo nữa, liền cầm lấy bánh mì và sô cô la ăn luôn.

Đứa bé cũng đói lắm rồi, bóc vỏ bánh ra liền cắn một miếng to, cả phòng im phăng phắc.

Ông anh ăn nhanh hơn, ăn được bốn cái bánh khô nén thì dừng lại.



Tôi quan sát miệng vết thương thô ráp được anh ta băng bó, thì có chút xấu hổ. Mặc dù trong siêu thị có rất nhiều thuốc, nhưng tôi lại chẳng biết dùng kiểu gì.

Cảm nhận được tầm mắt của tôi, ông anh mỉm cười, "Không sao, tôi không chết được. Tôi ở trong quân đội nhiều năm như vậy, còn vết thương nào mà chưa trải qua. Tiểu Trang phải không? Cậu gọi tôi là Trần ca là được "

Ăn xong, tinh thần Trần ca rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, dùng cái tay còn lành lặn lau vụn bánh mì trên khóe miệng thằng bé.

Tôi cắn răng. Tôi muốn đưa họ đi.

"Trần ca, anh có muốn sống không, dẫn theo thằng bé."

Trần ca im lặng một lúc rồi nói: "Anh thì không sao, nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ."

Tôi liếc nhìn tiểu Đồng một cái, trầm giọng nói: "Sở dĩ con người được gọi là người không chỉ vì họ có thể suy nghĩ, mà bởi họ còn có nhiều thứ hơn, như niềm tin. Bởi vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ liều mình mà sinh tồn. Phải không? "

Có quá nhiều đứa trẻ chưa kịp lớn, nhưng con người không dễ dàng khuất phục trước thảm họa.

Có lẽ giọng điệu của tôi quá nghiêm túc, anh ấy sững sờ, cao giọng nói: "Đương nhiên."

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nói với hai người họ siêu thị nhỏ bên kia tòa nhà có đủ đồ dùng.

Nhưng tôi không kể chuyện cái tin nhắn.

Không phải vì không tin tưởng họ mà bởi cái chuyện quái lạ này, trước khi rõ ràng thì tốt nhất không để người khác tham gia vào.

Đã xác định là người một nhà, tôi cũng không còn kiêng dè nữa.

"Khoảng thời gian đến bình minh là mười ba giờ. Đã ba giờ trôi qua kể từ lúc trời tối. Chúng ta sẽ đợi thêm mười giờ nữa để quay lại vào ban ngày."

Trần ca bày tỏ đã rõ. Sau khi bàn bạc, để tiết kiệm năng lượng của đèn pin, chúng tôi quyết định đi ngủ, để nghỉ ngơi dưỡng sức luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play