Nhưng điều kỳ lạ là không một thây ma nào tiến tới, chúng chỉ lặng lẽ đứng im tại chỗ, tử khí bao quanh.
Sau khi nhìn ra sau cửa sổ, Tiểu Bàn bị cảnh tượng này làm cho run sợ, run giọng hỏi: “Chúng đang chờ gì vậy?”
002 lên tiếng: “Chờ trời tối, bởi vì người biến dị sợ ánh mặt trời.”
Tiểu Bàn trước mắt sáng lên, “Hay nói cách khác, chỉ cần chúng ta ở dưới ánh mắt trời, thì chúng sẽ không chủ động tấn công, vậy thì tốt quá rồi!”
Nhưng cậu ta cười một hồi, chỉ thấy tôi và Trần ca vẫn mặt đầy lo lắng như trước, lúc này mới nghi ngờ, “Có chuyện gì vậy? Em nói không đúng sao?”
Tôi cười khổ, không biết phải đáp lại sự lạc quan mù quáng của Tiểu Bàn như thế nào.
Trần ca thở dài, khóa chặt cửa kính xe lại, "Vấn đề là, bầu trời sẽ không sáng mãi.”
"Thây ma ở thành phố chẳng phân biệt được trời tối trời sáng mà tấn công người, mặc dù phiền toái, nhưng cũng vì không có nhận thức, chúng sẽ bị ánh sáng mặt trời ăn mòn cơ thể và độ khó đối phó sẽ được giảm xuống... "
Đúng vậy, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể đánh bại một con thây ma đã phơi nắng liên tục ba tuần.
Nhưng những thây ma này thì khác, chúng có thể tụ tập, tránh né và thậm chí là chờ đợi.
Tiểu Bàn nhíu mày, nghĩ đến lời Trần ca, cuối cùng sắc mặt thay đổi.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi không trả lời mà hỏi lại, “Đến Đại học Bắc Kinh còn bao xa nữa?”
Tiểu Bàn cầm máy tính bảng lên nhìn đường, “Nếu không đi đường vòng, chặng đường chỉ còn một giờ, nhưng phải đi qua một đường hầm ... "
Đường hầm—— Ánh sáng mờ tối, diện tích hẹp, có thể dễ dàng đoán được mức độ nguy hiểm của nó.
“Còn đường vòng thì sao?”
“Hai tiếng rưỡi.”
Cách trời tối còn sớm, cân nhắc thì thấy chọn đường vòng là an toàn, nhưng vấn đề là - chúng tôi sắp hết nhiên liệu.
Tôi nghiến răng, “Đi đường hầm đi.”
Tiểu Bàn và Trần ca cũng nhìn thấy số lượng nhiên liệu còn lại, cũng nghiêm túc gật đầu.
Bánh xe lăn qua con xác sống bị rơi xuống đất, chạy về hướng Đại học Bắc Kinh.
Gần tới đường hầm.
Đèn pha bật sáng, soi rõ cảnh vật bên trong.
Những con xác sống trong bộ quần áo tả tơi đứng cạnh nhau, một con lại một con, khiến da đầu người ta ngứa ngáy.
Có quá nhiều thây ma, việc lái xe qua đó là điều hoàn toàn không thể.
"Nghỉ ngơi tại chỗ. Sau khi nghỉ ngơi, chúng ta xông lên."
Dọc đường đi đã ăn hết khá nhiều đồ, nhưng vẫn còn thừa kha khá.
Nếu bỏ xe lại, thì chúng tôi chỉ có ba chiếc ba lô có thể đựng đồ, bánh mì đóng gói chiếm nhiều diện tích, nên ăn trực tiếp sẽ tốt hơn.
Thời gian gấp gáp, cả ba chúng tôi ngấu nghiến ăn, còn 002 thì bất động, chìm vào trạng thái ngủ đông.
Dẫu sao, muốn xông vào bầy thây ma.
Sau khi giải quyết xong vấn đề ăn uống, còn cần phải trang bị đầy đủ vũ khí nữa.
Mặc nhiều lớp áo dài tay để tránh lộ da thịt, buộc chặt cổ tay áo và đeo vào mấy đôi gang tay.
Chân mang đôi ủng cao cổ lấy từ nơi trú ẩn, xé chăn che nửa khuôn mặt dưới, đeo kính râm vào, sau đó cầm vũ khí đeo ba lô, cơ bản đã chuẩn bị xong.
Sau khi đánh thức 002 đang ngủ đông, tất cả ra khỏi xe, còn tôi thì lại khởi động xe lần nữa.
Trần ca mở nắp bình xăng, sau khi thấy tôi lăn khỏi ghế lái, thì trực tiếp ném chiếc bật lửa đang cháy vào đúng điểm.
Ngọn lửa xẹt đất lóe lên, liếm vào miệng bình xăng.
Tôi lăn ra hai mét, không kịp bò dậy, chống nửa người trên nhìn chằm chằm vào lối vào đường hầm, thì thấy chiếc xe đang bốc cháy lao vào đường hầm.
Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa cao ngút trời thiêu đốt đỉnh đường hầm, đám thây ma bị buộc phải phân tán, lửa bao phủ trong âm thanh ồn ào, không ít con ngã xuống.
Nhưng nhiên liệu trong bình không còn nhiều nên ngọn lửa nhanh chóng lắng xuống.
"Chính là bây giờ."
“Đi!”
Trần ca cầm rìu xông vào.
Trong khi đi qua khoảng trống nơi lũ zombie bị cuốn trôi bởi ngọn lửa, anh vừa cầm rìu vừa chém vào những con zombie để mở rộng khoảng trống.
Tôi cẩn thận tránh những con thây ma đang bốc cháy, theo sát phía sau, đẩy những xác chết trên mặt đất bằng khung sắt được tháo ra khỏi thùng sau xe, mở đường cho Trần ca.
Tiểu Bàn và 002 bọc hậu.
Trên người Tiểu Bàn bọc kín cồng kềnh khiến cho tốc độ chậm lại, nhưng cũng may 002 đủ nhanh nhẹn để bảo vệ Tiểu Bàn.
Chạy với tốc độ cao, tinh thần căng thẳng, sau khi ra khỏi hầm cả ba chúng tôi đều kiệt sức.
Tiểu Bàn ngồi bệt xuống đường, thở hổn hển.
“Quá khủng khiếp, thiếu chút nữa là em chết trong đó rồi.”
Tôi lấy nước cho Trần ca và tiểu Bàn, “Nếu không có 002, thì quả thật cậu chết chắc trong đó rồi đấy.”
Tiểu Bàn lòng vẫn còn kinh hãi nốc hết nửa chai nước vào bụng, cung kính nhìn chằm chằm 002, “Đa tạ sư huynh cứu mạng!”
002 nửa ngày không lên tiếng.
“Này, không phải cậu đang tức giận vì tôi không cho cậu hôn đấy chứ?”
002 vẫn không lên tiếng.
Tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại mới phát hiện 002 đang đứng thất thần nhìn lên mặt trời, ngọn đèn sau cổ đỏ rực.
Tiểu Bàn mặt đầy lo lắng nói: "Quên đi, cậu muốn hôn thì hôn đi, cho cậu hôn là được chứ gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT