Mà Tiểu Bàn sau khi biết cấu hình của 002, trên mặt viết rõ 3 chữ to đùng "Tôi choáng váng".
Tiến đến bên cạnh 002, cúi đầu quan sát phần da trên cổ cậu ta, nhỏ giọng thầm thì: “Dáng vẻ này quá ư là thật, da xương đều giống y như thật.”
002 không nhúc nhích, mặc kệ cậu ta quan sát, bỗng nhiên cơ thể nghiêng về trước, môi chạm một cái lên trán Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn chết sững cả người, sau đó kinh hãi che trán nhảy ra.
“Cậu làm gì đấy!”
002 vẫn vô cảm như trước, ánh mắt nhìn theo hướng Tiểu Bàn.
"Không phải cậu có tình cảm với tôi đấy chứ? Tôi là trai thẳng nhà lành nha, không muốn bị bẻ cong đâu!"
002 trực tiếp nhìn thẳng cậu ta, thậm chí còn nghiêng đầu bối rối hỏi, "Cong gì cơ?”
Tiểu Bàn kêu thảm thiết, "Cậu cố tình khinh bạc tôi, ah ah ah, tôi không còn trong sạch. "
Tôi và Trần ca trố mắt nhìn nhau.
Tình huống đột ngột trước mắt thực sự có chút khó hiểu.
Không để ý đến Tiểu Bàn đang kêu khóc om sòm, tôi ho khan hai tiếng, hỏi 002: “Cậu, cậu hôn cậu ta làm gì.”
“Khuôn mặt con người xít lại gần, mắt nhắm nghiền và hô hấp dồn dập, được định nghĩa là muốn hôn.”
Cái này ...
Mới vừa rồi Tiểu Bàn ghé đến quan sát cấu trúc của 002, tầm mắt nhìn xuống, thật giống như đang nhắm mắt lại, vì cảm thấy hứng thú mà hưng phấn, hô hấp quả thật gấp gáp rất dễ gây hiểu lầm.
"Cái rắm á, tôi có đòi hôn đâu, cậu cũng không có màn hình hiển thị. Tôi thà hôn nữ thần trên máy tính bảng của tôi còn hơn." Tiểu Bàn giương nanh múa vuốt, tiện thể báo thù.
Trần ca đè cậu ta lại, bình tĩnh nhắc nhở: “Không được đánh, không được đánh.”
Tiểu Bàn lập tức ỉu xìu, vẻ mặt đau đớn, như thể cậu ta mới bị đi bán d.âm không bằng.
“Tôi không thể đánh rắm, cấu trúc phần cứng của tôi không bao gồm các thiết bị tạo và thoát khí, hơn nữa tôi có một màn hình hiển thị.”
Vừa nói, 002 vừa giơ tay phải lên, một ánh sáng nhỏ nhấp nháy hai lần ở cổ tay, hiển thị một màn hình bỏ túi.
Sau đó nói tiếp, "Có thể kết nối với vệ tinh và dự báo thời tiết. Ngày mai trời sẽ nắng."
Vẻ mặt của Tiểu Bàn đờ đẫn, hoàn toàn không nói nên lời.
Vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tôi vỗ vai cậu ta, khuyên nhủ: “Cậu giận người máy làm cái gì.”
Nhưng từ đạo nghĩa, tôi vẫn phải giải thích với 002 một chút, “Cậu không nên tùy tiện hôn ai đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ... nó sẽ khiến người ta mất hứng. "
Âm thanh máy móc của 002 không dao động, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút hoài niệm một cách khó hiểu." Nhưng mẹ tôi thường hôn tôi như thế. Bà nói rằng tiếp xúc có thể truyền tải sự quan tâm, tôi không có mất hứng."
Trần ca bắt được trọng điểm trong lời cậu ta nói, liền truy hỏi: "Cậu còn có mẹ à?"
Trời sáng nhanh hơn dự kiến, công viên câu cá yên tĩnh, lại có 002 đang canh gác. Ba chúng tôi có được giấc ngủ ngon hiểm có.
Sau khi ăn uống no đủ và thu dọn đồ đạc, chúng tôi sẵn sàng trở lại đường cao tốc, tiếp tục đến Bắc Kinh.
Để tránh bị lộ, 002 đã tách ra khỏi chúng tôi.
Chúng tôi không có lý do gì để ngăn cản, và tất nhiên, chúng tôi cũng không thể ngăn cản được.
Xe chạy được khá xa, nhưng khi nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện 002 vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn về hướng chúng tôi rời đi.
Trần ca phá vỡ im lặng, “Có phải tổ chức của 002 chính là nơi chúng ta đang tìm kiếm không?”
Tôi gật đầu, không ngạc nhiên khi Trần ca có thể đoán ra chân tướng, nhưng tâm trạng cũng không được thoải mái.
Theo như lời 002 nói, có thể phán đoán cha mẹ trong lời cậu ta, chính là những nhà nghiên cứu đã tạo ra cậu ta.
Tổ chức có trình độ khoa học công nghệ như vậy, thì khó có thể tìm thấy một tổ chức thứ hai nào khác ngoài Viện Nghiên cứu Quốc gia.
Nhưng 002 cũng cho biết tổ chức này đang tạm thời ẩn náu để tránh bị truy bắt và tấn công.
Tại thời điểm này, 002 cũng được cử đi làm nhiệm vụ thay vì ở lại bảo vệ viện nghiên cứu, có lẽ vì có giữ lại cậu ta cũng vô ích, bởi kẻ mà họ muốn tránh né không phải là thây ma.
Ngay cả Viện nghiên cứu quốc gia cũng cần phải trốn đối thủ, tôi đưa Trần ca và Tiểu Bàn tùy tiện xông vào, có phải là lựa chọn chính xác không?
Nghĩ đến đây lòng tôi càng thêm nặng trĩu, không khỏi suy tư, có nhất định phải đi Bắc Kinh tìm viện nghiên cứu, tìm hiểu mục đích của bà chủ, nhằm thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng ngây thơ của mình không??
Có bao nhiêu phần trách nhiệm cho những lí do này?
Với tôi mà nói, dù chết ở thủ đô cũng chẳng sao, dù sao cũng chỉ một thân một mình, không có gì phải lo lắng.
Nhưng Trần ca và Tiểu Bàn thì khác.
Nhiều lần tôi thấy Trần ca nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong ví đến ngẩn người, đó là một cô gái với mái tóc ngắn, nụ cười dũng cảm trong bộ quân phục.
Tôi cũng từng thấy Tiểu Bàn thà đối mặt với bầy thây ma mà chấp nhận rủi ro, để nhặt lại chiếc điện thoại di động cũ rất nhanh hết pin, bởi ở đó chứa hàng nghìn bản ghi WeChat từ người nhà cậu ấm.
Tôi đạp thắng xe.
“Nếu không chúng ta quay về đi, không đến thủ đô nữa.”
Tiểu Bàn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Em đã nói nhất định là anh không chịu được mà, vậy hay là nghe em, đi thêm 20 phút nữa sẽ thấy một mô hình hoạt náo viên nhỏ tại trạm dừng, nghỉ ngơi ở đó nửa giờ. "
Trần ca cũng đồng ý," Một mình cậu lái xe mệt quá, lát nữa hai ta dạy cho Tiểu Bàn một chút, trên đường có thể cho cậu hít thở một chút.”
"Dù sao thì bây giờ trên đường cũng chẳng có xe. Rất thích hợp cho người mới bắt đầu thử tay lái đó.”
Trần ca pha trò, nhưng tôi không thể cười nổi.
Trong lòng nặng trĩu lắc đầu, "Em không mệt, chúng ta trở về thành phố S đi, không đi tìm nguồn gốc thây ma nữa, cũng không phải đi thăm dò chân tướng cái khỉ gì nữa. Nghỉ ngơi một thời gian, em sẽ giúp anh tìm cô gái trong ví và đưa Tiểu Bàn về đoàn tụ với bố mẹ.”
Trần ca trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT