Trần ca dựa lưng vào ghế sô pha, liếc nhìn Tiểu Bàn, "Thằng nhóc này, ngày sinh bây giờ có quan trọng không?"

Đúng vậy, điều quan trọng bây giờ không phải là ngày sinh nhật!

Tôi nhìn Trần ca, sẵn sàng giải thích, chuẩn bị sẵn sàng.

Trần ca quay đầu nhìn về phía Tiểu Bàn, khinh thường nói: “Đừng nói là sinh nhật không quá bốn chữ số, ngay cả 3.1415926 cũng phải ghi nhớ. Bằng không người như cậu sao có thể tìm được bạn gái. "

Tiểu Bàn suy nghĩ một lúc lâu mới giật mình nói: "Ồ! Em hiểu rồi."

Cậu thì hiểu được cái gì, cậu không hiểu gì cả!

Tôi thở dài, "Trần ca, sao anh lại làm loạn với Tiểu Bàn."

Lúc này Trần ca mới cười cười, ngồi ngay ngắn, "Anh không ngốc. Ai lại không lo lắng chứ. Lúc trước cậu đã cố gắng hết sức để cứu Tiểu Đồng, hơn nữa lúc đó mới chỉ vừa tiếp xúc, còn chưa hiểu rõ. Thì sao có thể chia sẻ hết những “lá bài chưa lật” ra chứ?"

Tiểu Bàn mạnh mẽ gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó em chạy tới như kẻ điên, đương nhiên không đáng được biết chuyện lớn như vậy."

Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy được như mong đợi, không khỏi nở nụ cười.

Ngay từ đầu Trần ca và Tiểu Bàn đã là những người như vậy.

Một lúc sau, vẻ mặt của Tiểu Bàn đại biến, hạ giọng nói, "Nhân tiện, anh Tiểu Trang, anh nói xem có phải cô chủ của chúng ta... là từ tương lai trở về không."

Tôi ghét bỏ liếc nhìn cậu ta một cái.

Xuyên không, giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi cậu được học đi đâu hết cả rồi thế?

Hơn nữa, ai là cô chủ của cậu?

Cậu ta vẫn chưa nói xong, bắt chéo ngón tay lên cằm, làm ra vẻ không thể đoán trước, "Giàu có, xinh đẹp và quyền lực, lại còn có thể đoán trước được thảm họa. Cái này rất giống trong truyện xuyên không, và mấu chốt quan trọng nhất là mua nhà cách đây 5 năm, sau khi mua xong thì giá nhà lên như điên, đây không phải xuyên không thì là cái gì! "

"May mắn?"



Trần ca ngập ngừng trả lời.

Tiểu Bàn lắc đầu lải nhải. "Sao có thể? Không thể may mắn như vậy. Năm năm trước, thành phố còn chưa lấy đất xây trường học, là đất hoang ở ngoại thành. Nên chả có ai dở hơi mà đi mua nó cả. "

Trần ca ho khan một tiếng, "Kỳ thực vẫn có người đó."

"Trước khi nhập ngũ, anh đã mua vài tòa nhà ở đây, vì vậy anh mới đến gặp đồng đội cũ. Nhân tiện ... thu tiền thuê nhà."

Tiểu Bàn im lặng.

Cảnh tượng rất xấu hổ.

Trần ca ho nhẹ rồi đi ngủ.

Đến ngày hôm sau, mọi người thức dậy và bắt đầu chuẩn bị.

Hai thùng bánh quy nén chất đống ở băng ghế sau xe, nước khoáng cũng để trong cốp xe, năm thùng đầy đủ cho ba người chúng tôi uống ít nhất hai tháng. Ngoài ra còn có một ít xúc xích, thịt khô… tóm lại, gần như tất cả những gì chống đói đều mang theo.

Tuy nhiên, thức ăn tự hâm nóng là món mà tôi mang theo nhiều nhất.

Nồi lẩu tự đun và cơm tự hâm nóng.

Đi trên đường sẽ không thể so với nơi trú ẩn có các loại rau dự trữ. Đi đường dài, ít nhất rau trong thức ăn tự sinh nhiệt có thể dùng khẩn cấp.

Tôi cũng lấy một phần quần áo, ba bộ dày mỏng khác nhau. Dù sao thời tiết khó lường, không ai đoán trước được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Tiểu Bàn thậm chí còn cầm theo hai chiếc ô để đề phòng.

Chiếc xe đã được trang bị đầy đủ.

Sau khi xác định được lộ trình, mọi người thay nhau canh đêm, nghỉ ngơi để đảm bảo trạng thái của cả đoàn được điều chỉnh tốt nhất trước rạng sáng.

Đại học thành phố nằm ở bên rìa, chúng tôi chạy ra khỏi nội thành, lên đường cao tốc.

Quả nhiên giống như chúng tôi đoán trước, không có nhiều zombie trên đường cao tốc, con đường rộng rãi, dễ lái xe.



Không khi trên đường trầm lặng, trong xe cũng rất yên tĩnh. Tiểu Bàn nghiên cứu bản đồ, còn Trần ca thì nhắm mắt nghỉ ngơi chuẩn bị canh đêm.

Đây là những gì chúng tôi đã thảo luận trước đó.

Chuyến đi này không ngắn, chúng tôi muốn chạy một mạch đến thủ đô, chẳng những bình xăng quá nhỏ mà lái xe lâu tôi cũng không chống đỡ được.

Tiểu Bàn không thể lái xe, còn Trần ca thì không thể điều khiển hướng lái xe bằng một tay.

Hơn nữa tình hình ban đêm rất nguy hiểm nên chúng tôi quyết định đi gấp vào ban ngày, trước khi trời tối thì tìm chỗ gần đó để sửa chữa vào đêm, khi đó tôi sẽ ngủ, còn họ sẽ thay phiên nhau canh đêm. .

Lượt đầu sẽ do Trần ca canh gác nên anh ấy phải đi ngủ sớm.

Cây cối hai bên đường xum xuê tươi tốt, như muốn chọc thủng bầu trời, bóng râm liên miên khiến lòng người hụt hẫng.

Phía trước dựng hai thanh sắt trần trụi, chỗ cần treo tấm biển trống không.

Tiểu Bàn nhắc nhở, "Khu vực đó là khu dịch vụ, còn hơn một nghìn mét, chúng ta dừng lại luôn hả?"

Tôi đi chậm lại, trong lòng lại vướng bận.

Việc dỡ bỏ bảng thông báo chắc chắn không phải do thây ma hay tai nạn, tức là có người ở trạm dịch vụ, người sống.

Hơn nữa để tháo bảng biển cao như vậy thì số lượng người sẽ không ít, khẳng định có tổ chức.

Chúng tôi mang theo một chiếc xe đầy đủ vật dụng, nhưng chỉ có ba người, Trần ca bị thương ở cánh tay, ai nhìn vào thì cũng chỉ là một khối thịt béo.

Dù mang theo súng gây mê nhưng cũng không nhờ cậy được gì.

Dù sao cũng rất phiền phức.

Tiểu Bàn nhìn thấy sự do dự của tôi thì giải thích, "Ba giờ nữa trời sẽ tối. Trạm dịch vụ tiếp theo cách đó 82 km. Hơi xa đấy. Hơn nữa anh đã lái xe hơn bốn giờ, cho dù có thể nghỉ ngơi trên đường một lúc, nhưng còn dầu xe thì... "

Cậu ấy cong chưa nói xong, nhưng tôi hiểu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play