Trời nhá nhem tối, dự tính một tiếng nữa trời sẽ tối hẳn. Mọi người tụ tập một chỗ nghe tiếng hít thở của nhau lại càng thấy thấy hồi hộp vô cùng.

Đội nhóm có thân thủ tốt của Chu Thành Dược đang đợi ở cửa hàng quần áo, người già và trẻ em thì ở bên kia.

Tiểu Bàn cọ vào người tôi hỏi, "Anh Tiểu Trang, chúng ta phải đợi đến khi nào."

Tôi nhìn ra bên ngoài, hầu hết mọi người đều đang ngả trên đất chuẩn bị nghỉ ngơi.

Quả thực không còn sớm…

Trần ca ôm gậy bóng chày trước ngực, đứng lên, "Chúng ta không thể hành động cùng nhau. Anh với Lục tử đi trước, dụ đội tìm kiếm xuống tầng 1. Sau năm phút thì Tiểu Bàn cắt nguồn điện. "

Lục tử là một thanh niên trong đội Chu Thành Dược, kỹ năng cũng ngang sức với Trần ca.

Tôi lắc đầu, "Chờ đã."

Tiết Tuyết vẫn chưa quay lại.

Trần ca thuyết phục: "Đừng lo lắng, hai bọn anh có chừng mực, sẽ không đụng độ với bảo vệ. Hơn nữa đợi lát nữa thì trời tối đen, lúc đó lại càng phiền phức."

Tôi thở dài và lặp lại, "Chúng ta chờ Tiết Tuyết trở lại đã."

Tiểu Bàn “ơ” một tiếng: "Đúng vậy, Tiết Tuyết đi đâu thế? Dẫn Tiểu Đồng tới chỗ của Chu đại ca à? Tiểu Đồng thích mấy đứa trẻ ở đó, có bạn có bè."

"Không đúng, chúng ta đợi cô ấy làm gì? Để cô ấy và Tiểu Đồng đợi ở đó. Chúng ta hành động là được rồi. Cứ dụ đội tìm kiếm đi trước đã, sau đó sẽ tìm cách khống chế lão sư. Hiện tại cổ cũng có làm được gì đâu, chỉ đi chơi không à."

Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, "Các anh khỏi cần lo dụ đội tìm kiếm nữa."

Tiết Tuyết dắt Tiểu Đồng đứng trước cửa với vẻ mặt thoải mái.

Nhưng có một người đứng sau họ.

Đó là người phụ nữ bên cạnh Lão sư, cao ráo, trang điểm tinh tế và lộng lẫy như gặp lần trước.



Nhưng cô đã thay bộ trang phục màu đỏ mang tính biểu tượng của mình, vẻ kiêu kỳ bớt chói mắt hơn một chút, nhưng lại càng thêm lạnh lùng khó gần.

“Quan Yến.” Cô giới thiệu tên mình.

Trần ca và Chu Thành Dược đứng dậy theo bản năng, bày ra tư thế phòng thủ.

Tôi gạt hai người sang một bên, hứa sẽ giải thích cho họ sau.

Trong lòng hơi ngạc nhiên. Ban đầu chỉ định thử thôi, không hy vọng nhiều, không ngờ lại thành công.

Tôi bước đến cảm ơn Quan Yến.

Cô dời tầm mắt, ánh mắt lãnh đạm, chỉ khi dừng trên người Tiểu Đồng mới lộ ra một chút mềm mại.

"Tôi không muốn giúp các anh, chỉ là không đành lòng để thằng bé tuổi còn nhỏ mà phải chôn cùng."

Nói xong, cô xoay người rời đi, đi vài bước liền quay đầu, sốt ruột thúc giục, "Còn không nhanh lên, đợi lát nữa họ tỉnh lại bây giờ."

Tiết Tuyết nhanh chóng giải thích, "Hôm nay bọn họ tụ tập, chị Quan đã bỏ thuốc ngủ vào rượu."

Nhưng không ai cử động.

Trần ca và Chu Thành Dược lần lượt cau mày đợi tôi giải thích chuyện này.

Tại sao người phụ nữ bên cạnh lão sư lại xuất hiện ở đây, tại sao lại biết kế hoạch của chúng tôi? Tất cả những vấn đề này, tôi có thể hiểu vì sao họ không tin.

Tuy nhiên, thời gian không còn nhiều, nên tôi chỉ có thể giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, "Quan Yến cùng phe với chúng ta."

Trần ca trầm tư nhìn tôi một lúc, sau đó gật đầu, "Được rồi, anh tin cậu."

Sau đó anh dẫn đầu ra ngoài, đi về phía Quan Yến.

Chu Thành Dược cũng im lặng đi theo, những người khác thấy vậy cũng lục tục vây cạnh Quan Yến.



Chỉ có Tiểu Bàn vẫn còn đang sững sờ, "Anh Tiểu Trang, có chuyện gì vậy?"

Tiết Tuyết giao Tiểu Đồng cho vợ của Lý Đống, sau đó đến gần Tiểu Bàn, gõ nhẹ vào đầu cậu ta, "Đồ mập mạp nhà anh lại lén nói xấu em. Ai chơi bời mỗi ngày vậy hả? Chị gái đây đi làm chính sự mà, đừng đứng ngốc ở đây nữa, anh theo em đi cắt nguồn điện đi."

Nói xong cũng không chờ Tiểu Bàn hoàn hồn lại, liền kéo cậu ta đi.

Chúng tôi dừng lại ở lối vào nhà hàng. Mùi rượu nồng nặc bên trong. Thành viên chủ chốt của đội tìm kiếm quả nhiên đang nằm ngủ xiêu vẹo thành một đống. Đầu bếp đang thu dọn tàn cục, thấy chúng tôi đi vào thì sợ tới mức làm vỡ đống bát đĩa trên tay.

Cũng may Quan Yến ra mặt xoa dịu, "Đây là những ứng cử viên của đội tìm kiếm cứu hộ. Lão sư đã uống quá nhiều. Bây giờ đang nghỉ ngơi trong cửa hàng nội thất. Lát nữa ngài ấy muốn gặp họ nên để họ đợi ở đây trước đã."

Đầu bếp gật đầu, không nghi ngờ lời Quan Yến nói, sau đó xoay người định đi thu dọn phòng bếp.

Thế nhưng Quan yến lại đột ngột ra tay, gọn ghẽ đánh vào sau gáy hắn. Đầu bếp trợn mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.

Tôi líu lưỡi, người đẹp thật sự không dễ chọc vào.

Quan Yến xoay người nhìn về phía chúng tôi, hi vọng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, "Hắn đang ở trong cửa hàng nội thất. Nhưng nghĩ lại, đối đầu với hắn cũng có nghĩa là trở thành kẻ thù của toàn bộ nơi trú ẩn. Các anh thực sự muốn làm vậy sao?"

Tôi lắc đầu, "Hắn là kẻ thù của cả nhân loại."

Chu Thành Dược để lại sáu người trong nhóm, trói tất cả những người trong đội tìm kiếm cứu hộ tránh việc họ tỉnh lại sẽ khó khống chế.

Còn chúng tôi chia nhau hành động, đến cửa hàng nội thất trước.

Vị lão sư kia đang nằm trên giường, hô hấp đều đều.

Cửa hàng nội thất có hệ thống báo động điện tử. Người này cẩn thận quá, lại còn lắp lưới điện xung quanh cửa hàng nên không thể trực tiếp xông vào.

Nhưng chỉ cần đợi đến khi đèn tắt, chúng tôi đi vào là có thể bắt được hắn.

Sau cả ngày lo lắng đề phòng, anh Lý rốt cuộc cũng lộ ra một chút an nhàn trên mặt, "Hắn chỉ có một mình, chúng ta đều tới đây. Có phải quá mức cần thiết không."

Chu Thành Dược cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play