Sau đó thì không còn tin tức gì của cô ấy nữa, còn tôi thì phải quản lí siêu thị hoạt động trong nửa tháng.
Điều này không bình thường.
Rõ ràng tôi đã bảo với cô ấy là ngày 20 tôi sẽ bắt đầu vào học và phải quay lại trường vào ngày 15. Cổ đã đồng ý và nói rằng sẽ cho tôi một công việc bán thời gian khác vào ngày 14.
Nhưng hôm nay là ngày mười sáu.
Không thể liên lạc được với cô ấy và một công việc bán thời gian khác cũng không có.
Cô chủ là một người kỳ quặc, nhưng cũng là một người đẹp, cực kỳ đẹp.
Cô ấy mới ngoài ba mươi tuổi, không đi làm, nhưng cũng chẳng thiếu tiền.
Dáng người thướt tha, khuôn mặt lộng lẫy, quần áo thì toàn là đồ hiệu xa xỉ, phong cách sang chảnh, một đôi giày còn đáng giá bằng cả một năm sinh hoạt của tôi.
Tiền lãi hàng tháng của siêu thị là mấy chục nghìn, nhưng sau khi trừ lương của tôi và tiền mua hàng thì chỉ còn lại chưa đến 5 nghìn. Ngay cả một chiếc túi cổ cũng không đủ tiền mua, vì vậy việc mở siêu thị cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lần đầu gặp cổ, tôi không tránh khỏi những liên tưởng không hay. Ví dụ, thực ra cô ấy được một người đàn ông giàu có bao nuôi...
Nhưng sau khi làm việc trong siêu thị nhỏ này được hai năm, tôi nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.
Bởi vì cô chủ có rất nhiều người theo đuổi. Chỉ riêng trong hai năm qua, đã có cả tá xe sang đậu trước cửa siêu thị tới đón cổ.
Cô ấy cũng từng hẹn hò với một vài người, nhưng không quà, không tiền và cũng chẳng kéo dài lâu ...
Điện thoại trong túi tôi rung lên. Tôi lấy ra xem thì thấy hết pin.
Tôi nhanh chóng lấy lại ý thức và tìm dây sạc ở mọi nơi. Tình cờ, tôi tìm thấy mấy chục cục sạc dự phòng mới tinh ở trong góc, tôi bóc hết ra để sạc.
Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra một vấn đề, không đủ phích cắm.
Tôi bị thức tỉnh. Nếu mất điện thì tất nhiên internet sẽ bị ngắt kết nối. Ngay cả khi điện thoại còn pin thì nó cũng sẽ vô dụng mà thôi.
Tôi không còn ba mẹ, nên phải bận rộn làm thêm trong bốn năm đại học để kiếm tiền đóng học phí. Tôi không có bạn bè, vì vậy vào thời điểm này, tôi không biết phải thông báo cho ai cả.
Sau khi nghĩ ngợi, tôi gọi điện cho bạn cùng phòng, nói với cậu ta rằng có thể sẽ có zombie, bảo cậu ta nhanh chóng tích trữ đồ đạc và không nên ra ngoài trong thời gian tới.
Bạn cùng phòng không tin, nhưng khi thấy giọng điệu nghiêm trọng của tôi, cậu ta liền đồng ý.
Còn hai mươi phút nữa... Tôi bật TV lên nghe ngóng tin tức.
Trên TV đang phát sóng một chương trình tạp kỹ quốc gia. Những người tham gia chương trình đang hát và nhảy trong trang phục sặc sỡ. Không có gì bất thường.
"Tick".
Kim phút đồng hồ chỉ đến con số mười hai. Một tiếng sấm nổ ra ngoài cửa sổ, trời tối sầm lại.
Tôi hốt hoảng, vội vàng mở cửa sổ ra. Không thể nhìn thấy gì, nhưng âm thanh trên đường rất rõ ràng.
"Quái, sao đột nhiên trời tối đen thế!"
"Có chuyện gì vậy? Trời nhiều mây à?"
“Trông không giống vậy. "
Tiếng chửi bới, tiếng phanh xe và tiếng va chạm vang lên. Nhưng điều thực sự đáng lo ngại là tiếng la hét.
"Cô cắn tôi làm cái quái gì vậy!"
Ánh sáng nhấp nháy trên đường là ánh đèn flash điện thoại di động. Cũng nhờ thứ ánh sáng yếu ớt này mà tôi có thể nhìn rõ tình hình bên dưới.
Chỉ nhìn một cái, không thể không nôn mửa.
Một người phụ nữ bê bết máu đè một người đàn ông xuống đất, cắn vào bụng anh ta một cách tuyệt vọng. Máu và máu, người đàn ông bất động. Sau đó người phụ nữ cầm nội tạng trên tay rồi nhét vào mồm một cách tuyệt vọng.
Cô ấy, không, biểu hiện của cô ấy đờ đẫn, cử động cứng nhắc. Cô ấy đã không còn là con người trong một thời gian dài. Cô ấy là một thây ma.
Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, họ chạy tán loạn, nhưng rõ ràng là có nhiều hơn một con quái vật có thể ăn thịt người như thế.
Tôi ôm nhà vệ sinh một lúc, nhưng vì chưa ăn gì nên cứ ọ ẹ.
Lòng bàn tay tôi lạnh ngắt, ý nghĩ không thể tin được dần trở nên rõ ràng--
Zombie thực sự ở đây!
Nhưng những thứ này đến từ đâu?
Trong lòng ớn lạnh, nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, tôi bật đèn flash rồi nhìn xuống bên dưới.
Người đàn ông bị vỡ bụng ở bên dưới đứng dậy, ngơ ngác nhìn lên nguồn sáng. Máu trên mặt đất chưa kịp khô, bụng hắn vẫn còn đang mở, ruột kéo theo máu chảy ròng ròng trên mặt đất, gớm ghiếc kinh người.
Chắc chắn có thể bị lây nhiễm, chỉ cần bị zombie cắn, sẽ trở thành đồng loại của chúng.
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, lòng tôi trầm xuống một cách tồi tệ.
TV vẫn bật và nữ khách mời nổi tiếng cầm micro giả điên. Tiếng cười nói cùng tiếng la hét và khóc lóc trên đường phố, đầy chế giễu.
Tôi đóng rèm cửa lại không dám bật đèn rọi nên chỉ bật một bóng đèn nhỏ rồi dựa vào tường tìm kiếm tin tức.
Vị trí đầu tiên trên hot search chính là #Bỗng dưng một ngày đen đủi, zombie ăn thịt người #
Trong đó đầy sự hoảng loạn.
"Tôi đến trung tâm thương mại với bố mẹ, nhưng họ bắt đầu cắn như điên ngay khi rời khỏi nhà. Họ không chú ý đến tôi khi tôi gọi tới. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, bây giờ tôi đang trốn trong toilet trung tâm thương mại, không dám đi ra ngoài nữa”.
"Tôi thấy rồi. Tận thế đến rồi, đây là chuyện gì thế không biết?"
"Những người đó đã trở thành zombie. Nếu bị cắn, chúng ta sẽ chết! Mọi người hãy trốn trong nhà, đừng ra ngoài!"
Vuốt xuống thì bị trắng trang.
…… Xin lỗi, bạn không thể truy cập trang này.
TV nhấp nháy, màn hình tối đen rồi tắt ngóm.
Tôi mở giao diện tin nhắn ra, không thấy hồi âm. Con số vẫn dừng lại ở bộ đếm ngược đến số cuối cùng, sau đó là câu hỏi của tôi.
Tôi hỏi anh ta là ai, làm sao anh ta biết zombie sẽ đến, và tại sao anh ta lại thông báo cho tôi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT