Nhưng người đăng bài không phản hồi, mặc cho bình luận nổi lên ầm ầm.
Tuy nhiên, xem kỹ bài thông báo thì thấy ngữ điệu người đăng tải rất bình tĩnh, mô tả chỗ tránh nạn rất dễ chịu thoải mái, ngược lại khiến người ta cảm thấy không đáng tin.
Thời gian là năm ngày trước.
Tôi xem đi xem lại các câu hỏi tiếp theo trong phần bình luận, hỏi Tiểu Bàn, "Có ai thành công vào khu lánh nạn có phản hồi lại không?"
Tiểu Bàn lắc đầu, "Em không thấy."
Điện thoại rung lên trong tay tôi một chút, thông báo pin yếu rồi.
Tôi trả lại cho Tiểu Bàn, "Trong kho vẫn còn sạc pin. Ngày mai tôi lấy cho cậu."
Rồi quay đầu ném cái gối cho cậu ta, nhưng lại gặp chút rắc rối.
Giường thì đủ, nhưng vấn đề là chỉ có một cái chăn. Tôi cau mày, trong tiềm thức lẩm bẩm.
"Chắc là hai người phải đắp một chăn rồi."
Ai ngờ Tiểu Bàn nghe xong liền kéo gối đến bên giường, cắn chặt môi.
"Trang ca, đây là lần đầu tiên của em, anh phải nhẹ nhàng đấy!"
...Cái quái gì thế!
Mang trong lòng một đống pháo nổ, nếu tôi không giết được cậu ta, thì tôi là kẻ thất bại.
"Có tin không tôi ném cậu ra ngoài cho zombie ăn bây giờ."
"Anh hai, đừng mà, em sai rồi, em chỉ đùa chút thôi."
Sáu tiếng trước khi tờ mờ sáng, cuối cùng Tiểu Bàn cũng chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì thay đổi môi trường nên cậu ta trằn trọc không yên.
Đồng hồ báo thức reo đúng giờ, âm thanh ồn ào.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, mở rèm cửa, vừa vặn nhìn thấy sự luân chuyển ngày đêm.
Kể từ thời điểm đó, các bước mặt trời mọc dường như đã bị bỏ qua, từ đen tuyền trở thành tươi sáng, chỉ trong tích tắc.
Nhìn ánh nắng chói chang của mùa đông tháng mười hai, tâm trạng tôi chẳng thoải mái hơn chút nào.
Rốt cuộc nguyên nhân là gì.
Rửa mặt xong, tôi vào nhà kho tầng 2, tìm được mười mấy cái sạc pin, sau khi kiểm tra thì thấy có 5 chiếc đã được sạc đầy.
Đặt mấy cái sạc hết điện trở lại vị trí cũ, đề phòng còn hữu ích trong tương lai.
Mấy cái sạc có điện đều giao cho Tiểu Bàn, dù sao ngoài điện thoại của cậu ta ra thì máy của mọi người có sạc cũng vô dụng.
Tiểu Bàn cầm lấy pin sạc dự phòng, hai mắt sáng ngời, động tác thành thạo vừa sạc vừa khởi động máy. Sau khi nhấp vào Weibo, cậu ta đột nhiên “huh” một tiếng.
"Có người rep em."
Tôi cau mày, nghiêng người qua.
Ở góc dưới bên phải có thông báo tin nhắn mới.
Tôi nhấp vào, thấy một câu trả lời đơn nhất từ Weibo, "Nơi tránh nạn đã liên lạc được với quốc gia, cứu viện sẽ đến sớm thôi. Ai muốn đến Bắc Kinh lánh nạn, hãy đến đây."
Tiểu Bàn trố mắt, ngạc nhiên nói: "Cứu viện Quốc gia, vậy thì chúng ta có thể được cứu rồi."
Tôi không nói gì, nhưng lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Khu vực chúng tôi ở tuy không lớn, nhưng lại gần đại học thành phố, dân cư đông đúc, số lượng zombie không thể coi thường, mà điều quan trọng nhất chính là ---- giao thông bị tê liệt.
Trong trường hợp này, ngay cả khi nhà nước điều động, việc đưa tất cả mọi người đến Bắc Kinh vẫn là một điều viển vông.
Tiết Tuyết vừa chải đầu vừa đi tới, "Anh đang xem gì thế."
Tôi giải thích ngắn gọn về mạng di động của Tiểu Bàn, bao gồm cả tin tức về nơi trú ẩn.
Nghe xong Tiết Tuyết mắt sáng lên, cô ấy cũng có quan điểm giống Tiểu Bàn.
"Vậy thì còn chần chừ gì nữa, chúng ta đi nhanh thôi."
Trần ca cúi đầu, mài rìu. Anh ấy không tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng đột ngột phản bác, "Cứu viện quốc gia chỉ dành cho các tình huống cá biệt. Sẽ không bắt buộc tập trung người sống sót, mà sẽ phong tỏa khu vực để ngăn chặn khuếch tán. "
Ngụ ý, nơi trú ẩn này đã nói dối.
Trần ca là một quân nhân, mặc dù đã xuất ngũ nhưng những gì anh ấy nói về cuộc giải cứu của nhà nước chắc chắn là sự thật.
Tiểu Bàn vốn có phần kính nể Trần ca, có chút dao động, "Là nói dối? Vậy tại sao họ lại làm thế..."
"Để tập trung những người sống sót."
"Để tập trung những người sống sót?"
Tôi và Tiết Tuyết đồng thanh nói.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Không nhìn cũng hiểu ý cổ, tôi lắc đầu, "Lý do cụ thể thì khó nói, nhưng những người đó không ngần ngại nói dối để tập trung những người sống sót lại. Ở đây có rất nhiều khúc mắc. Căn cứ vào những gì họ nói, nơi trú ẩn có đầy đủ nguồn cung, hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, nhất định là có mưu đồ. "
Bầu không khí thật nặng nề.
Tiểu Bàn đột nhiên hít một hơi, hoảng sợ nói.
"Em suýt nữa thì bị họ lừa. Có lẽ họ định dụ dỗ những thiếu nam ngây thơ như em. Đợi khi em đến đó, họ sẽ tàn sát, ức hiếp, bla bla... rồi dọa chết em".
Thẳng đến khi tất cả mọi người đều cạn lời nhìn cậu ta, ngay cả Tiểu Đồng cũng tỏ vẻ chán ghét, Tiểu Bàn mới “hắc hắc” cười hai tiếng.
Tôi liếc cậu ta một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, "Em định đến nơi tránh nạn xem tình hình như nào, có ai muốn đi cùng không."
Bất kể mục đích lừa người của chúng là gì, thì chung quy nơi trú ẩn này không hề đơn giản. Có mạng, còn có toan tính tập trung những người sống sót.
Đặc biệt hơn, thời điểm đăng bài là nửa tháng trước, ngày thứ ba của đợt bùng phát virus zombie.
Lúc đó, đa số mọi người đang còn hoảng loạn đối phó với tình hình cấp bách, nhưng người này đã đăng bài và có ý định thành lập một nơi trú ẩn, thực sự rất bình tĩnh và có chút bất thường.
Hoặc là hắn trời sinh lí trí, có khả năng thích nghi cao, hoặc ... giống như tôi, hắn đã nhận được thông báo từ trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT