Nếu để Chu Tố Khanh dạy bảo, Mai Như thà chủ động đâm đầu xuống hồ một lần nữa!
Với tính của nàng chắc chắn sẽ phất tay áo bỏ đi. Nhưng đây là Mạnh phủ, Chu Tố Khanh còn là khách quý của dì. Dù kiêu căng thì Mai Như vẫn biết kiềm chế, đợi gặp dì hẵng nói chuyện. Nghĩ vậy nàng bèn miễn cưỡng đè nén sự chán ghét trong lòng, giữ sắc mặt bình tĩnh rồi cùng nha hoàn đến chỗ tiểu Kiều thị.
Mạnh Uẩn Lan đã có mặt từ sớm, thấy Mai Như tới liền nhịn chả được mà lén làm mặt quỷ – có tiểu tỷ muội cùng chịu khổ với mình thì sao không cao hứng chứ?
Mai Như trừng mắt liếc nàng ấy, nhìn đã biết nàng ấy chả có ý tốt.
Mạnh Uẩn Lan cười thầm. Đợi đến hồi nàng ấy nhìn phía sau Mai Như là Chu Tố Khanh thì cười không nổi, lông mày nhíu lại. Trong nháy mắt, nàng ấy ngượng ngùng thu lại ý cười, bày ra dáng vẻ quý nữ rụt rè lẫn tư thế ngồi cực kỳ đoan chính với lưng thẳng tắp. Nàng ấy sợ mình làm sai cái gì lại bị so sánh với Chu Tố Khanh.
“Dì,” Mai Như tiến lên chào hỏi.
Đây là giờ luyện chữ của tiểu Kiều thị. Thấy nàng tới, bà chỉ gật đầu, thuận miệng giao phó, “Tuần Tuần, con ra đằng sau luyện chữ cho tốt rồi biên soạn lại mấy quyển sách kia.” Bà hướng ánh mắt về phía Chu Tố Khanh, cười nhạt, “Phái Cẩn, làm phiền ngươi.”
“Tiên sinh khách khí.” Chu Tố Khanh khom người chắp tay rồi cười với Mai Như, “Như muội muội, mong muội không chê ta kém cỏi.”
Mai Như chả thèm ứng đối, cũng không hề nhìn nàng ta mà chỉ cầu khẩn tiểu Kiều thị, “Dì, không cần làm phiền Chu tỷ tỷ.”
“Tại sao?” Tiểu Kiều thị chưa ngẩng đầu lên, bà nói gọn lỏn, “Chữ của Phái Cẩn rất đẹp.”
Mai Như biết dì đã quyết nhưng hôm nay nàng cũng hạ quyết tâm thuyết phục tiểu Kiều thị. Đôi mắt hoa đào xoay chuyển, Mai Như lại mở miệng, “Dì, Tuần Tuần không hiểu một chuyện.” Giọng nàng mềm mại, phối hợp với gương mặt tròn khiến người khác đau lòng.
“Chuyện gì?” tiểu Kiều thị hỏi nàng.
Mai Như mừng thầm nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang, nàng đắc ý nói, “Người xưa nói cầm kỳ thi họa chú trọng bản tính từng cá nhân, nếu bị người khác ép buộc thì chẳng phải sẽ tạo nên tác phẩm kệch cỡm?” Tay cầm bút của tiểu Kiều thị dừng lại, bà ngước mắt nhìn nàng. Mai Như tiếp tục, “Dì, giống như một gốc hoa, một ngọn núi, một cảnh quan tự nhiên, nếu có người khăng khăng đòi thay đổi chúng thì còn gì thú vị?”
Tiểu Kiều thị nghe đến đây thì gác bút xuống. Bà cẩn thận cân nhắc, không khỏi lắc đầu, “Miệng lưỡi Tuần Tuần đúng là khéo léo, suýt chút nữa dì bị con cho vào tròng!” Bà nói, “Con so mình với gốc hoa nhưng không nghĩ tới nếu để mặc nó lớn lên thì cũng chẳng phải chuyện tốt.”
Nghe ý bà, Mai Như biết mình chưa thoát khỏi tay Chu Tố Khanh. Nàng thật lòng ghét kẻ làm bộ làm tịch này nên lại tìm cách thoát thân, “Dì đã nói vậy thì chúng ta cùng tranh luận về chữ ‘tốt’ đi. Thế gian rộng lớn, cái gì tốt, cái gì không tốt? Mà nhân gian có hàng trăm triệu người, chỉ sợ mỗi người lại nhìn chữ ‘tốt’ theo cách khác nhau. Ai tốt ai xấu sao có thể quyết định bằng lời nói của một người?”
“Lời này của Tuần Tuần thú vị đấy.” Tiểu Kiều thị đề nghị, “Hôm nay trùng hợp An ca nhi còn ở trong phủ, hay là Tuần Tuần và Phái Cẩn cùng viết chữ để ta với An ca nhi đánh giá? Chỉ cần ta hoặc An ca nhi nói con ‘tốt’, dì sẽ không ép con luyện viết nữa.”
Mai Như tất nhiên đồng ý.
Mạnh Uẩn Lan nghe vậy vội nói, “Nương, con cũng muốn!” Nàng ấy luôn bị Chu Tố Khanh đè đầu cưỡi cổ, hiện giờ chỉ mong thắng một lần, nhất định không để mẫu thân xem thường.
Tiểu Kiều thị nhìn Chu Tố Khanh để hỏi ý nàng ta. Chu Tố Khanh đương nhiên đồng ý, nàng ta là tiểu thư nổi tiếng khắp kinh thành, còn Mai Như…là kẻ vô danh tiểu tốt. Người khác nhắc tới nàng cũng chỉ “ồ” một tiếng rồi lại nói có phải Mai tam cô nương tính tình ngang ngược không.
Quyết định xong, tiểu Kiều thị lệnh cho nha hoàn đi thông báo Mạnh An. Trong chốc lát, nha hoàn đã về bẩm báo, “Thái thái, nhị gia nói đã biết. Nhị gia còn bảo chỉ ngài ấy cùng thái thái bình luận sợ vẫn sẽ có bất công, đúng lúc Yến Vương điện hạ cũng ở đây thì không bằng mời ngài ấy cùng đánh giá?”
Tiểu Kiều thị gật đầu, “An ca nhi suy nghĩ chu toàn. Vậy càng tốt, học vấn của Yến Vương điện hạ xuất chúng nổi danh kinh thành.”
Vốn dĩ Mai Như còn chút tự tin song giờ biết Phó Tranh đang ở đây, nàng liền bốc hỏa! Phó Tranh được Hạ Thái phó dạy dỗ, Chu Tố Khanh là cháu gái Hạ Thái phó, hai người vốn quen biết, chưa kể còn có hơi hướm thanh mai trúc mã. Phó Tranh chắc chắn sẽ thiên vị cô em tốt của hắn!
Nha hoàn chuẩn bị kỹ càng bút mực cho ba người, tiểu Kiều thị ra đề, “Nếu so chữ thì chúng ta chọn Linh Phi Kinh[1] đi.” Linh Phi Kinh rất thích hợp cho nữ tử viết, dùng kiểu chữ Tiểu Khải[2] thanh tú dịu dàng nên vô cùng phù hợp để thử thách bản lĩnh một cô nương.
Mai Như khẽ nhíu mày.
Kiếp trước, nàng luyện Linh Phi Kinh cả trăm lần nhưng cuối cùng phải bỏ cuộc. Giờ mà viết sẽ lộ ra nàng gà mờ. Mai Như đành bất chấp nói, “Dì, nếu xem trọng chữ viết của từng người thì sao nhất định phải để họ viết cùng một thứ?”
Tiểu Kiều thị khó hiểu hỏi, “Viết khác nhau thì so thế nào?”
Mai Như đáp, “Từ xưa trong văn chương không có hạng nhất vì vốn dĩ chẳng thể so sánh. Như Lan Đình Tự[3] cùng Hàn Thực Thiếp[4] thì cái nào nhất, cái nào nhì?”
Tiểu Kiều thị nghe là biết mình lại bị Mai Như xoay mòng mòng. Bà than một tiếng, không thể không tấm tắc, “Ta sắp bị miệng lưỡi Tuần Tuần đánh bại rồi! Nếu đã vậy thì các con cứ dùng bản lĩnh của mỗi người, chúng ta chỉ xem viết tốt hay không thôi.”
Mai Như lè lưỡi, Mạnh Uẩn Lan và Chu Tố Khanh đều đã đặt bút viết. Hai người vốn tài trí hơn người, đâu giống nàng chỉ biết khôn vặt… Mai Như cụp mắt, lỗ tai hơi nóng lên.
Có nha hoàn thuật lại toàn bộ tình hình bên này cho Phó Tranh và Mạnh An. Đặc biệt là đoạn đối thoại giữa tiểu Kiều thị cùng Mai Như được kể rất sinh động.
Phó Tranh nghe xong, sắc mặt thoáng nặng nề.
Lời lẽ của cô nhóc này đúng là đủ sức khiến người khác choáng váng không thể cãi lại. Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì phần lớn nàng chỉ đang tìm cớ thoái thác.
E rằng điểm lợi hại nhất của vị Mai tam cô nương này là cái miệng chẳng chừa đường sống cho ai!
Phó Tranh lắc đầu.
Mạnh An chắp tay, “Điện hạ, biểu muội của ta nhỏ tuổi khiến ngài chê cười rồi.”
“Không sao.” Phó Tranh dùng ánh mắt hờ hững trả lời.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, nha hoàn đem tác phẩm của ba vị cô nương đến. Một bức là Linh Phi Kinh kiểu chữ Tiểu Khải, một bức là Lan Đình Tự theo kiểu chữ Lệ[5], bức cuối cùng viết câu thơ của Tô Tử Chiêm[6] bằng kiểu chữ Hành[7].
Phó Tranh liếc mắt một cái liền nhận ra chữ Tiểu Khải của Chu Tố Khanh. Chữ cũng như người, thanh tú dịu dàng, không có gì bất ngờ. Hắn quay đầu nhìn hai bức còn lại. Lan Đình Tự được viết chưa tốt lắm, thể chữ Lệ hơi khó với nữ tử. Song nét chữ của bức này rất đoan trang trịnh trọng, đầu tròn đuôi nhọn, lực cổ tay không tồi, xứng đáng vào hàng cao cấp. Bức cuối cùng thì…
Phó Tranh xem thật tỉ mỉ, hắn hơi cau mày, không nhịn được mà khẽ cười.
Oo———oOo———oΟ
Mai Như nhàn rỗi, đi theo Mạnh Uẩn Lan nghe tiểu Kiều thị giảng bài. Hôm nay bà dạy Trung Dung. Cái này hơi khó với Mai Như, nàng mới nghe một chút đã mơ màng sắp ngủ tới nơi. Nàng vừa gục đầu xuống thì bọn nha hoàn mang ba bức thư pháp về, Mai Như vội vàng dựng lỗ tai lên nghe.
Nha hoàn đứng đầu nói, “Nhị gia bảo ba bức đều tốt, nhưng nếu nhất định phải chọn bức tốt nhất thì là Linh Phi Kinh.”
Nghe vậy Chu Tố Khanh liền khiêm tốn cười. Với nàng ta mà nói, những lời khen ngợi này không thấm vào đâu. Mạnh Uẩn Lan vô cùng tức giận, trong lòng nàng ấy đang hung hăng mắng anh mình. Mai Như là người vui nhất. Được một tiếng “tốt” thì không phải nhìn mặt Chu Tố Khanh nữa! An biểu ca đúng là người tốt! Nàng không khỏi cười trộm.
Tiểu Kiều thị lại hỏi, “Yến Vương điện hạ nhận xét thế nào?”
“Yến Vương điện hạ chưa chọn bức tốt nhất, chỉ bảo nếu nhất định phải chọn bức xấu nhất thì chính là bức viết thơ Tô Tử Chiêm.”
Lời này khiến vẻ vui mừng trên mặt Mai Như đông cứng, nàng bất giác chất vấn, “Hắn có nói lý do không?”
Nha hoàn kia thoáng do dự rồi thận trọng đáp, “Yến Vương điện hạ nói cầm kỳ thi họa chú trọng bản tính từng cá nhân, thể hiện chân thật tính cách mỗi người. Bức thư pháp này mang dáng vẻ kệch cỡm nhất, chỉ biết láu cá bắt chước chứ chẳng ra hồn.”
Tên Phó Tranh này!
Dám bê nguyên xi lời nàng nói!
Mai Như nghiến răng nghiến lợi, tức đến bốc hỏa, hận không thể xé tan tành cái khăn đang cầm.
Chu Tố Khanh lời hay không nói, chỉ biết nói lời dở, còn cố tình an ủi, “Như muội muội, Yến Vương điện hạ luôn khắc nghiệt, muội đừng để bụng.”
Mai Như căm giận thầm nghĩ, ai mướn ngươi nói thay hắn! Làm như hai người cùng một nhà không bằng! Phó Tranh thích nhị tỷ của ta chứ có thích ngươi đâu!
Sau khi rời Mạnh phủ, Mai Như càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng mất mặt. Xe ngựa sắp tới phủ Định Quốc Công thì nàng lại chỉ thị xà ích quay đầu xe.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Mai Như đều không thích cả văn lẫn võ, cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ bản thân nên làm gì. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình phải đấu một trận ra trò!
Xe ngựa Mai phủ tới một cửa hàng bán giấy bút, Mai Như mới thò người xuống xe, vừa ngẩng đầu–
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Phó Tranh và Chu Tố Khanh đang sánh bước bên nhau rời khỏi Tứ Hỉ Đường!
Lửa giận bừng bừng trong lòng Mai Như, nàng tức muốn nghẹt thở, hiện tại chả hề muốn đối mặt với hai người này. Nàng vừa định quay trở lại xe ngựa thì Phó Tranh với bộ dạng xua đuổi người tới gần chợt nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo thoáng lướt qua mũ trùm đầu của nàng. Đã bị hắn thấy nên Mai Như chẳng thể tránh mặt nữa, không thì nàng lại mang tiếng nhát gan!
[1] Tuyển tập chữ Tiểu Khải của Linh Phi Kinh, người được mệnh danh là Đệ Nhất Tiểu Khải.
[2] Được cải biên từ chữ Lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
[3] Tác phẩm thư pháp nổi tiếng của Thánh Thư – Vương Hy Chi, ông được người đời ca tụng là Thiên Hạ Đệ Nhất Hành Thư.
[4] Còn được gọi là Hoàng Châu Hàn Thực Thi Thiếp, là tác phẩm được Tô Thức viết vào năm thứ hai Tống Thần Tông Nguyên Phong (1069).
[5] Là kiểu chữ thông dụng trong công văn, rất phổ biến giữa thế kỷ II và III TCN.
[6] Tô Thức, tự là Tử Chiêm. Ông là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ngoài ra ông còn là nhà thư pháp sở hữu bút pháp được liệt vào hàng nổi tiếng và có giá trị nhất.
[7] Là dạng viết nhanh của chữ Khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ Hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ II.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT