Hai huynh muội Mai Tương và Mai Như vừa về phủ liền đến chỗ Kiều thị.
Bọn nha hoàn vén rèm lên, Mai Tương bước một chân vào phòng, vừa liếc mắt nhìn thì chân còn lại tức khắc dừng bước. Mai Như thấy khó hiểu, đứng sau đẩy hắn, “Ca ca, sao tự dưng đứng lại?” Nói rồi nàng nghiêng đầu nhìn bên trong–
Hóa ra đại tẩu đang hầu hạ mẫu thân!
Mai Như thè lưỡi, im thin thít.
Nghe tiếng Mai Như, Đổng thị mới thoáng ngước mắt nhìn nhưng không thấy hai huynh muội. Nàng ấy mau chóng cúi đầu, lại im lặng như trước.
Mai Tương khum tay trước miệng ho “khụ” một tiếng rồi mới tiếp tục đi vào.
Nhìn con quỷ đòi nợ này, Kiều thị bỗng giận sôi máu. Hôm nay Yến Vương điện hạ tới phủ, ba ca nhi của nhị phòng đều có mặt; Nguyên ca nhi bụng đầy kinh luân, Nhuận ca nhi lanh lợi thông minh, Kỳ ca nhi chưa đủ một tuổi tròn tròn đáng yêu. Thế mà con trai bà lại chẳng thấy tăm hơi đâu! Lúc lão thái gia hỏi, Mai Dần chỉ biết bịa chuyện rằng Mai Tương có việc cần làm…
Lửa giận sôi trào trong lòng Kiều thị, nhưng Mai Như và Đổng thị ở đây nên không tiện làm con trai mất mặt. Bà nghiêm mặt hỏi, “Mấy ngày qua lông bông ở đâu?”
Mai Tương cười nói, “Thôn trang bạn con gặp chút rắc rối, con rời thành để giúp một tay, hôm nay mới về.”
Biết hắn nói xạo để dỗ dành mình, Kiều thị hung hăng liếc xéo Mai Tương. Nhìn con dâu im lặng cúi gằm đầu đứng một bên, bà phải biện minh hộ con trai. Bà lạnh nhạt trách cứ, “Con bận việc bên ngoài mấy ngày liền không về, cũng chẳng biết nhớ nhung người trong nhà!”
“Hài nhi nhớ mà!” Mai Tương lại nhận sai.
Kiều thị bèn đuổi hắn, “Về viện tử của con để nghỉ ngơi đi.”
Được mẫu thân cho phép, Mai Tương đứng dậy, đồng thời liếc nhìn Đổng thị. Nhưng nàng ấy vẫn đang cúi đầu, không hề chú ý đến phu quân là hắn, như thể hắn không tồn tại… Mai Tương đứng im trong giây lát rồi một mình đi ra ngoài.
Kiều thị nhấp ngụm trà, quay đầu nói với Đổng thị, “Cả ngày nay con cũng mệt rồi. Ta không sao cả, con về đi, tối cũng không cần qua đây.”
Đổng thị đáp, “Vâng.” Nàng ấy thi lễ rồi rời đi theo lời bà.
Thật ra Đổng thị hiểu rõ tâm tư Kiều thị, chẳng qua bà muốn tác hợp nàng ấy cùng Mai Tương. Song nhân duyên kiếp này của hai người họ là sai lầm, sao còn có thể tác hợp? Hắn về chắc sẽ đi ngay đến chỗ mấy con hồ ly tinh khiến nàng ấy thêm ấm ức, còn chẳng bằng hắn đi luôn đi!
Nghĩ vậy, Đổng thị thở dài, chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc.
Nàng ấy chậm rãi bước, chưa tới viện tử đã có nha hoàn phấn chấn đến bẩm báo, “Đại nãi nãi, đại gia về rồi!”
Người Đổng thị hơi cứng lại, nàng ấy khẽ gật đầu.
Trong phòng, Mai Tương đã cởi ra áo ngoài mặc hồi nãy, hiện giờ hắn khoác lên áo dài xanh lá mặc trong nhà. Hắn đứng đó, tư thái thanh nhã, tay cầm bức tranh, mắt nhìn giường.
Thấy hắn như vậy, Đổng thị chẳng biết mở lời thế nào đành ngồi xuống trước gương. Tối nay bà bà không cần nàng ấy hầu hạ, Đổng thị liền gọi Hòa Tuệ vào vì nàng ấy muốn chải kiểu tóc thoải mái hơn.
Hòa Tuệ vừa mới vén mành lên, Mai Tương vẫn cúi đầu mà sai bảo, “Pha chén trà nhỏ mang tới đây.”
Hòa Tuệ sửng sốt rồi khom lưng lui ra ngoài.
Trong phòng tĩnh lặng, Mai Tương quay đầu lại thao thao bất tuyệt với Đổng thị, “Hôm nay ta chọn được mấy bức tranh chữ khá đẹp, đặc biệt là bức Phúc Bích Vũ Hồng Tiêu này. Nàng thấy treo ở đâu thì được?”
Đổng thị không nhìn, chỉ thuận miệng đáp, “Thư phòng của đại gia còn trống đấy.”
“Ây da, không được, không được.” Mai Tương lại gần nàng ấy. “Bức tranh này mang thần thái của con gái, treo trong thư phòng sẽ khiến người ta chê cười.”
Hắn còn sợ bị chê cười?
Đổng thị khẽ cười, tiện tay gỡ xuống trâm ngọc. Đúng lúc giơ tay lấy cây trâm thứ hai thì Mai Tương đã thay nàng ấy gỡ xuống. Đầu ngón tay bất cẩn chạm vào bàn tay hơi lạnh của hắn, Đổng thị run run, xấu hổ thu hồi tay lại.
Nàng bất động, người đứng phía sau cũng vậy, trong phòng bỗng nhiên im ắng.
Mai Tương cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Hắn cúi xuống, tay nhẹ nhàng ấn trên đầu vai Đổng thị. Hắn nhìn hình ảnh của nàng ấy trong gương, đôi mắt hoa đào phảng phất gợn sóng ái tình.
Đổng thị mất tự nhiên mà cụp mắt xuống.
“Dao nhi…” Mai Tương dịu dàng gọi nàng ấy.
Đột nhiên, bên ngoài có người tới truyền lời, “Đại gia, di nương khó chịu, không biết có phải bị động thai không.” Đúng là giọng nha hoàn hầu hạ Triệu di nương.
Mai Tương vừa nghe liền trả lời, “Tới đây.” Nếu hắn nhìn xuống sẽ thấy Đổng thị cụp mắt cười nhạt. Nàng ấy đứng dậy, đôi tay đang ấn trên vai nàng ấy liền trượt xuống.
“Đại gia, hôm nay ngài muốn nói chuyện gì?” Đổng thị đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt chẳng còn lưu lại biểu cảm ban nãy.
Mai Tương ngạc nhiên, ngượng ngùng bảo, “Hôm nay ta mua tranh chữ, trên người không còn bạc.”
Hết bạc thì mới đối tốt với nàng?
Giống như vừa nãy dỗ dành nàng sao?
Đáy lòng Đổng thị đau xót nhưng vẫn cười, “Đại gia, đến ngài còn không có thì sao ta có được?” Nàng ấy nói tiếp, “Bạc được phân mỗi tháng ta đều có việc tiêu dùng. Hiện giờ ta chỉ còn nhiêu đây, ngài muốn thì cứ cầm hết đi.” Nói rồi nàng ấy đưa cho hắn một cái hộp gấm lấy từ đáy hòm.
“Đại gia, ngài cầm rồi mau đưa thư bỏ vợ cho ta.”
Đổng thị nhìn hắn, bình tĩnh bảo, “Từ nay về sau, chúng ta chẳng còn quan hệ, không ai nợ ai.”
Mai Tương sững sờ.
“Đại gia,” nha hoàn truyền lời bên ngoài lại thúc giục, “di nương khó chịu lắm.”
Không hiểu sao, có ngọn lửa bất chợt bùng lên trong Mai Tương. Hắn gào, “Giục cái gì mà giục? Ốm đau thì mời đại phu!”
Trên bàn trang điểm, những cây trâm ngọc vẫn lặng lẽ tỏa sáng lấp lánh.
Oo———oOo———oΟ
Lưu mụ mụ thuật lại ngắn gọn tình hình từ viện tử bên kia. Kiều thị nghe xong, nhịn không được mà thở dài.
Mai Như đang ăn vặt ở bên cạnh, hiếu kỳ hỏi, “Nương sao vậy?”
“Còn không phải tại ca ca lúc nào cũng khiến người khác lo lắng của con sao? Không về nhà mấy ngày liên tiếp, về rồi thì chui vào chỗ mấy con hồ ly tinh! Suốt ngày ở bên ngoài đàn đúm, bị những kẻ kia…cám dỗ đến hư thân mất nết. Bây giờ ta hận không thể đánh gãy chân nó!” Kiều thị giận dữ nói.
Ca ca mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu thì sao khá nổi?
Mai Như nhíu mày, bỗng nhiên nhanh trí nghĩ ra ý tưởng. Nàng lên tiếng, “Nương, hay là đưa ca ca đến chỗ dượng?”
Dượng mà Mai Như nhắc tới là chồng tiểu Kiều thị, cha Mạnh Uẩn Lan – Mạnh Chính. Ông hiện tại nhậm chức tổng binh[1] ở Thiểm Cam.
“Chỗ đó à?” Kiều thị cau mày, thẳng thừng lắc đầu, “Con cũng thấy thân thể ca ca mình rồi đó, yếu ớt như thế sao chịu được khổ ở quân doanh?” Bà rõ ràng xót con.
“Nương!” Mai Như càng nghĩ càng thấy đây là ý hay, nàng khuyên nhủ, “So với việc ca ca nhàn rỗi tại kinh thành thì chi bằng để dượng quản thúc. Chưa biết chừng trải qua một phen rèn luyện, ca ca lại trưởng thành.” Dĩ nhiên Mai Như không tiết lộ mai sau Phó Tranh lãnh binh đi Tây Bắc; đến lúc ấy ca ca ít nhiều cũng có công trạng, chắc chả đến mức không làm nên trò trống gì.
“Chuyện này…” Kiều thị vẫn nhíu mày. Mai Như còn muốn nói tiếp thì Kiều thị lại chuyển chủ đề, “Tuần Tuần, hôm nay đi Mạnh phủ thế nào?”
Nghĩ đến dì, Mai Như lại đau đầu. Nàng vội vàng kể lại rồi van xin, “Mẫu thân à, con không muốn đi.” Mẫu thân thương nàng nhất, cũng hiểu rõ tính dì, sao có thể để dì tra tấn nàng? Nàng thật cao tay, Mai Như mừng thầm. Sợ Kiều thị không đồng ý, nàng nhanh nhẹn ôm tay Kiều thị làm nũng, “Mẫu thân tốt, con thật sự không muốn đi.”
Kiều thị trầm ngâm, khi mở miệng lại là, “Ý kiến của dì con không tồi. Tuần Tuần, ngày mai nhớ đi chỗ dì.”
Mai Như trở tay không kịp, hoàn toàn ngỡ ngàng, “Nương?” Nghĩ đến miệng lưỡi lợi hại của dì, khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng bệch.
Kiều thị sờ đầu con gái, bà thở dài, “Tuần Tuần, vi nương ngày thường thật sự nuông chiều con quá mức. Con đến chỗ dì học thêm vài thứ cũng là chuyện tốt.”
Mai Như không hiểu nổi, bình thường mẫu thân thương nàng nhất, tự nhiên sao có thể để nàng chịu khổ ở nhà dì?
Kỳ thật, nói tới nói lui cũng vì hôm nay Kiều thị gặp được Phó Tranh.
Nhắc tới Yến Vương điện hạ, đúng thật phải khen hắn tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện. Nhị phòng e ngại hắn không xứng với Thiến tỷ nhi nhưng Kiều thị lại thấy vị Phó thất lang này chẳng tồi; nhân phẩm lẫn diện mạo nổi bật, hậu trạch sạch sẽ, chỉ có xuất thân hơi kém nên không được thánh sủng. Nếu không được thánh sủng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tranh giành ngai vàng…
Kiều thị càng nghĩ càng thấy Phó thất lang tốt, song bà biết đối phương không đời nào coi trọng Tuần Tuần!
Bốn cô nương của phủ thì Vân tỷ nhi ôn hòa chững chạc, có đọc chút sách vở, rất xứng đôi với con vợ lẽ phủ Tây Bình Bá. Thiến tỷ nhi sở hữu dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, xử sự vô cùng chu đáo, có lão tổ tông chống lưng, tương lai dĩ nhiên sẽ lấy người trong sạch. Bình tỷ nhi nhỏ tuổi nên tạm không bàn tới, chỉ còn mỗi Tuần Tuần là vấn đề nan giải.
Tuy nuông chiều con gái nhưng Kiều thị sao không biết nàng có bao nhiêu cân lượng?
Dung mạo Tuần Tuần trung bình, học vấn trung bình, tính nết lại khó chiều, đầy thứ để bắt bẻ.
Cân nhắc xong, Kiều thị sao an tâm nổi?
Đúng lúc này lại nghe được tiểu Kiều thị nói thế, bà cảm thấy mình phải có trách nhiệm giúp cải thiện thanh danh con gái. Chứ không mang cái tiếng kiêu ngạo, Tuần Tuần còn có thể lấy người tử tế à?
Mai Như không biết Kiều thị gặp Phó Tranh nên tâm tư mới chuyển biến như vậy. Nếu biết, nhất định nàng sẽ tức chết!
Hôm sau, Mai Như thỉnh an lão tổ tông xong liền thưa chuyện đi học ở Mạnh phủ.
Lão tổ tông không có ý kiến, chỉ nhắc nhở, “Cháu theo dì học quy củ cũng tốt, đừng quậy phá!”
Mai Như gục đầu, ỉu xìu đáp, “Vâng.”
Ngồi xe tới Mạnh phủ, mới vừa thò người bước xuống, Mai Như đã nghe có người gọi nàng, “Như muội muội.” Nghe cái giọng điệu giả dối kia, Mai Như nhíu mày quay đầu nhìn–
Quả nhiên là Chu Tố Khanh!
Mai Như thầm than số mình đen đủi, nàng hơi cau mày hỏi, “Chu tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến đây?”
Chu Tố Khanh mỉm cười, dùng bộ dạng đoan trang hiền thục giải thích, “Hôm qua Kiều tiên sinh bảo ta chỉ dẫn muội tập viết nên ta mới đến.”
Mặt mày Mai Như sa sầm, “Ngươi chỉ dẫn ta?”
Nếu để Chu Tố Khanh dạy bảo, Mai Như thà chủ động đâm đầu xuống hồ một lần nữa!
Lời tác giả
Mẹ ruột: Phó Tra, thanh mai trúc mã của con chế giễu chữ Tuần Tuần xấu kìa.
Phó Tra: …Chữ nàng cũng hơi xấu.
Chú thích
[1] Là danh xưng một chức quan võ, tương đương với chức quân đoàn trưởng hiện nay.
để nhận được thông b
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT