Liệp Chứng Pháp Y - Tổ Trọng Án ( Quyển 3)

Chương 2: If you kill him, he will win


1 năm

trướctiếp

Cả ngày hôm nay ai đứng bên cạnh La Gia Nam cũng đều phải bịt mũi. Tại hiện trường gây án, Kỳ Minh vô cùng căng thẳng. Anh dùng tay đã chạm vào thi thể mà nắm chặt lấy cánh tay La Gia Nam. Vào mùa hè, hắn mặc áo ngắn tay, mùi nước tử thi trên da không thể nào rửa sạch được, khỏi nói cũng biết ‘ngây ngất’ như thế nào.

Nhìn thấy La Gia Nam gõ cửa đi vào văn phòng, mắt hổ của đội trưởng Trần Phi trừng lớn. Ông lập tức vung tay lên: “Cút!”

“Đội trưởng, sao chú cũng…” La Gia Nam tự thấy bản thân chỉnh lí hồ sơ xong chưa kịp làm gì đã chạy đến đây, hắn vội vàng co chân đứng ra ngoài cửa: “Chuyện nghiêm túc. Cháu đến báo cáo công tác.”

“Tôi nghe Viên Kiều báo cáo rồi. Mới mấy phút mà cậu đã phát hiện ra thông tin mới rồi à?” Trần Phi vừa nói vừa mở cửa sổ để mùi bay ra bớt.

“Dạ không. Nhưng có chuyện này cháu cần nói chú biết.”

“Nói đi.”

“Dưới chân giường ở hiện trường vụ án có một câu tiếng Anh. Hồi Kỳ Minh ở Mỹ từng bị một kẻ giết người hàng loạt bắt cóc. Lúc cảnh sát đến nhà anh ấy, họ cũng tìm thấy một tờ giấy có ghi câu đó.”

La Gia Nam không ngửi được thứ gì trên người mìnn vì thần kinh khứu giác của hắn đều bị ám thuốc lá rồi. Kỳ Minh đang bị cảm nên nghẹt mũi không ngửi được chứ không thì thì tối qua anh đã đá hắn xuống giường rồi.

Trần Phi xoay người, dùng hồ sơ để quạt bớt mùi rồi nói: “Viên Kiều nói với tôi câu đó được dẫn từ một bộ phim… Tiểu La, chúng tôi chắc chắn sẽ lưu ý vấn đề này. Nhưng thầy Kỳ bị tập kích ở Mỹ, chuyện xảy ra cũng mấy năm rồi. Khả năng gã vẫn đuổi theo cậu ấy về Trung Quốc khá mong manh.”

“Dạ, cháu biết rồi. Cháu báo chú một tiếng thôi.” La Gia Nam gật đầu. Câu tiếng Anh được phun sơn lên và được trích từ bộ phim kinh điển ‘Se7en’. Bộ phim này được ít nhất một trăm triệu người trên toàn thế giới xem. Hơn nữa, nạn nhân được phát hiện đã chết gần nửa năm. Chỉ riêng đặc điểm này đã không phù hợp với thói quen phạm tội của những kẻ giết người hàng loạt. Theo Kỳ Minh, sau khi gây án, gã kia vì sợ cảnh sát không tìm thấy xác nên đã gửi một phần thi thể của nạn nhân đến đồn cảnh sát để chứng tỏ ‘thành tích khủng’ của mình.

Seven (được cách điệu hoá Se7en) là một bộ phim hình sự sản xuất năm 1995 của đạo diễn David Fincher với sự tham gia của dàn diễn viên tên tuổi Brad Pitt, Morgan Freeman, Gwyneth Paltrow và Kevin Spacey. David Mills (Pitt) và William Somerset (Freeman) là hai thám tử cùng làm việc với nhau để điều tra một vụ án giết người hàng loạt. Sau một thời gian, Mills và Somerset nhận ra kẻ sát nhân chọn những nạn nhân phạm tội theo danh sách ‘Thất hình đại tội’.

Khiêu khích. Đây là khiêu khích trắng trợn.

Sau đó, Kỳ Minh cũng cảm thấy mình căng thẳng quá mức nên khăng khăng đòi mua một bộ tóc giả mới cho Đồn trưởng Thái. Thế nhưng Đồn trưởng Thái nói đây là lần đầu tiên ông thấy pháp y nôn mửa ở hiện trường vụ án nên đây có thể xem như chuyện cười ‘trà dư tửu hậu’ thôi.

“Có báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?” Trần Phi hỏi.

“Ngày hôm qua Kỳ Minh bị sốt nên cháu không có để ảnh thức khuya. Cao Nhân làm. Để lát nữa cháu xuống nhắc.” La Gia Nam vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Kỳ Minh đi ngang qua hắn và để báo cáo khám nghiệm tử thi lên bàn của Trần Phi.

“Trong quá trình khám nghiệm tử thi, người ta thấy mô xương ngực của người chết đã rã ra thành những hạt như ngọc trai, các tế bào còn sót lại xung quanh đã được cạo để kiểm tra điện lượng. Dưới kính hiển vi, các tế bào xuất hiện hiện tượng phân cực, chất tế bào đều cô đặc, các nhân tế bào kéo dài và xếp thành hình hàng rào. Điều này phù hợp với tình trạng tổn thương xương và tế bào do điện giật. Căn cứ vào đó, cháu nhận định nguyên nhân tử vong là do bị điện cao áp giật.”

Sau khi nói xong, Kỳ Minh lấy khăn giấy ra xì mũi. Cơn sốt còn chưa hạ hẳn, hôm qua anh thật sự sốt đến đứng không nổi. Anh bị La Gia Nam bị ‘cưỡng chế’ nhét vào trong xe rồi kéo về nhà ngủ. Nếu hắn không làm vậy thì anh đã làm báo cáo khám nghiệm tử thi cả đêm rồi.

La Gia Nam hỏi: “Điện áp cao ạ? Cao bao nhiêu anh?”

Kỳ Minh nói: “Phải vượt quá điện áp dân dụng 220V, nếu không sẽ khó gây tổn thương xương đến mức đó.”

“Đội trưởng, lão Thái nói ở đó người ta ăn cắp điện nhiều lắm.” Ngay khi La Gia Nam vừa nhấc chân lên thì chợt nhớ ra mình vẫn đang thuộc diện ‘cảnh báo sinh hóa’. Vì vậy hắn lập tức đưa chân lại.

Trần Phi nhíu mày: “Nếu ăn cắp điện thì đã bị giật tại chỗ rồi. Làm sao mà vào trong nhà dân được?”

“Căn nhà đó cơ bản cũng không phải hiện trường đầu tiên.” La Gia Nam nói tiếp: “Dù sao thì chắc chắn không phải vô tình hay cố ý chạm vào ổ điện rồi. Không tìm thấy một cọng dây điện dư thừa nào ở hiện trường, bộ sạc điện thoại di động cũng chỉ được cắm vào ổ.”

Sau khi mở báo cáo khám nghiệm tử thi và đọc lướt qua, Trần Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước hết cứ điều tra theo hướng đây là một vụ giết người. Tiểu La, liên hệ với đồn cảnh sát và phân cục để bố trí nhân sự sắp xếp kiểm tra hiện trường. Thầy Kỳ, chờ có kết quả DNA thì đối chiếu cơ sở dữ liệu những người mất tích xem có xác định được danh tính người chết hay không.”

“Dạ, Cao Nhân đang làm.” Ánh mắt Kỳ Minh rơi vào tấm ảnh chụp hiện trường trên bàn làm việc của Trần Phi. Dòng chữ tiếng Anh dưới chân giường đã thấm đẫm nước thi thể đập vào mắt. Anh không nhịn được mà cắn chặt môi trong.

[If you kill him, he will win] – Nếu mày giết nó thì nó sẽ thắng.

Câu nói phi logic này đã xuất hiện trong cơn ác mộng của anh không biết bao nhiêu lần.

————————

DNA trích xuất trên bàn chải đánh răng không trùng khớp DNA của nạn nhân. Điều này cho thấy anh ta không phải là người nhà đó. DNA cũng không có trong cơ sở dữ liệu những người mất tích. Không quan trọng thân phận của nạn nhân là gì, nhưng có vẻ chẳng ai quan tâm đến việc anh ta còn sống hay đã chết.

Sau gần nửa tháng điều tra, phía nhà máy điện và các hộ dân di dời đã được thẩm tra nhưng không có thu hoạch gì. La Gia Nam đã đúng, đó không phải là hiện trường vụ án đầu tiên. Theo báo cáo giám định của Hoàng Trí Vĩ, kết quả phân tích thành phần trong đế giày của nạn nhân không trùng khớp với đất xung quanh hiện trường. Vậy là anh ta bị giết, sau đó xác anh ta bị vứt rong căn phòng tồi tàn chứ không phải anh ta tự mình bước vào.

Không xác định được danh tính nạn nhân khiến vụ án cũng không có tiến triển. Nơi đó là một khu mới được phát triển nên không có sự giám sát của tất cả các ban ngành. Đây chính là một điểm mù. Điều này khiến La Gia Nam không khỏi nhớ đến lần đầu hắn gặp Kỳ Minh – vụ án thi thể không đầu, danh tính cũng không rõ. Nếu Kỳ Minh không phát hiện được đốt sống cổ của nạn nhân bị hẹp rồi điều tra các hồ sơ bệnh án để tìm ra thân phận của nạn nhân, 80% vụ án sẽ được chuyển lên Tổ án treo ở lầu sáu.

Thi thể này lại không có dị tật, ít nhất là xương cốt không có vấn đề, những bộ phận khác thì thối rữa hết rồi. Phân tích độc lí và dược lí vẫn được thực hiện bằng cách sử dụng máy để phá xác giòi và chiết xuất dịch mô. Ngoại trừ lượng nicotine còn sót lại thì không có gì cả.

Kỳ Minh kiểm tra xương của nạn nhân thì nhận thấy xương ngón tay phải của anh ta thô to đáng kể so với tay trái. Vì vậy, anh nghĩ nạn nhân từng làm công việc lao động chân tay, chẳng hạn như dùng búa, xẻng và rìu trong thời gian dài. Cũng có thể anh ta là vận động viên điền kinh, ném bóng, ném đĩa, hoặc các bộ môn sử dụng một tay khác. Tuy nhiên, vấn đề này phụ thuộc vào độ tuổi, với cả nếu biến mất trong sáu tháng thì chắc hẳn phải có người báo cảnh sát.

Tất nhiên, không ai trách móc Kỳ Minh vì điều tra không được danh tính của nạn nhân. Nếu có thể giải quyết đám tội phạm bằng kĩ thuật pháp y thì còn cần cảnh sát hình sự làm gì? Ngoài đưa ra hướng điều tra ban đầu, kết quả công việc của những nhân viên kĩ thuật còn quan trọng khi kết tội tội phạm trước tòa. Còn việc lần ra manh mối, phần lớn vẫn trông chờ vào lực lượng cảnh sát hình sự trải qua nhiều lần điều tra và phân tích.

Đây là công việc chủ yếu dựa vào trực giác và kinh nghiệm, thường thì chỉ cần nghi phạm cử động tứ chi hay chớp mắt khi nói cũng có thể khiến họ nhận ra hắn. Vì vậy, nghề này vẫn luôn giữ được truyền thống tốt đẹp giữa những người đi trước và học trò của mình – những người chưa hiểu thấu đáo một số vấn đề.

Mặc dù La Gia Nam đã có đủ tư cách để ‘xuất sư’, thậm chí hắn có thể tự mình dẫn dắt lính mới nhưng hắn vẫn luôn đi theo Miêu Hồng và gọi cô là ‘sư phụ’. Dù sao thì một ngày làm thầy, suốt đời… À mà thôi. Không nên gọi Miêu Hồng là ‘cha’. Nếu không hắn sẽ bị nữ cảnh sát duy nhất của phòng Điều tra Hình sự đánh đến mức cha ruột hắn cũng nhận không ra.

“Có khi nào người ở nhà đó là hung thủ không?” Lữ Viên Kiều gõ hồ sơ rồi hỏi La Gia Nam. Lúc này hắn đang quay lưng lại với anh, mắt dán vào tấm ảnh hiện trưởng vụ án: “Cục sạc điện thoại cũng không lấy. Làm gì dọn đi gấp dữ vậy?”

“Anh hỏi rồi. Người nhà đó đã chuyển đi từ mười tháng trước, không khớp với thời gian nạn nhân tử vong. Họ không biết sau đó ai dọn vào nhà.” La Gia Nam vừa nói vừa quay đầu nhìn đàn em của mình. “Ủa mà anh nghe nói sư phụ em nộp đơn thi tuyển chức danh, muốn thăng chức hả?”

Lữ Viên Kiều thản nhiên cười: “Không anh. Thói quen của em thôi. Em cứ thấy mấy cuộc thi là em báo danh à. Nhưng mà em không ở một chỗ dài lâu được ấy.”

“Em tới Tổ trọng án mấy năm rồi?”

“Dạ, hơn ba năm, gần bốn năm gì đó.”

“Thời gian vậy cũng đâu có ngắn.”

Lữ Viên Kiều chỉ tay xuống dưới lầu, chiếc nhẫn trên ngón áp út được ánh đèn chiếu lấp lánh: “Trừ khi anh Cao Nhân bị điều đến chỗ khác thôi. Nếu không thì chắc chắn em không đi.”

La Gia Nam nghe mà mừng: “May mắn sư phụ với anh Đại Vĩ kết hôn rồi sinh con, nếu không Tổ trọng án cũng tuyệt hậu rồi. Nhưng anh Đại Vĩ đúng là vì tình yêu mà hi sinh cao cả thật luôn. Đang ở tuổi này mà xin điều sang Hậu cần để dưỡng lão.”

“Nè, dù sao thì cũng phải có người chăm sóc gia đình chứ. Hai vợ chồng cùng làm cảnh sát hình sự rồi con cái ai trông?” Lữ Viên Kiều đồng ý, bỗng anh nhớ đến cái gì rồi hỏi La Gia Nam: “Không phải dì lúc nào cũng kêu anh nhận nuôi một bé ở trại trẻ mồ côi hả. Sao anh chưa đi?”

La Gia Nam giả vờ run rẩy: “Thôi đừng nhắc. Mỗi lần nói tới chuyện này là mặt Kỳ Minh còn dài hơn con lừa nữa.”

La Gia Nam vừa nói xong thì nghe Kỳ Minh đứng ở cửa gọi hắn: “La Gia Nam, em ra đây chút.”

Lần này La Gia Nam run rẩy thật.

“Thiệu Thần gọi điện nói có hai đứa bạn cùng lớp tới rồi rủ anh tối nay đi ăn cơm. Tan ca thì em khỏi cần đợi anh, cứ về nhà trước.” Thật ra ban nãy Kỳ Minh đã nghe thấy hắn nói gì rồi. Nhưng văn phòng Tổ trọng án đầy người nên không tiện phát cáu. Chờ về nhà rồi xử thằng nhóc này sau.

La Gia Nam căng thẳng rồi chua chát hỏi: “Bạn học nào? Nam hay nữ?”

“Bạn học hồi đại học. Một nam một nữ, người ta là vợ chồng.” Biết La Gia Nam tính tình nhỏ nhen, Kỳ Minh cũng thẳng thắn nói: “Hoặc em đi chung cũng được. Thiệu Thần mời đó.”

“Hai bạn anh chắc là người nước ngoài ha? Mấy anh nói tiếng Anh em nghe không nổi. Thôi không đi đâu.”

“Anh nhớ có ai đó từng nói trình độ tiếng Anh của người ta cấp tám lận mà.”

“Chắc chắn là đàn em của em rồi chứ em chưa từng nói vậy.”

Lữ Viên Kiều nghe đến đây thì nghiêng đầu liếc hắn. Người ta là du học sinh ở Anh từ tiểu học, cần gì dùng mấy bài thi đó để chứng minh trình độ vậy?!

À đúng rồi. Nếu thi tuyển chức danh thì bắt buộc phải thi mà…

Cung kính ‘tiễn’ Kỳ Minh vào thang máy, La Gia Nam xoay người vào phòng, vỗ vào lưng ghế Lữ Viên Kiều: “Đàn em, tối nay em tăng ca.”

“Hả? Mắc gì?” Lữ Viên Kiều mấy nay lòng vòng ở Cục Công an nhiều đến mức anh cảm thấy da mình bị ăn nắng đến đen luôn rồi.

La Gia Nam cười lộ hàm răng trắng: “Nhìn xem, công trường bên cạnh hiện trường vụ án khởi công từ sáu tháng trước. Chúng ta đi công trường xem camera giám sát xem có thể tìm ra chút manh mối nào không.”

Lữ Viên Kiều bày ra vẻ mặt ‘em biết hết đó nha’ rồi nói: “Đàn anh, anh ngại tối ở nhà một mình chán hả? Sao không để sáng mai đi?”

“Buổi tối mát, chứ máy lạnh xe anh hư ba tháng rồi.” La Gia Nam ‘cây ngay không sợ chết đứng’.

“Nếu không thì…” Lữ Viên Kiều ra hiệu cho hắn đến gần rồi thì thầm: “Anh kiếm đại một bức tường nào đó xong nhắm mắt tông xe vô, tông tới khi nào hư thì đến chỗ ông Cổ bên Hậu cần đổi xe mới là được, đúng không?”

La Gia Nam vừa tức vừa buồn cười. Hắn đứng thẳng dậy rồi túm lấy gáy Lữ Viên Kiều, cả động tác và lực đạo giống y hệt như Miêu Hồng.

“Ranh con, bớt xúi bậy lại. Sao em không tự đi mà tông?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp