Bệnh Lạ

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Thanh xuân của tôi bắt đầu rối lên từ khoảnh khắc tôi thích Dung Hề.

 

Trên thực tế, trước đó, tôi sớm đã vì người này mà rung động vô số lần, chỉ là khi đó tôi còn trẻ, không hiểu.

 

Tôi không rõ tôi chỉ là gặp được anh liền sẽ rất vui vẻ, khi đi học chỉ chú ý khi nào được về, vạch lên đầu ngón tay hi vọng thứ sáu đến nhanh một chút, như vậy tôi mới có thể thuận lý thành chương đến nhà anh ăn cơm, sau đó mặt dạn mày dày ỷ ở lại nhà anh...... Tâm tình như này rốt cuộc là muốn gì?

 

Lúc tôi năm hai tham gia vào hội học sinh, có một lần vừa lúc tham gia vào hoạt động đón tân sinh viên của trường, tôi làm tình nguyện viên, tiện tay giúp một bạn học sinh mới sách hành lý.

 

Bạn kia xem chừng là tiểu thư lá ngọc cành vàng được nuông chiều từ nhỏ, hai tay một đám cái gì cũng không biết, tôi nghĩ thầm giúp người thì giúp đến cùng, giúp cô bé chuyển đồ xong thì lại bận trước bận sau giúp làm thẻ, lắp máy lọc nước.

 

Tôi tự cho chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối phương lại vô cùng cảm kích, khăng khăng muốn thêm phương thức của tôi,tỏ ý sau này muốn mời tôi ăn cơm.

 

Tôi cũng không có ý gì, chỉ coi như đây là việc kết giao bạn bè bình thường, cô bé thường xuyên sẽ gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi chút vấn đề, tỉ như thư viện tầng nào người tương đối ít, lấy chuyển phát nhanh muốn đi đâu, môn tự chọn khóa đề cử cái gì, tôi vì nghĩ cô bé mới đến, đều nhất nhất kiên nhẫn giải đáp, dốc lực giúp đỡ.

 

Tôi trả lời tin nhắn rất chậm, thật sự là bởi vì tôi cũng không thích suốt ngày cùng người khác nói chuyện nhảm nhí, cho nên nghỉ giữa khóa hoặc là nhớ tới thời điểm mới có thể cầm điện thoại ra xem một chút.

 

Thỉnh thoảng có chuyện cô bé ấy hỏi buổi sáng,đến buổi chiều tôi mới trả lời, nhưng cô bé trước giờ đều không để ý, tôi mỗi lần gửi một tin nhắn,cô kiểu gì cũng sẽ lập tức gửi một đống meme cảm kích tới, biểu hiện nhảy cẫng vui vẻ.

 

Cô bé thường hẹn tôi cuối tuần tới quán lẩu gần trường, lại hỏi tôi có muốn hay không đi xem bộ phim hoạt hình mới chiếu gần đây.

 

Tôi kỳ thật cũng không quá tình nguyện muốn đi, bởi vì cuối tuần thì tôi sẽ phải từ nhà Hề Dung trở lại trường học, khi đó tôi nghĩ rất đơn giản, chính là cảm thấy lười chạy tới chạy lui.

 

Thực ra thì thời điểm điểm năm hai đại học tình trạng kinh tế của tôi đã tốt lên không ít, không đến nỗi ngay cả cơm cũng không thể ăn no.

 

Tôi còn có thêm một khoản lương từ việc làm gia sư ngoại ngữ, một giờ một trăm tệ, mỗi tuần hai lần, dạy thêm cho một nhóc vừa mới lên trung học cơ sở, nhà nó ở gần trường tôi, đi lại cũng rất thuận tiện.

 

Mà lại bởi vì bình thường tiêu xài ít, trong túi cũng bắt đầu có chút tiền dư.

 

Nhưng vẫn như cũ ở nhà Dung Hề ăn chùa uống chùa, thỉnh thoảng anh thong thả, cuối tuần còn có thể đem tôi đi biển chơi, hoặc là đến chỗ đua xe mở card.

 

Tôi vừa nghĩ đến cuối tuần vui vẻ như vậy lập tức ý đồ từ chối, cô bé hỏi tôi có chuyện gì, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc lừa cô bé là cuối tuần tôi còn bận đi làm thêm.

 

Cô bé đó nói:"Được, vậy thứ sáu thì sao? Anh cho em chút mặt mũi nhe."

 

Xong còn gửi một cái meme vô cùng đáng thương.

 

Người ta đều đã nói đến như thế này, tôi cũng không thể tiếp tục từ chối, sau đó thì nhấn vào đoạn chat với Dung Hề, bắt đầu biên tập, giải thích với anh là buổi tối thứ sáu tuần này không thể đến nhà anh nữa rồi.

 

Tôi vừa bảo, tôi thứ sáu cùng bạn học ra ngoài chơi, ngày hôm đó liền không thể tới ăn cơm tối [ Khóc ]

 

Vừa gửi xong câu này, tôi lại gửi thêm một câu, sáng thứ bảy tôi tới chơi sớm có được không?

 

Anh không có trả lời, thậm chí liền cái dấu chấm tròn đều chẳng muốn nhắn, tin nhắn chìm xuống đáy biển.

 

Tôi lập tức bắt đầu lo lắng, nghĩ thầm, anh thế nào không trở về tôi? Giận rồi sao? Chắc không đến mức đó đâu......

 

Tôi lại gửi cái meme con mèo khóc nhè.

 

Qua mấy phút, anh trực tiếp gửi cho tôi một cái hồng bao, hai trăm năm mươi tệ.

 

Tôi hoài nghi anh mắng tôi ngốc.

 

Tôi nhận tiền, dùng cái meme cám ơn ông chủ điên cuồng gửi cho anh, sau đó nói, ông chủ, một bữa cơm thật ăn không đến 250 tệ, anh cho quá nhiều rồi.

 

Anh lại qua mấy phút mới trả lời, bốn chữ lời ít mà ý nhiều :"Giữ lại, tiêu vặt."

 

Được nha, tôi làm sao mà không hiểu loại cảm giác hạnh phúc khi được bao nuôi.

 

Tôi còn muốn cùng anh cãi cọ, anh nói, lát nữa phẫu thuật,bận.

 

Không thể làm gì,tôi mất mát bỏ điện thoại xuống.

 

Tôi trả lời tin nhắn chậm ( Đương nhiên chỉ là nhằm vào người khác ) ,Hề dung trả lời tin nhắn còn chậm hơn, tôi chờ tin nhắn của anh có khác gì đang chờ Thánh chỉ của Hoàng Thượng đâu, không phải đang bận thì chính là đang làm việc trên đường.

 

 Tôi thực muốn nói với anh là anh sắp điên vì công việc rồi.

 

Thứ sáu sau khi tan học, tôi đã hẹn cùng cô bé kia gặp nhau ở cổng trường.

 

Cô bé tựa hồ tận lực ăn diện một chút,cô mặc một đầu màu hồng nhạt váy liền áo, nhìn rất năng động.

 

Cô bé vẫy tay với tôi từ rất xa, giống như một chú thỏ nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, nhỏ giọng mềm mại nói, học trưởng, em không cố ý tới muộn, do thầy muốn dạy thêm một chút, anh đã đợi lâu chưa?

 

Kỳ thật cũng không có thật lâu, mới chỉ hai mươi phút mà thôi, tôi thầm nói trong bụng, tôi bình thường chờ Dung Hề tên này mấy tiếng còn chờ được, chút thời gian này đối với tôi quả thực chỉ là hạt cát giữa sa mạc.

 

Ài, tôi tại sao lại suy nghĩ về anh nữa rồi, thật là kỳ quái.

 

Đem đống suy nghĩ lung tung trong đầu gạt sang một bên, tôi cười cười, nói với cô bé, không có việc gì.

 

Chúng ta gọi một chiếc xe, học muội xem ra cũng là một tín đồ ăn uống, cô bé mang tôi tới một cửa hàng đồ ăn kiểu Nhật người ăn đang xếp hàng dài,đưa ra lời đảm bảo rằng đồ ăn ở đây rất ngon, sẽ không để tôi mất công chờ đợi.

 

Tôi ngược lại không quá để ý, chỉ là có chút đói, bụng trống trơn, hơi nhớ hương vị món bò bít tết mà Hề Dung làm.

 

Trời đậu, chuyện gì vậy, sao tôi cứ nghĩ về tên ấy hoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp