Trong phòng khách rất yên tĩnh, tôi rón rén đi vào.
Cửa phòng đang đóng, tôi cũng không nghĩ nhiều, tiện tay liền mở ra luôn.
Tiếp đó, khi đã thấy rõ cảnh tượng trong phòng, tôi thiếu chút nữa là bị dọa cho hồn bay phách lạc rồi.
Hề Dung chưa có đi làm.
Anh lẳng lặng nằm ở trên giường, mắt nhắm chặt lại.
Đại não tôi trong nháy mắt rơi vào trạng thái trống rỗng.
...... Cái này đều là mấy giờ rồi, anh còn không đi làm??
Lý trí của tôi nói cho tôi biết phải lập tức đóng cửa lại, thừa dịp anh chưa tỉnh không có phát hiện mà rời đi,nhưng tay của tôi cùng thân thể lại hoàn toàn không nghe tôi sai khiến, gắt gao nắm lấy cửa phòng, con ngươi căn bản không có cách nào dời khỏi thân thể người kia.
Những ngày này tôi trốn trốn tránh tránh, ở bên ngoài bệnh viện đợi cả một ngày, cũng chỉ vì có thể nhìn thấy bóng lưng vội vàng của Dung Hề, mà anh hiện tại, ngay tại trước mắt tôi, gần trong gang tấc.
Tôi chỉ cần khẽ vươn tay, liền có thể chạm đến anh, ôm lấy một Dung Hề đang sống sờ sờ .
Đây là vinh hạnh lớn nhất của một người chết không dám mơ mộng xa vời.
Nếu như có thể, tôi thực muốn có thể một mực ở bên cạnh anh.
Nếu như có thể......
Trong đầu tựa như có một cái đay đang bị kéo căng, tôi ép buộc mình nhắm mắt lại, bởi vì tôi biết, chỉ cần tôi lại bước tiếp một bước, hết thảy chỉ sợ không thể vãn hồi.
Có một thanh âm giống như đang thúc giục, tôi chính là đến nhìn anh một chút, đi nhanh đi, đi nhanh đi.
Nhưng tôi không động được.
Hai chân giống như là một mực bị dính trên sàn nhà, ở trong đầu hai phe suy nghĩ đang điên cuồng giằng co, tôi phát hiện vẫn là đánh giá cao ý chí của mình rồi.
Càng nghĩ cách kiềm chế càng khó giữ, tình cảm chính là thứ như thế.
Liên tiếp gây ra nhiều động tĩnh như vậy,anh vẫn là nhắm chặt hai mắt, cũng không động đậy, nghĩ đến cũng muộn dậy.
Tôi mơ hồ phát hiện có chút không thích hợp, trên giường, trên khuôn mặt tái nhợt của người kia tựa hồ hơi có màu đỏ không bình thường.
Anh sao vậy?
Tôi trong nháy mắt hoảng hồn, cũng nhịn không được nữa, vội vội vàng vàng bước nhanh chạy tới, nửa ngồi nửa quỳ bên giường, đưa tay sờ lên trán anh.
Thật nóng.
Anh phát sốt rồi.
Tôi cảm giác lồng ngực mình giống như là bị một đôi tay vô hình bóp chặt vậy.
Anh sao lại có thể ngã bệnh?
Dung Hề là bác sĩ, làm sao lại không biết uống thuốc, đi khám bệnh?
Cứ như vậy nằm ở trên giường,sốt đến thần chí không rõ, bệnh liền có thể khỏi được không?
Hai ngày trước vẫn tăng ca tăng ca, tăng ca đến mệt mỏi bất tỉnh trên giường, anh đến cùng
là có bao nhiêu bận bịu a? Ngay cả cơ thể cũng không biết chăm sóc một chút?
Xem như tôi ở trong lòng đất cũng bị anh làm tức đến sống dậy đó được không.
...... Hề Dung, anh như này, tôi làm sao có thể yên tâm a.
Cũng may trong nhà còn có hộp thuốc, tôi từ bên trong lấy ra tấm dán hạ nhiệt độ , lại tìm chút thuốc hạ sốt.
Đang định đem đi, tôi nhìn sang HSD đằng sau hộp thuốc, khá lắm, đều quá hạn hơn nửa năm.
Tôi cũng không thể làm gì khác hơn là ra ngoài một chuyến đi mua thuốc, ở cửa tiểu khu có tiệm thuốc, trước khi đi, tôi thực sự không yên tâm, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định áp dụng phương thức nguyên thủy nhất,làm chậu nước lạnh, dùng khăn mặt thấm ướt, sau đó cho đắp cho anh một chút.
Lúc tôi về phòng ngủ anh vẫn chăm chăm nhắm chặt hai mắt, sắc mặt rất kém cỏi, xem ra là rất khó chịu.
Vội vội vàng vàng từ tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt trở về, lại đun nước, mới nhớ tới cái vấn đề, anh ngủ mê không tỉnh, thuốc này tôi cũng không cách nào cho anh uống được.
Không còn cách nào,tôi vẫn là dán tấm hạ sốt cho anh trước, lại dùng khăn mặt thay anh lau mồ hôi.
Sau đó rời cái băng ngồi nhỏ, an vị ngồi bên cạnh Hề Dung, cứ thế nhìn anh một cách chăm chú.
Gương mặt kia không có đeo kính thời điểm lộ ra ngũ quan càng thêm ưu việt, lông mi rũ xuống giống lông quạ, rõ ràng là tướng mạo thanh lãnh xuất trần đến cực điểm, nhưng nhìn qua lại mệt mỏi cực kỳ, dưới mắt lộ ra chút tím đen nhàn nhạt.
Tôi tham lam nhìn ngắm khuôn mặt anh, từng giây từng phút cũng không được phép bỏ qua.
Khi còn sống luôn luôn là anh ngồi canh bên giường của tôi, sau khi chết, cuối cùng có thể có một lần, đổi lại là tôi trông coi anh lúc sinh bệnh.
Cho dù anh sau khi tỉnh lại sẽ không biết được hết thảy những chuyện này.
Dung Hề lẳng lặng ngủ.
Sắc trời dần tối, gian phòng bị bóng đêm bao phủ, xem chừng anh rất nhanh sẽ tỉnh dậy, tôi xuất thần đứng dậy.
Tôi phải đi.
Đúng vậy , tôi phải đi.
Tựa như mặt trời mọc liền tất nhiên sẽ lại lặn xuống, tựa như mặt trăng tròn rồi lại khuyết, sinh mệnh đã định sẽ có ngày mất đi ngay từ khi mới sinh ra.
Mà tôi cả đời này đã định là đến này thì sẽ hết.
Lần tiếp theo, ước chừng cũng chỉ có thể là kiếp sau mới có thể gặp lại.
Không gian trong phòng rất yên tĩnh, trong khoảnh khắc tia nắng hoàng hôn cuối cùng dập tắt trước bóng tối, cơ hồ có thể rõ ràng nghe được những lời lưu luyến trong đáy lòng mất không chế mà tràn ra.
...... Coi như là tôi ích kỷ, lưu lại chút ý niệm cuối cùng, phóng túng mình một lần.
Tôi cúi người, anh hô hấp nhẹ nhàng sát trên mặt của tôi, tôi hôn nhẹ lên đôi môi lúc nào cũng lành lạnh của Dung Hề.
Dù chỉ là một cái chạm nhanh chóng trong nháy mắt, tôi vẫn vô cùng chân thành ở trong lòng nghĩ, cả đời này như vậy là không còn gì nuối tiếc nữa rồi.
Tôi đang muốn đi, một cánh tay nóng ran bỗng kéo cổ tay tôi lại.
Tôi sững người, hoàn toàn bất động tại chỗ.
Hề Dung thanh âm khàn khàn, nói, đừng đi.
Anh chưa có tỉnh, ước chừng còn đang phát sốt, ý thức mơ hồ chưa rõ.
Anh hai mắt vẫn nhắm chặt, vẫn thì thầm lập lại, Nguyễn Lê, đừng đi.
Kia nghe thậm chí giống như một câu cầu xin.
Đừng nói nữa.
Đừng nói nữa......
Khóe mắt tôi đỏ ửng, gần như đã dùng hết sức uống sữa, mới có thể run rẩy đem cánh tay của anh kéo xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT