Cô gái trẻ tuổi tựa vào cửa phòng tắm ước chừng khoảng 20 tuổi đầu, có khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, ngũ quan thanh tú, sắc mặt ửng hồng. Cô ấy có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, quyến rũ khó tả.
Cô gái chỉ một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, áo sơ mi cũng không vừa người, chắc là của Thẩm Thanh Yến, mặc trên người cô trông rất rộng rãi, giống như một chiếc váy dài đến đùi, phía dưới vạt áo là đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn.
Chân cô không đi dép, cứ như vậy dẫm trên sàn nhà, ngón chân trắng nõn và hồng hào, nổi bật trên nền nhà màu be.
Rõ ràng là một khuôn mặt trong sáng, làm người khác cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
“Ôi, không ngờ mẹ Thẩm lại trẻ như vậy nha.” Vân Tụ đầy thâm ý nói, thiếu mỗi huýt sáo nữa thôi.
Thẩm Thanh Yến mím môi, tầm mắt dừng ở cửa phòng tắm, ánh mắt nóng rực nhìn người phụ nữ kia.
Cô gái dựa người vào cánh cửa, đầu hơi ngẩng lên, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh.
Trên mặt cô giống như đang cười, vẻ mặt muốn nói lại thôi, khiến cho tất cả lời nói đều trở nên mờ nhạt, nhưng lại làm cho Thẩm Thanh Yến không phân biệt được đây là thực hay là mơ.
Hoặc có thể, giấc mơ và hiện thực trong nháy mắt chồng lên nhau.
Điều này, sao có thể...
Xu Mạn cũng rất hoảng hốt, giờ quay trở lại chậu hoa cũng không được gì, cô nhìn một lượt những người ở đây, cảm thấy thương thay cho những cánh hoa lan tội nghiệp của mình.
Không được, cô không thể lãng phí cánh hoa của mình nữa.
Xu Mạn nhìn lướt qua mọi người, dừng lại ở khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, nhẹ giọng nói: “Anh Thanh Yến~”
Cô có chút say, giọng nói như phát ra từ khoang mũi, nghe vừa mềm mại vừa êm ái, thấm đến tận xương tủy.
Đôi mắt Thẩm Thanh Yến tối sầm lại, trong lòng nổi sóng.
Mọi người không ngừng hô lên.
Cô gái bắt đầu nhấc chân, đi từng bước về phía anh.
Lúc này không có ánh trăng mờ ảo, không có biển hoa lan vô tận, ánh nắng chói chang tràn qua cửa sổ sát đất, rõ ràng chỉ cách vài bước chân ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Thẩm Thanh Yến có một loại cảm giác mơ hồ không có thực vậy.
Cô hoàn toàn không giống với trong mơ.
Trong mơ cô hồn nhiên ngây thơ, khiến người khác cảm thấy thương tiếc, mà cô gái trước mắt này tựa như quả anh đào dưới mưa, tươi đẹp ướt át, khiến người khác chỉ muốn giấu cô đi, từ từ nhấm nháp, hoặc là nuốt hết vào bụng.
“Mẹ của tiền bối trẻ thật đấy.” Cũng không biết Liễu Hàm ngốc thật hay đang giả vờ nữa, rất không biết chọn thời điểm cảm thán một câu.
Trong lòng Thẩm Thanh Yến chỉ có một câu “mẹ kiếp”(1).
(1) Mẹ kiếp (MMP:妈卖批): một câu chửi tục, phương ngữ Tứ Xuyên, nghĩa tương tự với motherfucker trong tiếng Anh.
Anh đi về phía cô gái, nhanh chân đến trước mặt cô, chân cô bỗng lảo đảo, Thẩm Thanh Yến theo bản năng đỡ lấy cô, cô gái cả người mềm nhũn thuận thế ngã vào lòng anh.
Một mùi hương quen thuộc lành lạnh xông vào mũi, xen lẫn với hương thơm của rượu vang đỏ làm say lòng người.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nheo lại, đôi mắt dưới hàng lông mi dài như một hồ nước được bao phủ bởi sương mù, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người khác đắm chìm trong đó.
Cô khe khẽ kéo vạt áo của anh, đôi môi đỏ như quả anh đào hé mở: “Tôi nóng quá.”
Mẹ nó! Thật đúng là yêu tinh!
Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy bên trong phòng dường như đang bật lò sưởi, khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Mọi người sững sờ, hóa đá tại chỗ: “Lớn mật như vậy! Có thể phát sóng không?”
Vân Tụ rất bất lịch sự thốt lên một câu “Đệt mợ”, trong khi đó Phương Viện Viện dẫn đầu dùng một tiếng “Ồ” để thể hiện sự bàng hoàng và cảm thán của mình lúc này.
Hơi thở của cô trong lồng ngực tựa như mùi hoa lan, thân thể mềm mại, giống như hoa sương mai yếu ớt bám lấy anh.
Thẩm Thanh Yến cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn hơn.
Đôi chân thon dài trắng mịn dưới lớp áo sơ mi như đang phát sáng, rất nhức mắt và khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Ánh mắt của anh càng ngày càng tối, anh dùng tay trái đỡ lấy cô gái trong lòng mình, tay phải cởi cúc áo khoác, cởi một nửa áo khoác của mình, sau đó cởi nốt phần áo bên trái, trùm áo khoác lên người cô.
Anh vốn cao hơn cô nhiều, chiếc áo khoác dài vừa phải này khoác lên người cô giống như một chiếc váy dài dày dặn, che khuất tất cả cảnh xuân.
Nhóm khách mời: Sắp xếp lần này của tổ tiết mục đặc sắc quá!
Tổ tiết mục: Vẫn là gừng càng già càng cay, lần tạo nhiệt này của ảnh đế Thẩm thật đỉnh!
Thực ra ngay cả tổ tiết mục cũng không ngờ đến trong nhà của Thẩm Thanh Yến lại thật sự giấu người đẹp.
Tổ tiết mục nghĩ rằng Thẩm Thanh Yến có cách khác để tạo nhiệt, nhóm khách quý lại tưởng đây là sự sắp xếp đặc biệt của tổ tiết mục, thậm chí ngay cả bản thân của Thẩm Thanh Yến suýt chút nữa cũng cho rằng đây là hiệu quả mà tổ tiết mục muốn tạo ra.
Thế nhưng, bọn họ không thể nào có chìa khóa nhà anh, hơn nữa cô gái này... từng xuất hiện hai lần trong giấc mơ của anh.
Trên đời này làm sao có chuyện huyền diệu như vậy được...
“Anh Thanh Yến không giới thiệu chút sao?” Vân Tụ không đứng đắn nói.
Cô gái cũng lầm bầm: “Bọn họ là ai vậy? Tại sao lại ở trong nhà? Bọn họ đang vác cái gì kia?”
Lúc này Thẩm Thanh Yến mới ý thức được ống kính máy quay lại chuyển về phía cô gái, bèn không dấu vết di chuyển vị trí, lần nữa dùng người mình che trước ống kính, sau đó quay đầu nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thật ngại quá, em gái tôi uống say rồi, mọi người chờ chút, tôi đưa em ấy vào phòng nghỉ ngơi trước đã.”
Nói xong, Thẩm Thanh Yến ôm ngang người cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Anh đi rất vội, mặc dù nhịp độ ổn định nhưng bước chân lớn hơn nhiều so với bình thường.
Xu Mạn không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, hàng lông mi dài hơi hơi rủ xuống, che giấu đi đôi mắt mông lung xinh đẹp, khiến người khác không nhìn rõ trong ánh mắt ấy đang cất giấu điều gì.
Thẩm Thanh Yến đặt cô trên giường, xoay người đóng cửa phòng ngủ, lúc quay đầu lại, chiếc áo khoác trùm trên người cô gái đang rộng mở, lộ ra một yêu tinh mê người ở bên trong.
Không có áo khoác che phủ, đôi chân dài trắng nõn nửa ẩn nửa hiện, khiến cho hô hấp của Thẩm Thanh Yến cứng lại.
Anh bước tới với vẻ mặt không rõ, dùng một tay kéo chăn trên giường, cô gái thuận thế lăn trên giường.
Sau đó, chiếc chăn nhẹ nhàng rơi xuống, che phủ cả cơ thể của cô gái, chỉ để lộ phần từ cổ trở lên.
Lúc này Thẩm Thanh Yến mới hài lòng.
Anh treo áo khoác lên giá treo quần áo ở bên cạnh, sau đó ngồi vào chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng ngủ. Anh cũng không vội vàng mở miệng mà chỉ liếc nhìn phòng ngủ một lượt.
Đúng như dự đoán, hoa lan trong chậu đã biến mất.
Lần này Thẩm Thanh Yến cũng không hoảng sợ nữa, mà nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường.
Đúng lúc cô gái đang nghiêng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt chăm chú và táo bạo.
Xem ra cô còn có hai bộ mặt, Thẩm Thanh Yến không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, anh mở miệng hỏi: “Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi?”
Sau khi hỏi xong Thẩm Thanh Yến mới chợt nhớ ra trong mơ anh cũng từng hỏi cô một vấn đề tương tự, lúc ấy cô gái này trả lời anh như thế nào nhỉ?
Cô ấy nói, cô ở cùng anh.
Thẩm Thanh Yến lại liếc nhìn chậu hoa trống không ở tủ thấp, liên tưởng đến hai giấc mơ khó phân thật giả kia, trong ý thức có một ý nghĩ mơ hồ, nhưng mà quá mức hoang đường, vượt xa sự hiểu biết của anh về lẽ thường.
Cô gái trên giường vươn cánh tay ra ngoài vẫy anh, ý cười trong mắt như từng tầng hơi nước đang lan rộng, tràn vào mắt của Thẩm Thanh Yến , lại từ đáy mắt chạy thẳng đến trái tim anh.
Thẩm Thanh Yến không đổi sắc mặt, hơi trầm ngâm, nhưng vẫn đứng lên đi qua đó, ngồi bên cạnh giường: “Bây giờ cô có thể nói được chưa?”
Xu Mạn khó khăn ngồi dậy từ trong chăn, nhoài trên vai người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, dán sát vào tai anh nói: “Chủ nhân, anh đoán xem!”
Giọng nói của cô vừa êm ái vừa quyến rũ, đánh vào lỗ tai của Thẩm Thanh Yến làm anh ngây ngẩn cả người.
Dù Thẩm Thanh Yến có bình tĩnh đến đâu thì lúc này thần kinh cũng không khỏi thắt lại, lưng cứng đờ, bên tai bị hơi thở ấm nóng của cô thổi nhẹ giống như có một luồng nhiệt nóng quét qua, nóng đến đáng sợ.
Cô gái nhìn anh đầy thích thú, ngây thơ hỏi: “Tại sao tai anh lại đỏ lên vậy?”
“Anh cũng nóng sao?”
Thẩm Thanh Yến không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nhắm mắt lại, loại cảm xúc mất khống chế này thật không dễ chịu chút nào!
Mẹ nó!
Trong lòng Thẩm Thanh Yến chửi thầm một câu, mở mắt, quay đầu lại, đỡ lấy vai cô, ấn đối phương về lại trong chăn: “Cô say rồi, nằm đây nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn.”
Nhìn đôi mắt mông lung xinh đẹp của cô, lại nghĩ đến “chuyện tốt” cô làm, tim Thẩm Thanh Yến khẽ rung lên, cong ngón tay gõ nhẹ vào chiếc mũi xinh xắn của cô: “Trẻ nhỏ không nghe lời, sẽ không có kẹo ăn.”
Dường như cô gái vẫn chưa hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh, Thẩm Thanh Yến chỉ cười nhạt, ứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Xu Mạn nhìn cửa phòng đóng chặt, một lúc lâu sau, mới co người, cuộn mình lại trong chiếc chăn lông mềm mại ấm áp.
Trong phòng khách, những người vừa xem một màn kịch hay vẫn đang đợi Thẩm Thanh Yến “thành thật khai báo”.
“Em gái Thẩm thật sự rất thú vị.” Vân Tụ thâm ý nói.
Hắn với Thẩm Thanh Yến từng hợp tác vài lần, quan hệ của hai người cũng xem như không tồi, Vân Tụ cũng biết Thẩm Thanh Yến sẽ không làm xằng làm bậy. Tình huống hôm nay hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của anh ta, hiếm lắm mới thấy được Thẩm Thanh Yến gần nữ sắc, Vân Tụ khó khăn lắm mới thấy được chuyện này, đương nhiên sẽ không thể quên trêu chọc vài câu.
“Đúng vậy! Một nhà tiền bối Thẩm ai cũng đẹp, em gái cũng xinh đẹp như vậy.” Liễu Hàm tiếp tục giả bộ ngưỡng mộ.
Một nam minh tinh lưu lượng Liêu Tường cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Sao tôi không có một cô em gái đáng yêu như vậy nhỉ?”
Đáng yêu?
Sợ là mọi người có chút hiểu lầm về đáng yêu rồi.
“Em ấy bình thường quả thực rất đáng yêu, nhưng lúc say thì có chút nghịch ngợm.” Thẩm Thanh Yến đi đến mở cánh cửa sát đất ở ban công, rất tự nhiên thay đổi đề tài: “Chẳng phải mọi người muốn xem hoa cỏ cây cối của tôi sao? Đến bên này xem đi!”
Mọi người theo đuôi Thẩm Thanh Yến ra ban công, Vận Tụ nhìn thấy những hoa cỏ cây cối khắp ban công, không nhịn được phàn nàn: “Tôi nói này lão Thẩm, cậu mới chưa đến 30 tuổi mà sao đã bước vào hàng ngũ đã xế chiều sớm như vậy! Tôi đến nhà cậu, không khác gì đến nhà ông tôi vậy, sân của ông tôi toàn là hoa cỏ với cây cảnh, cứ đến mùa hè là thành ổ muỗi.''
“Người phàm tục đứng sang một bên đi, Thanh Yến đây là tao nhã, ai giống...” Phương Viện Viện nói được một nửa thì đúng lúc đối diện với máy quay, nhất thời á khẩu, không nói tiếp nữa.
Liễu Hàm cũng rất kinh ngạc: “Cái gì? Thẩm tiền bối chưa đến 30 tuổi?”
“Vậy mà còn tự xưng mình là fan số một của Thẩm Thanh Yến, ngay cả tuổi của người ta cũng không nhớ, tắc trách quá nha!” Vân Tụ không chừa chút mặt mũi nào cho cô ta.
Liễu Hàm hơi đỏ mặt:” Chủ yếu là thong tin về Thẩm tiền bối ở trên mạng rất mơ hồ, không có cái nào chắc chắn cả.”
Thẩm Thanh Yến cũng đúng lúc tự giễu nói: “Có thể tôi là một ông cụ non chăng.”
“Không, không, không! Tiền bối, em không có ý này, em chỉ kinh ngạc vì anh trẻ như vậy đã trở thành tiền bối rồi, trên mạng đều xếp anh vào những nam minh tinh trung niên có thực lực, hơn nữa em cũng cảm thấy tiền bối rất trẻ trung và đẹp trai, không giống trung niên chút nào...” Liễu Hàm nói năng lộn xộn, càng giải thích càng loạn.
“Cô biết tại sao không?” Mã Tiểu Phương khoe khoang nói: “Bởi vì Thẩm Thanh Yến ra mắt sớm, thiên phú cao, những giải thưởng nên đạt đều đạt được rồi, không thích hợp ở trong hàng ngũ tiểu thịt tươi, nên ngang hàng với nhóm minh tinh lão làng thì hơn.”
Liễu Hàm hai mắt phát sáng nhìn Thẩm Thanh Yến.
Vân Tụ miệng lưỡi sắc bén rất không phục: “Chẳng lẽ không phải do anh ta hết thời sao?”
Anh ta luôn bị Lan Tụ chèn ép gắt gao trên lĩnh vực diễn xuất, nhưng Vân Tụ hiện lại là tiểu sinh rất nổi tiếng. Hắn nói những lời này không xem như là ghen tị, hai người đều có những thành tựu nhất định ở hai lĩnh vực khác nhau, chỉ là Vân Tụ ngứa miệng mà thôi.
Mã Tiểu Phương lắc đầu cười nói: “Vân Tụ, nếu như bảy tám năm trước cậu nói ra những lời này, ra khỏi cửa nhất định sẽ bị ném trứng thối.”
Phương Viện Viện cũng phụ họa một câu: “Mọi người đừng để ý đến cậu ta, cậu ta như vậy là vì ghen tị với diễn xuất của Thẩm Thanh Yến đấy.”
Các vị khách mời trò chuyện cười đùa, Liêu Tường vốn ít nói bỗng hỏi: “Anh Thanh Yến, hoa lan của anh đâu? Cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi, tôi vẫn chưa từng được thấy hoa lan chục triệu bao giờ đâu.”
“Là chậu hoa này sao? Vẫn còn chưa nở hoa mà!” Liễu Hàm chỉ vào một chậu hoa lan Phúc Kiến hỏi.
Thẩm Thanh Yến ậm ừ đáp: “Đã từng nở hoa rồi.”
Cũng không phải tất cả mọi người đều có sở thích tao nhã như Thẩm Thanh Yến, thích nuôi trồng hoa cỏ. Mọi người ở ban công đi một vòng, rồi lại quay vào trong nhà.
“Em muốn xem tủ quần áo của Thẩm tiền bối, Thẩm tiền bối mặc gì cũng đều có phong cách, em cũng muốn học cách phối đồ như của tiền bối.” Liễu Hàm là người đầu tiên đưa ra đề nghị.
Nhưng biết rõ Thẩm Thanh Yến có một cô “em gái” khiến người ta phải suy nghĩ ở nhà, nhưng Liễu Hàm vẫn đề nghị đi xem tủ quần áo của thần tượng, thật sự không sợ lôi ra được “vật chứng” bất lợi đối với thần tượng sao?
Vân Tụ nói: “Một cô gái như cô học phong cách phối quần áo theo một người đàn ông làm gì chứ? Có phải cô tìm nhầm đối tượng tham khảo rồi sao?”
Liễu Hàm lại bị khịa, Phương Viện Viện ở bên cạnh cười nói: “Nhỡ đâu Tiểu Hàm của chúng ta muốn thay bạn trai tương lai học một chút thì sao?”
Liễu Hàm xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thẩm Thanh Yến ngược lại không sợ bọn họ tìm được gì, hào phóng dẫn họ đi xem phòng quần áo, ở đó tất cả đều là quần áo của anh, so với tri thức bình thường thì nhiều hơn một chút, nhưng so với những minh tinh khác, quần áo trong tủ Thẩm Thanh Yến không được coi là nhiều.
Mã Tiểu Phương đi phía sau bọn họ, nhìn xong nói: “Nhà Thanh Yến rất thích hợp để sống, trong nhà rất sạch sẽ, khắp nơi đều bày biện hợp lý, thu dọn rất gọn gàng. Những người chưa yêu đương, phải nắm chắc cơ hội đấy!”
“Chị Phương, đây không phải tiết mục xem mắt đâu nha.” Phương Viện Viện cười nói.
Từ phòng quần áo đi ra, Vân Tụ liếc mắt phát hiện trong phòng sách treo một bức tranh, cô gái trong bức tranh lại là “em gái Thẩm” thú vị kia.
Tay cô cầm một gốc lan, đứng giữa cánh đồng hoa lan đang nở rộ, ánh trăng lấp ló phía sau lưng cô, đôi mắt giống như ngọc lưu ly thượng hạng, tràn ngập những vì sao.
Là một bức tranh nghệ thuật rất đẹp.
Người quay phim cũng phát hiện, quay mấy cảnh đặc tả.
“Thanh Yến, đây là bức tranh cậu vẽ sao?” Mã Tiểu Phương vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Đẹp quá!”
Thẩm Thanh Yến lễ phép trả lời: “Vẽ lúc rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Liễu Hàm nắm hai tay để trước ngực: “Tiền bối, làm em gái của anh thật hạnh phúc. Nếu như tiền bối có thể vẽ tặng em một bức tranh, em sẽ hạnh phúc chết mất.”
Cô luôn nói trước ống kính rằng Thẩm Thanh Yến là thần tượng của cô, lời nói này mặc dù có chút mập mờ, nhưng cũng có thể giải thích rằng đây là sự phấn khích của fan trước mặt thần tượng. Giống như ở đường lớn ngẫu nhiên gặp phải thần tượng và hét lên: “XXX em yêu anh” vậy, không thể nào coi là thật được.
Thẩm Thanh Yến khiêm tốn cười với cô ta: “Tôi chỉ là dân nghiệp dư mà thôi, vẽ tặng người khác thì không được. Nếu như Tiểu Hàm muốn một bức tranh chân dung, tôi vừa hay có một người bạn làm họa sĩ, có thể giới thiệu cho cô.”
Anh từ chối vô cùng uyển chuyển, Liễu Hàm cũng không phải người không nghe hiểu, bèn cười nói thôi bỏ đi, cô chỉ là thích bức tranh này quá mà thôi.
Sáu vị khách mời vẫn cười đùa trêu chọc như mọi khi, cả quá trình ghi hình diễn ra vô cùng suôn sẻ, trừ đoạn nhạc đệm lúc vào cửa nhà kia.
Sau khi ghi hình xong, cô gái vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Thanh Yến sẽ đến nơi ở của những vị khách mời tiếp theo cùng đoàn phim, đến thành phố H cách thành phố S ba tiếng đi xe.
Trước khi đi, anh liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cuối cùng vẫn không đi vào, chỉ ở phòng quần áo bên ngoài lấy một cái áo khoác mặc vào rồi rời đi.
Buổi tối, Thẩm Thanh Yến trở lại khách sạn, gọi Cao Khang Hạo đến phòng anh.
“Ông chủ.” Cao Khang Hạo thấp thỏm cả một ngày, anh ấy hoàn toàn không biết từ lúc nào mà ông chủ nhà mình có thêm một em gái, lại còn trong thời điểm mấu chốt như thế này dẫn về nhà ở, đây chẳng phải khiến người khác tưởng là muốn bày trò sao?
“À, anh đến đúng lúc lắm, hai ngày này anh đi nói chuyện với bên đoàn phim xem có thể... cắt toàn bộ cảnh em gái tôi hay không, dù đối phương có yêu cầu như thế nào, cũng cứ đồng ý trước đã.” Thẩm Thanh Yến nói.
Cao Khang Hạo đỡ lại chiếc cằm tưởng chừng như sắp rơi xuống của mình: “Ông, ông chủ, em gái của cậu từ đâu ra thế? Lẽ nào cậu yêu đương rồi?”
Thẩm Thanh Yến nhướng mày lạnh nhạt nhìn anh ấy, Cao Khang Hạo không dám tò mò nữa, ông chủ lúc này mới nghiêm mặt nói: “Không yêu đương, nhưng lần này trùng hợp bị tổ tiết mục quay lại một số cảnh khiến người khác hiểu lầm. Nếu lan truyền rộng rãi, chắc chắn sẽ bị tô vẽ lung tung. Cho nên, anh nhất định phải thuyết phục được người phụ trách của đoàn phim, cắt hết những cảnh quay dễ gây hiểu lầm đi.”
Cao Khang Hạo lẩm bẩm nói: “Hoa ra là như vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức. Ông chủ còn chuyện gì không?”
“Vẫn còn một chuyện, anh liên hệ với những thương hiệu này, bảo họ gửi những mẫu mới nhất năm nay cho tôi, tôi muốn xem thử xem.” Thẩm Thanh Yến đưa danh sách cho Cao Khang Hạo.
Cao Khang Hạo vừa nhìn liền ngẩn người: Nani? Máaa, đây chẳng phải là thương hiệu đồ lốt, giày dép với quần áo phụ nữ sao? Còn có cả kẹo socola Pure & love nữa.
Ông chủ chắc chắn có vấn đề!
“Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì mau đi đi.”Thẩm Thanh Yến không hề để ý đến Cao Khang Hạo đang kinh ngạc há hốc mồm đến mức có thể nhét trọn một quả trứng gà, đứng dậy đi ra ban công hóng gió.
Anh nhớ đến lần trước nhờ Triệu Uyên đến nhà anh xem xét chút chuyện, may mắn lão Triệu chuyện gì cũng không phát hiện, bằng không thì...
Cứ nghĩ đến cảnh Triệu Uyên có thể nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của cô gái kia, Thẩm Thanh Yến một phát bẻ gãy cành hoa trong tay..
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Yến và Cao Khang Hạo về thành phố S.
Thẩm Thanh Yến và tổ tiết mục đã đạt được thỏa thuận, tổ tiết mục đồng ý xóa cảnh “em gái Thẩm”, đổi lại Thẩm Thanh Yến vẫn tiếp tục tham gia “Minh tinh đại tác chiến” với vai trò khách mời thường trú, thù lao không thay đổi.
Cao Khang Hạo đưa Thẩm Thanh Yến về đến dưới khu chung cư, cùng anh đi lấy đồ từ tủ chuyển phát nhanh, tay xách túi lớn túi nhỏ đi lên tầng.
Đi tới cửa, Thẩm Thanh Yến nói với Cao Khang Hạo: “Thời gian không còn sớm nữa, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, nhiều đồ như vậy, tôi giúp cậu xách vào nhà, dù sao cũng đưa đến cửa nhà rồi.” Người đại diện thật thà nói.
Thẩm Thanh Yến cũng không mở cửa, cứ như vậy chặn ở cửa: “Dù sao cũng xách đến cửa rồi, tôi có thể tự mang vào.”
Cao Khang Hạo mãi sau mới phản ứng lại - Trong nhà ông chủ giấu người đẹp!
Giấu người đẹp cũng không cần phải đuổi tôi đi chứ? Miệng tôi rất kín, hơn nữa tôi là người đại diện của cậu đó, cùng hội cùng thuyền với cậu bao nhiêu năm nay, vậy mà cậu lại rơi vào lưới tình không hề báo trước như này sao.
Lão Cao nhặt lại trái tim thủy tinh bị vỡ nát, lặng lẽ rời đi.
Thẩm Thanh Yến mở cửa, trong nhà vô cùng yên tĩnh, anh mang hết đồ vào trong nhà, sau đó đóng cửa, đi vào phòng ngủ kiểm tra... Hừ! Cô nhóc này! Người không thấy nữa, hoa trở lại rồi!
Anh đứng trước tủ thấp, nhìn chằm chằm chậu hoa lan một lúc lâu, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, chỉ là nụ cười nhiều thêm sự xấu xa khó thấy so với vẻ dịu dàng tao nhã thường ngày.
“May mắn mày đã trở lại, không cô nhóc xấu xa kia mang đi.”
Xu Mạn khó chịu hút một ngụm đất: Vậy mà lại nghĩ cô quá đáng như vậy ở sau lưng cô!
Thẩm Thanh Yến đi rửa tay, khi đi ngang qua chậu hoa còn cố ý dừng lại, nghiêng đầu nhìn chiếc lá đang rũ xuống, vươn ngón trỏ và ngón cái tạo thành vòng tròn, sau đó hết sức nghịch ngợm dùng ngón trỏ búng vào lá.
Tuy anh búng không nặng cũng không nhẹ, nhưng cái búng tay làm cho toàn thân Xu Mạn giống như bị sét đánh vậy.
Xúc cảm tê dại truyền từ lá đến phần rễ của cô, thậm chí còn lan ra cả cánh hoa.
Sao trước đây cô không nhận ra người đàn ông này cũng có lúc nghịch ngợm như vậy chứ
Anh giả vờ quá tốt rồi!
Anh thật sự không biết mình chính là cô gái kia sao?
Nghĩ đến giống loài thông minh như con người cũng có lúc bị thông minh lừa, trong lòng Xu Mạn bỗng cảm thấy thành tựu.
Thẩm Thanh Yến mở gói hàng, đổ hết kẹo trong hộp ra ngoài, đựng đầy trong một cái rổ, đặt xung quanh bàn trà, để một khoảng trống nhỏ ở giữa. Quần áo thì bị anh ném vào máy giặt giặt một lượt, lại dùng máy sấy sấy khô, để một bộ quần áo ngủ hồng nhạt sạch sẽ trên sofa.
Sau khi làm xong những việc này, anh chuyển chậu hoa lan vào bàn trà trong phòng khách, đặt ngay chỗ trống được bao quanh bởi đồ ngọt, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.
Xu Mụn ngửi thấy mùi hương thơm lừng tỏa ra từ những viên kẹo socola ở xung quanh, không khỏi vươn bộ rễ cây cắm sâu xuống đất, tưởng tượng đất ở rễ là những viên kẹo socola ngọt ngào...
Vì vậy, cô liên tục hút đất hết ngụm này đến ngụm khác.
Có phải người đàn ông cố ý không? Tại sao muốn đặt cô ở giữa những viên kẹo ngon nhất?
Nếu như lá cây của cô là cánh tay thì tốt rồi, cô có thể nhặt lên hết chúng lên. Đã rất lâu rồi cô chưa được ăn kẹo của con người, hơn nữa đây còn là loại cô thích ăn nhất.
Tiếng nước chảy ào ào vẫn truyền từ phòng tắm ra, có phải người đàn ông kia vẫn tắm không? Vậy có phải cô có thể trộm ăn một viên kẹo không?
Đúng thế! Nếu như anh tắm xong, tiếng nước nhất định sẽ ngừng lại, vậy có nghĩa là, chỉ cần phòng tắm không còn tiếng nước nữa, cô sẽ lập tức biến thành hoa lan trở về trong chậu hoa, như vậy chẳng phải là được rồi sao?
Xu Mạn tự khen ngợi sự nhanh trí của mình, lắc mình biến hóa, hóa thành người, ngồi xổm bên cạnh bàn trà, vừa cẩn thận ngóng động tĩnh ở phòng tắm, vừa vội vàng cầm một viên kẹo socola, bóc lớp vỏ giấy màu vàng ở bên ngoài.
Mới bóc được một nửa, phía phòng ngủ vang lên hai tiếng ho nhẹ.
Xu Mạn sợ tới mức tay run lên. kẹo rơi xuống đất, cô không quan tâm nhiều được đến thế, trực tiếp biến thành hoa lan quay về chậu hoa.
Sau đó, Xu Mạn nghe thấy tiếng nước dừng lại.
Không lâu sau đó, người đàn ông mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm, anh rất tùy ý dùng khăn tắm lau những giọt nước còn đọng trên tóc.
Bởi vì vừa tắm xong, khuôn mặt của anh bị hơi nước ấm hun ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách càng phát sáng, mái tóc chưa khô hẳn vẫn còn đọng lại vài giọt nước, trông có vẻ gợi cảm mê người.
Anh mặc một bộ quần áo nhung màu xanh đi đến trước bàn trà, Xu Mạn có chút lo lắng căng chặt lá, cầu mong người đàn ông đừng nhìn xuống đất.
Nhưng mà dường như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, người đàn ông đúng lúc nhìn thấy rồi.
Anh cúi người xuống nhặt viên kẹo trên mặt đất, có chút khó hiểu lẩm bẩm một mình: “Sao lại bị rơi xuống đất nhỉ? Lại còn bị bóc ra một nửa nữa, chẳng lẽ trong nhà có chuột?”
Cũng may người đàn ông ngờ ngệch không nghi ngờ đến mình, Xu Mạn thầm nghĩ.
Người đàn ông ngồi trên sofa, bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo lên miệng cắn một miếng nhỏ, gật đầu nói: “Chà, ngon quá! Ngọt mà không ngấy, rất ngon!”
Xu Mạn không kìm được, lại hút một ngụm đất khó ăn.
Người đàn ông tinh thần sảng khoái, ăn xong kẹo vẫn ngồi ở sofa xem tivi, lại còn là chương trình nước ngoài cô hoàn toàn nghe không hiểu, cô buồn chán rũ lá cây và nụ hoa, mong người đàn ông quay về phòng ngủ thật mau.
Thật ra người đàn ông cũng không nghiêm túc xem tivi, anh cầm bộ quần áo màu hồng nhạt trên sofa ngắm nghĩa một chút, hơi tiếc nói: “Đáng tiếc cô ấy đã âm thầm rời đi rồi, nếu không mặc bộ quần áo này nhất định sẽ rất đẹp.”
Cô ấy trong miệng anh, hẳn là mình nhỉ?
Xu Mạn nhìn thoáng qua bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, vẫy lá cây, rất đồng ý với quan điểm của người đàn ông - quần áo rất đẹp, cô mặc vào càng đẹp hơn.
Sau khi người đàn ông cảm thán, thì đặt áo ngủ trên sofa, mở ra cửa kính sát đất, sau đó đi vào phòng ngủ.
Màn đêm dần bao trùm, mùi kẹo tràn ngập phòng khách, gặm nhấm từng tế bào thực vật của Xu Mạn, khiến cô không có chỗ nào để chạy trốn. Chịu đựng đến ba bốn giờ sáng, cuối cùng Xu Mạn cũng không thể kìm được nữa, lại đi ra từ chậu hoa.
Cô cẩn thận dè dặt bóc vỏ một viên kẹo, cho kẹo vào miệng, quả thật ngọt mà không ngấy, hương thơm ngập tràn trong khoang miệng.
Gió đêm đầu xuân thổi mạnh đập vào cửa sổ vang lên tiếng vù vù, Xu Mạn ôm chặt cánh tay, mặc chiếc áo ngủ trên sofa lên người, tiếc là phòng khách không có gương, cũng không có áng đèn, nên cô không thể nhìn thấy dáng vẻ khi mặc bộ đồ của mình.
Trên áo ngủ vẫn còn sót lại một mùi hương rất nhạt, tương tự với mùi trên quần áo của người đàn ông, là mùi nước giặt quần áo.
Thật ra người đàn ông cũng rất tốt, tại sao mình phải trốn anh chứ?
Xu Mạn ỉu xìu nghĩ về vấn đề này.
Cô lại bóc một viên kẹo khác, để an ủi trái tim buồn bã của chính mình.
Đúng vào lúc này, một tiếng “tách” vang lên, căn phòng nháy mắt bừng sáng, một giọng nói ấm áp xen lẫn chút đùa cợt vang lên: “Con chuột ăn vụng, muốn bắt cô đúng là không dễ dàng.”