Sau khi Từ Lộ Dương cùng hai người giúp việc đi lên tầng, giả vờ nhìn quanh phòng khách: “Khăn quàng cổ có thể bị anh Thanh Yến để ở phòng khác rồi, tôi đi xem xem.”

Từ Lộ Dương đi thẳng về phía phòng ngủ, nhưng mà điều kỳ lạ chính là, cô ta không nhìn thấy cô gái xuất hiện ở ban công, các phòng trên tầng đều trống không. Cô ta và người giúp việc gây ra động tĩnh lớn như vậy, cô gái kia không lí nào lại không nghe thấy, chẳng lẽ cô ta sợ mình nên âm thầm trốn đi rồi?

Sau khi Từ Lộ Dương kiểm tra kỹ các phòng khác, lại đi đến ban công phòng ngủ nhìn một lượt, vẫn không tìm thấy cô gái kia.

Thực sự rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ thật sự là mình hoa mắt rồi sao?

Ngay lúc Từ Lộ Dương bám vào lan can ban công nhìn ra sân, ánh mắt của cô ta lơ đãng quét qua chậu hoa lan trên bệ cửa sổ - trong chậu hoa không có gì cả, hoa lan biến mất rồi!

Từ Lộ Dương biết Thẩm Thanh Yến đặc biệt yêu thích hoa cỏ, thích nhất là hoa lan. Mà chậu hoa lan này anh đã bỏ biết bao nhiêu công sức và tiền bạc mới mua được, nhớ tới lần nước chỉ vì chậu hoa lan này mà mình bị anh trách mắng, Từ Lộ Dương bỗng có một loại cảm giác sung sướng.

Cô ta xâu chuỗi tất cả những chuyện kỳ lạ lại với nhau, và đi đến một phát hiện bất ngờ: Không phải bản thân mình hoa mắt, mà là cô gái kia cố ý tiếp cận Thẩm Thanh Yến vì muốn trộm đi chậu lan đáng giá nhất của Thẩm Thanh Yến. Suy cho cùng loại hoa lan này rất hiếm có, cho dù đã qua tay người khác, bán hạ giá cũng tuyệt đối không dưới 0 triệu.

“Cô Từ, cô tìm thấy khăn quàng cổ chưa?”

Dì giúp việc luôn cảm thấy hành vi của cô Từ này rất kỳ lạ, vừa lên tầng đã vào phòng của ông chủ Thẩm, nhưng dì không biết cô Từ và ông chủ Thẩm tiến triển thế nào. Nhỡ đâu bọn họ thật sự ở bên nhau, mình lại hỏi quá nhiều, nói lời khó nghe, sau này e là sẽ gượng gạo.

Từ Lộ Dương quay đầu nói: “Hoa lan ông chủ Thẩm yêu thích nhất bị trộm mất rồi, mọi người mau tìm xem có phải tên trộm kia vẫn còn trong nhà hay không?”

Chẳng phải cô Từ sang lấy khăn quàng cổ sao? Sao lại biến thành hoa lan của ông chủ Thẩm bị trộm mất rồi?

Dì giúp việc có chút khó hiểu.

Từ Lộ Dương thấy bọn họ vẫn còn chần chừ, càng sốt ruột nói: “Ngẩn người ra đấy làm cái gì? Mai đi tìm đi! Thẩm Thanh Yến tốn 20 triệu mới mua được đấy, bình thường đều coi như bảo bối, không tìm thấy thì các người phải chịu trách nhiệm đấy!”

Có lẽ bị lời nói của cô ta dọa sợ, dì giúp việc nhìn thấy trên bệ cửa sổ quả thật chỉ còn chậu hoa trống không, nửa tin nửa ngờ tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng tìm một vòng cũng không có thu hoạch gì.

Từ Lộ Dương thấy cô gái kia vẫn chưa xuất hiện, càng chắc chắn với suy đoán của bản thân, tin rằng người kia đã lấy trộm hoa của Thẩm Thanh Yến rồi chạy trốn.

Cô ta hả hê đi vào thư phòng, tìm được bức tranh Thẩm Thanh Yến vẽ, thưởng thức lại bức tranh này, dường như đâu đâu cũng tràn ngập ẩn ý châm chọc - cô gái kia cao quý tựa hoa lan trong mắt Thẩm Thanh Yến lại lừa gạt, lấy đi cây hoa lan quý giá nhất của anh.

Từ Lộ Dương càng xem càng thuận mắt, bèn lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh, gửi đến nhóm bạn thân của mình: Các chị em, có ai biết con nhỏ này không?”

Dì giúp việc chần chừ mãi không thôi, bởi vì trông giống như cô Từ này tự biên tự diễn hơn. Biệt thự này xung quanh đều có thiết bị báo động, trong phòng cũng không có dấu vết có người từng đến, làm sao có thể có trộm chứ?

“Cô Từ, chúng tôi tìm mấy lần rồi, không phát hiện ra kẻ trộm, hay là chúng ta gọi điện cho ông chủ Thẩm đi!” Dì giúpp việc chần chừ nói.

“Giờ tôi sẽ gọi cho anh ấy, mọi người tạm thời đừng dọn dẹp vệ sinh, chúng ta phải giữ nguyên hiện trường.” Từ Lộ Dương đang nói chuyện hăng say với nhóm bạn thân con nhà giàu của mình, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói.

Hai dì giúp việc âm thầm trao đổi ánh mắt: Sao càng nhìn càng thấy cô Từ như đang diễn trò thế? Ông chủ Thẩm bị mất đồ mà cô ta còn cười thoải mái đến vậy.

Từ Lộ Dương ấn số điện thoại của Thẩm Thanh Yến, chuông kêu một lúc lâu, đầu dây bên kia mới nghe điện thoại.

“A lô cô Từ à, tôi là Cao Khang Hạo. Ông chủ Thẩm đang ghi hình cho chương trình, cậu ấy gần đây rất bận, điện thoại luôn ở chỗ tôi, cô có việc gì sao?”

“Hóa ra là anh Khang Hạo, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là hoa lan của anh Thanh Yến bị trộm mất rồi, tôi gọi điện báo anh ấy một tiếng, kẻo sau này anh ấy trách tôi biết mà không báo.” Từ Lộ Dương cố ý nói, giọng điệu không giấu được sự vui vẻ.

Cao Khang Hạo nghiêm túc hẳn lên, vội hỏi: “Đợi đã! Cô nói gì cơ?”

“Anh Khang Hạo, anh nên đi khám tai đi. Tôi nói là hoa lan của anh Thanh Yến bị trộm mất rồi, bị người tình trong mộng của anh ấy trộm rồi!” Từ Lộ Dương sợ anh ta nghe không rõ, từng từ từng chữ đều nói vô cùng rõ ràng.

Cao Khang Hạo nhìn Thẩm Thanh Yến vẻ mặt khó lường ở bên cạnh, nói với Từ Lộ Dương: “Cô chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho ông chủ.”

Ban nãy Cao Khang Hạo mở loa ngoài, Thẩm Thanh Yến nghe không sót một chữ nào, nhưng lời nói của Từ Lộ Dương có quá nhiều điểm đáng ngờ, Thẩm Thanh Yến cũng không hoàn toàn tin tưởng.

“Sao cô biết hoa lan của tôi biến mất rồi?” Thẩm Thanh Yến nghiêm túc hỏi.

Từ Lộ Dương hào hứng nói: “Em nhớ ra ngày đó hình như có để quên đồ ở chỗ anh, đúng lúc gặp người giúp việc nhà anh, nên em bèn theo lên đây lấy, không ngờ gặp phải người tình trong mộng của anh trộm hoa lan đi mất. Anh Thanh Yến, mắt nhìn người của anh thế này là không được!”

Thẩm Thanh Yến: “Dì giúp việc còn ở đấy không? Bảo họ nghe điện thoại.”

Dì giúp việc kể rõ đầu đuôi chuyện Từ Lộ Dương lên tầng tìm khăn quàng cổ, đi vào phòng ngủ không thấy hoa lan cho Thẩm Thanh Yến nghe, Thẩm Thanh Yến nghiêm mặt nghe xong, ngay sau đó gọi điện báo cảnh sát.

Anh và cảnh sát gần như cùng lúc đến trước cửa nhà, khi lên tầng, Từ Lộ Dương vẫn vô cùng hào hứng giễu cợt nói: “Ơ? Chẳng phải anh Thanh Yến vẫn đang quay chụp sao? Sao lại về nhanh như vậy? Ngồi tên lửa về à?”

Thẩm Thanh Yến không có tâm trạng nói đùa với cô ta, trực tiếp dẫn cảnh sát vào phòng ngủ.

Chẳng qua mầy người vào phòng ngủ kiểm tra, ai nấy đều sững sờ - hoa lan vẫn đang yên ổn ở trong chậu hoa, không hề bị trộm mất!

Cảnh sát liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến hỏi: “Là chậu hoa trên bệ cửa sổ kia đúng không?”

Thẩm Thanh Yến gật đầu:”Thật ngại quá, chính là chậu hoa đó. Là do tôi chưa hiểu rõ tình huống cụ thể đã goi cảnh sát bừa bãi, làm mọi người đi một chuyến tay không...”

“Không đúng! Vừa rồi rõ ràng là cô gái kia đã trộm hoa lan đi, chắc chắn là cô ta biết mình chạy không thoát nên mới trả hoa lan lại.” Từ Lộ Dương một mực khẳng định.

“Cô tận mắt thấy sao? Là người phụ nữ nào?”Cảnh sát hỏi.

“Người đang ở cùng với Thẩm Thanh Yến...”

“Cô Từ! Nhà tôi không có nữ chủ nhân, mong cô đừng bịa đặt lung tung.” Thẩm Thanh Yến ngắt lời cô ta, giọng điệu lạnh lùng chưa từng có.

Từ Lộ Dương đoán có lẽ Thẩm Thanh Yến không muốn thừa nhận chuyện tình cảm với người ngoài, nên mới không muốn mình nói về cô gái kia. Cô ta muốn mở miệng trào phúng, cảnh sát đã hỏi trước: “Ai là người phát hiện hoa lan biến mất?”

“Là cô Từ.” Dì giúp việc nói.

“Phát hiện như thế nào?”

Vị cảnh sát trung niên tìm hiểu qua cả quá trình một lần, lại bảo người cảnh sát trẻ đi trích xuất camera theo dõi quanh đây, phát hiện mười mấy ngày gần đây không có cô gái nào ra vào biệt thự của Thẩm Thanh Yến, ngược lại hôm nay Từ Lộ Dương đi qua đi lại quanh đây mấy vòng.

Cảnh sát lấy dấu vân tay, trong phòng, cửa sổ, ban công và thư phòng nơi nào cũng có dấu vân tay của Từ Lộ Dương, nhưng cũng không phát hiện dấu vân tay ai khác ngoài chủ nhân căn nhà này.

Tình huống hiện tại căn bản là không cần nói cũng biết, Thẩm Thanh Yến khẽ cười nói: “Cô Từ, tôi nhớ rõ lần trước cô tới nhà tôi không quấn chiếc khăn quàng cổ nào cả.”

Nụ cười của anh vốn dĩ nho nhã dịu dàng, nhưng lúc này lại lạnh như băng, làm cho Từ Lộ Dương cảm thấy lạnh thấu xương.

Từ Lộ Dương hết đường chối cãi, tất cả chứng cứ phạm tội đều chỉ về phía mình.

“Em có long nhắc nhở anh, người phụ nữ không có ý tốt, vậy mà lại anh nghi ngớ em?” Từ Lộ Dương tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: “Đúng! Là em làm đấy! Em muốn xem dáng vẻ phát điên của anh! Cố ý đùa giỡn xoay anh chạy vòng vòng, giờ anh đã biết rồi chứ?”

Trút giận xong, Từ Lộ Dương lao nhanh xuống tầng.

Cảnh sát nhìn một màn khôi hài này, chỉ coi như đây là gút mắc tình cảm của hai đương sự. Mảnh đất này đều là người quyền quý sinh sống, bọn họ cũng không chọc vào được, nói mấy câu với Thẩm Thanh Yến rồi rời đi.

Hai dì giúp việc vì để giữ nguyên “hiện trường phạm tội” nên cũng chưa dọn phòng, hiện giờ Thẩm Thanh Yến cả người mệt mỏi, cho hai dì về thẳng nhà.

Thẩm Thanh Yến mang bức tranh ra nhìn lại một lần, bức tranh bị người khác làm nhăn nhúm, cô gái trong tranh vẫn như cũ nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, nhưng lại khiến anh có chút hoảng hốt.

Thật sự là cô sao? Thẩm Thanh Yến tự hỏi.

Nhưng rất nhanh anh lại cười tự giễu, cô chỉ là một giấc mơ của anh. Từ Lộ Dương tưởng là thật, không ngờ lại vu oan cho một người không có thật.

Chẳng lẽ mình cũng muốn tin vào lời bịa đặt tự biên tự diễn của Từ Lộ Dương sao? Đúng là điên rồi.

Thẩm Thanh Yến tự giễu nghĩ, cuộn bức tranh lại, sau đó đi đến trước ban công phòng ngủ, đất trong chậu hoa không bị xới tung, không giống như từng bị người khác đào ra, hoa lan cũng rất tốt, có một đóa hoa còn đang trong trạng thái sắp nở, tỏa ra hương thơm nhè nhè thấm vào lòng người.

Xu Mạn nhìn vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng của anh, trong lòng áy náy không thôi, bèn thúc dục linh lực trong người mình, hóa thành mùi thơm thoang thoảng đến gần anh.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Thẩm Thanh Yến cảm thấy sự mệt mỏi trên cơ thể giống như biến mất hơn phân nửa, tâm trạng cũng dịu lại.

Cao Khang Hạo không biết nói gì với những chuyện vừa xảy ra: “Lần này cô Từ đùa quả thật có chút quá đáng.”

Thẩm Thanh Yến không nói lời nào, chỉ im lặng một lúc rồi nói: “Tôi định chuyển lại về căn hộ bên kia, ở kia quen hơn, thoải mái hơn.”

Xu Mạn khẽ đung đưa lá cây, cô cũng thích căn hộ bên kia hơn, đôi vợ chồng hàng xóm hào phóng lại tốt bụng, còn tặng cô rất nhiều kẹo ngon. Không giống như ở đây, hàng xóm bên trái bên phải đều không phải người tốt.

Cao Khang Hạo trêu ghẹo hỏi: “Ông chủ không sợ ma quỷ bên kia nữa à?”

“Chẳng phải hơn mười ngày qua đều không có chuyện gì hay sao? Hơn nữa, có đôi khi người so với quỷ còn đáng sợ hơn.”

Cao Khang Hạo không có ý kiến gì với câu nói của anh, chỉ hỏi: “Khi nào ông chủ về?”

“Bây giờ về luôn.” Thẩm Thanh Yến nói xong, quả thật bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về căn hộ ở đường lớn Quan Lan kia.

Cao Khang Hạo trêu đùa: “Chúng ta vừa mới chuyển lại đây, không ngờ cậu không ở được hai ngày đã muốn chuyển về.”

Hai người đóng gói đồ đạc, mang theo chậu hoa lan về lại căn hộ.

Thẩm Thanh Yến để chậu hoa ở góc tường, Cao Khang Hạo như nhớ đến điều gì đó, đề nghị: “Ông chủ, ở phòng khách lắp một cái camera theo dõi là đủ rồi, một cái khác có thể lắp ở ban công.”

Thẩm Thanh Yến không có ý kiến gì, Cao Khang Hạo rút máy camera nho nhỏ màu đen trên tủ và chuyển nó ra ban công.

Xu Mạn buồn phiền rũ lá, sau này thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn làm một gốc lan bình thường rồi.

Khoảng thời gian này có vẻ như người đàn ông không bận mấy, anh còn dành thời gian để bồi tranh rồi đóng khung bức tranh sau đó treo trong thư phòng, Xu Mạn liếc mắt nhìn, bức tranh sau khi được bồi trông đẹp hơn hẳn, cô cũng không ngờ bản thân lại được anh vẽ đẹp như vậy.

Bây giờ có camera theo dõi, Xu Mạn không dám tùy tiện nữa, nghiễm nhiên trở thành một gốc lan bình thường, muốn nói có cái gì đặc biệt thì chính là vẫn luôn không nở hoa.

Hơn một tháng cứ thể yên bình trôi qua, trong nhà cũng không xuất hiện chuyện kỳ lạ nào cả.

Đông chí đến gần, tuyết rơi dày bên ngoài cửa sổ, thời tiết khắc nghiệt này khiến mạch điện trong khu chung cư bị ngắt một lần, Thẩm Thanh Yến đang ở bên ngoài tham gia hoạt động vô tình nhận ra camera theo dõi trong nhà bị hỏng. Đồng thời, anh cũng nhận được tin nhắn từ ban quản lý toà nhà về việc khu chung cư sẽ bị mất điện một ngày, cũng không nghĩ nhiều.

Đến lúc anh kết thúc hoạt động quay về, mọi thứ trong nhà vẫn tốt, nhưng camera theo dõi không dây ở một số phòng đều không dùng được nữa. Vốn dĩ Thẩm Thanh Yến muốn lắp một cái mới nhưng hoạt động cuối năm khá nhiều, cũng không có thời gian để lắp lại.

Cũng may tất cả đều bình thường.

Sau năm mới, “Minh tinh đại tác chiến” đã bước vào giai đoạn quay tập thứ 7, chủ đề của tập này là “nhà”. Kịch bản của tổ chương trình đã thông bố chủ đề trước, nhưng không đề cập đến nội dung quay, hơn nữa trùng hợp là nội dung quay của tập này chính là tập kích bất ngờ nơi ở của khách mời.

Thẩm Thanh Yến rút được số 4, lần tập kích bất ngờ nhà đến nơi ở của ba vị khách mời đầu đều vô cùng vui vẻ, bởi vì đều đã quen thuộc với nhau, trên đường đi đến nhà Thẩm Thanh Yến, mọi người cũng bắt đầu trêu đùa anh.

“Tiền bối, những lúc riêng tư bọn họ nói quần áo trên người tiền bối lúc nào cũng có mùi hương của phụ nữ, đều nghi ngờ anh giấu người đẹp trong nhà.” Người hỏi câu này chính là Liễu Hàm, một tiểu hoa(1) mới gia nhập showbiz.

(1) Tiểu hoa (小花): danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất.

Thẩm Thanh Yến nhớ đến hương hoa lan, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Nào có người đẹp nào đâu, tôi chỉ trồng một gốc hoa lan, mùi hoa lan nồng đậm, cho nên quần áo cũng ám mùi mà thôi.”

“Hoa lan có thể lưu hương lâu vậy sao?” Liễu Hàm kinh ngạc ôm mặt nhìn anh: “Chính là gốc hoa lan trị giá mấy chục triệu kia sao?”

Thẩm Thanh Yến phì cười: “Không khoa trương như cô nói đâu.”

Nghe hai người nói chuyện, diễn viên Mã Tiểu Phương đột nhiên đề nghị: “ Giờ chúng ta qua đó luôn đi, nhất định phải thật im lặng, xem xem nhà Thanh Yến rốt cuộc có giấu cô nàng nào không.”

“Nếu người ta thật sự giấu người đẹp thì chắc chắn là đã đưa đi từ lâu rồi, làm gì có chuyện để chúng ta đến bắt chứ.” Ngôi sao nổi tiếng Vân Tụ nói.

“Vân Tụ xem ra rất hiểu chuyện này, khó trách đến nhà cậu lại không tìm thấy người đẹp nào cả.” Câu này của Mã Tiểu Phương nhắc nhở mọi người, ai nấy đều gật gù hiểu rõ.

Nhóm người của tổ tiết mục nói nói cười cười đến trước cửa nhà Thẩm Thanh Yến.

Để tìm kiếm người đẹp trong bọn họ, nên mọi người đều nhất trí không nói lời nào, cố gắng tạo bầu không khí thần bí trước ống kính, cứ như thể đằng sau tấm cửa gỗ thật sự giấu một người đẹp.

Thẩm Thanh Yến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mấy người, không khỏi cười khẽ, anh lấy chìa khóa linh hoạt mở cửa .

Nhân viên quay phim và khách mời đều thẳng người, cố gắng im lặng nín thở, nhẹ nhàng đi vào trong.

Trong phòng mở điều hòa, ấm áp hơn bên ngoài nhiều, trong không khí ngoài mùi hương thoang thoảng của hoa lan, còn có cả mùi rượu vang đỏ nồng nặc; mà trong phòng khách, đồ ngủ của anh vương vãi trên ghế sofa, ti vi treo tường đang phát tác phẩm mới nhất của anh.

Thấy tình hình trong nhà như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu mỉm cười nhìn Thẩm Thanh yến, bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu mà”.

Thẩm Thanh Yến gượng cười, mở miệng giải thích với họ: “Có thể là... mẹ tôi!”

Vừa dứt lời, một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng tắm chầm chậm bị đẩy ra.

Mọi người nghe thấy tiếng động đều quay đầu nhìn, chỉ thấy ở cửa phòng tắm, một cô gái trẻ tuổi sắc mặt ửng hồng, mặc áo sơ mi trắng rộng, lộ ra đôi chân thon dài mảnh mai, lười biếng dựa vào cửa, khuôn mặt quyến rũ liếc nhìn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play