(*) là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Nó còn dùng để thay cho "cưỡng gian".

Tức giận đi về phòng mình, lại nghe nói mẫu thân cho gọi hắn qua, hắn nhíu mày qua chỗ bà.

Thấy vẻ mặt nhi tử có chút không đúng thì cười nói: "Không phải qua chỗ của Bạch thị sao, sao nhanh như vậy lại trở về rồi?" Bây giờ bà ngược lại lại không phản đối nhi tử đến chỗ của nàng ấy, nhưng lúc này tới rồi đi cũng quá nhanh rồi.

Vốn dĩ Long Hành đã bực bội, nhưng không biết sao lại thay nàng nói chuyện: "Nơi đó rất lạnh, người cũng bị bệnh." Ý là người này đang bệnh, hắn cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung được!

Lão phu nhân mỉm cười không nói gì, lúc sau mới nói: "Lạnh? Ngược lại con đang tranh giành cho nàng ấy sao, nhưng con cũng biết nơi đó nàng ấy không có nhiều người vì chính nàng không muốn mà? Trước đó nàng còn lấy cớ bị điên để đuổi hết người đi, cũng không phải vi nương cố ý trách phạt nàng."

Người này không ở lại mà vẫn còn giúp nàng nói chuyện, bàn trà này dùng rất tốt, lại cực hợp với bộ đồ pha trà nhi tử tặng, nếu không bà cũng sẽ không ôn hòa nhã nhặn nói chuyện như vậy.

Long Hành lập tức nói: "Mẫu thân làm như thế nào cũng có lý do của ngài." Sau đó cũng không nói nhiều, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lão phu nhân thở dài trong lòng, nhi tử này của bà từ lúc nhỏ đã cẩn thận chặt chẽ, từ khi tự hắn lịch luyện trên chiến trường trở về cũng không đoán được hắn suy nghĩ gì, không dễ dàng mới bộc lộ được chân tình của mình, sớm biết vậy bà đã không cười hắn.

Ngẫm lại nam tử trên thế gian này, ở tuổi của hắn không phải tam thê cũng là tứ thiếp.

Vì cái nhà này, hắn mười mấy tuổi đã vào quân đội, mặc dù liều mạng được phong làm vương khác họ nhưng cũng trễ nải chính sự. Hiện tại muốn đưa nữ nhân vào phòng hắn cũng khó, đúng là cái gì cũng không thể làm.

Vất vả lắm mới đến nơi của Bạch thị hai lần, nhưng lần nào cũng trầm mặt đi ra, cũng không biết Bạch thị kia sao lại chọc hắn giận như vậy, ngày mai bà phải cho người đến gọi nàng đến nói chuyện một chút.

Đúng là chuyện hầu hạ nam nhân này tiểu cô nương không hiểu rõ lắm, nhất là lương thiếp các nàng cũng chỉ được một cỗ kiệu mang vào, cũng không mời ma ma đến dạy bảo qua.

Quyết định xong, nói chuyện với Long Hành một lúc rồi nói hắn rời đi.

Ma ma đứng bên cười nói: "Nô tỳ thấy vương gia nhà chúng ta đúng là ngay thẳng thật thà, không giống những công tư phong lưu thích gây chuyện khắp nơi."

"Quá nghiêm túc cũng không tốt, hắn như vậy thì Lâm thị vào cửa ta cũng còn lâu mới được ẵm tôn tử." Lão phu nhân bất đắc dĩ.

Ma ma nói: "Trong phủ không phải còn bốn cô nương như hoa như ngọc sao, hơn nửa nửa năm khối băng cũng có thể bị nóng lên, huống chi là chàng trai tinh lực dồi dào. Ngài nhìn xem, mấy ngày nay vương gia đều đi qua bên phía Tú phu nhân nha. Nô tỳ thấy lúc ngài ấy thông suốt cũng sắp đến rồi. Thông suốt rồi thì tôn tử của ngài cũng không còn cách xa nữa. Sốt ruột thì ngài có thể thêm tiểu mỹ nhân vào phòng vương gia, như vậy thì còn có thể kiên trì nữa sao."

Lão phu nhân rất hiểu nhi tử mình, lắc đầu cười khổ nói: "Con của ta ta biết, hắn rất thẳng thắn. Tuổi nhỏ không trải qua chuyện như khai trai ăn mặn gì đó, hiện tại biết rồi thì lại quen với những nữ nhân trên chiến trường, chỉ sợ để hắn thả lỏng lòng phòng bị cũng khó."

Nghĩ rồi lại thở dài nói: "Đi ra tìm cho ta ma ma nhiều giáo dưỡng, nhất là tinh thông chuyện nam nữ."

Ma ma khẽ giật mình, lúc này mới hiểu, nói: "Ngài muốn nhắc nhở Bạch thị sao? Không ngờ lại rất đàng hoàng, cũng không tệ, dung nhan lại xinh đẹp."

Lại còn rất được lão phu nhân và vương gia thích. Ma ma là người hiểu chuyện, lập tức đi tìm.

Hôm sau Bạch Hương Tú bị lão phu nhân cho gọi đi, trong lòng nàng thấp thỏm, nam phụ còn chưa câu dẫn được đã chọc đến lão tổ tông dùng côn đánh người, cũng không biết đột nhiên gọi nàng đến làm gì?

Nàng cẩn thận mang theo Tiểu Thi đi sang, cung kính đứng ngoài cửa chờ bên trong gọi mình vào.

Một lát sau có ma ma ra mang các nàng vào, nàng hoảng sợ vội vàng hành đại lễ.

Lão phu nhân và ma ma bên cạnh đều bị giật mình, gặp mặt đâu cần làm lễ lớn như vậy, cũng không phải ngày lễ gì.

Lão phu nhân mạnh mẽ nuốt trà trong miệng xuống, nói: "Đứng lên đi!" Thực ra lúc này bà muốn cười hơn, giọng nói lạnh lùng này cũng phải giả vờ mới nói được.

"Tạ ơn lão phu nhân." Bạch Hương Tú để Tiểu Thi đỡ mình dậy, sau đó đầu cũng không dám ngẩng lên mà đứng một bên, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi.

Nhưng ánh mắt nàng lại thấy bàn trà tự mình làm bày ở giữa phòng lão phu nhân, bên trên là một bộ dụng cụ uống trà quý giá, có thể được bình thường hay dùng.

Không hổ là lão phu nhân xuất thân quý tộc, khẩu vị đúng là không giống người thường.

Lão phu nhân lại nói: "Ngồi đi." Lúc này nàng mới ngồi xuống.

Lão phu nhân không khỏi nhíu mày, vốn muốn chỉ điểm cho nàng một chút, nàng nhát gan như vậy sao có thể giúp bà được.

Bà có lòng muốn thử nàng một lần, thuận tiện nói: "Hôm qua vương gia đến nơi này của ta, nói Đông viện có chút vắng vẻ. Ta cũng cảm thấy thế, nơi đó của ngươi cũng không thể chỉ có hai người được, để người ngoài biết còn tưởng vương phủ chúng ta khắt khe với ngươi đấy! Lát nữa ta sẽ sắp xếp thêm mấy người nữa đến chỗ của ngươi."

Cái gì? Bây giờ nàng chỉ muốn câu dẫn nam phụ cho tốt, nhiều thêm mấy người là thêm vài đôi mắt nữa nhìn vào, vậy thì làm việc kiểu gì?

Nhưng lão phu nhân đưa người, nếu như nàng từ chối nữa cũng không tốt, nàng nhanh chóng nói mấy câu trong trạch đấu mình có thể nói.

"Ý tốt của lão phu nhân thiếp thân rất cảm kích, nhưng ngài cũng biết thiếp thân dạo này ngủ không ngon, bình thường lại hay đau ốm bệnh tật, nếu để những cô nương hoạt bát trong vương phủ đến hầu hạ chỉ sợ các nàng không vui. Không bằng ngài chọn một vị ma ma cẩn thận chút là được."

Yêu cầu này của nàng cũng không có sai nha?

Lão phu nhân thầm gật đầu trong lòng, không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng lại không làm mất mặt bà. Quan trọng nhất là đúng ý của bà, cũng vẹn cả đôi đường.

Nghĩ rồi cười nói: "Ngươi đúng là thực lòng nghĩ cho các nàng, vậy thì theo ý ngươi đi! Ta đã tìm xong ma ma, nàng vốn là người trong nhà, lớn lên có chút đáng thương, đã gả cho ba nam tử, đến giờ vẫn còn tốt."

"Vâng, lão phu nhân làm chủ là được rồi." Lời này nghe có gì đó lạ lạ nhưng nàng lại không giải thích được.

Đương nhiên lão phu nhân biết nàng nghe không hiểu, thế là lại nói: "Tuy số khổ gả cho ba nam nhân nhưng người nào cũng đối xử với nàng cực tốt, ngươi học hỏi nàng ấy nhiều một chút." Nói xong để chén trà xuống rồi nói tiếp: "Nghe nói hôm qua vương gia đến chỗ ngươi?"

Bạch Hương Tú vừa nghe đến lão côn nhắc đến tiểu côn thì trong lòng căng thẳng, vội nói: "Đúng vậy ạ!" Ngài, rốt cuộc muốn nói cái gì?

Lão phu nhân nói: "Kế hoạch cả đời của nữ nhân chúng ta là gì? Đơn giản chính là hầu hạ nam nhân của mình thật tốt, lưu lại trong lòng hắn là được, Bạch thị, ngươi nói có đúng không?"

"Lão phu nhân ngài nói rất đúng." Đối với đại ma đầu như bà thì nam nhân là gì chứ, nếu như không phải không muốn bị giết nàng đã trực tiếp xuất phủ tự do tự tại du sơn ngoạn thủy rồi, quan tâm hắn là nam nhân hay nữ nhân làm gì chứ.

"Vương gia là nam nhân của người, đi lại trong đêm nhiều quá cũng không tốt. Nghe ma ma dạy bảo, chí ít thì cũng phải biết cách giữ nam nhân lại."

Lão phu nhân cũng không quan tâm Bạch thị có phải xấu hổ hay không, sớm muộn gì cũng là nữ nhân của nhi tử mình, bà cũng không phải nói không có căn cứ.

Nhưng Bạch Hương Tú vừa nghe xong thì cả người đã cảm thấy không tốt, nghĩ thầm lão phu nhân đang muốn làm gì vậy? Làm mai thay nhi tử sao?

Nàng cảm thấy mình vừa mới nuốt một con ruồi rất lớn, hoảng loạn trả lời. Mặt của nàng lúc này đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa, một nửa là xấu hổ còn một nửa là tức giận.

Nhưng nghĩ đến cảnh loạn côn đánh chết, nàng chỉ có thể cúi đầu cắn răng đáp lại.

Trả lời là trả lời, con của bà không đi bà có cách nào khác sao?

Dù sao bây giờ kịch bản cũng đã bắt đầu, hắn sẽ nhanh chóng đi truy vương phi bị bỏ trốn của mình, nàng chỉ cần yên yên ổn ổn làm một nữ phụ theo sắp xếp là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play