Nữ nhan được nam chính buông tha chính là Lâm Thiên Tư, chật vật trốn tránh sự truy bắt của người phía sau, nàng rõ ràng đã thăm dò tốt đường ra khỏi Lệ vương phủ. Từ hồ nước ra, lại đến nhà gỗ mình chuẩn bị xong thay y phục, sau đó khôi phục thân phận nữ nhi.
Khôi phục thân phận nữ nhi xong bọn họ cũng mất mục tiêu.
Chuyện tiến hành rất thuận lợi, chỉ là trong lòng nàng vẫn có cảm giác buồn bực. Cái vị hôn phu kia của nàng ta cũng ác độc quá rồi, vậy mà lại đánh chết một nha đầu.
Mặc dù ngày thường ra dáng lắm, nhưng thực sự khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa nữ nhân nói chuyện với nàng ta chắc là tiểu thiếp của hắn, không ngờ lại đẹp như vậy.
Có nữ nhân đẹp như vậy bên cạnh rồi, sau này thành hôn còn nhìn đến nàng ta sao? Nhất định sẽ không, nàng ta cảm thấy nhất định là như vậy. Đổi xong y phục nữ nhi, Lâm Thiên Tư quay trở về nhà mình.
Vừa vào tiểu viện đã thấy một người mặc y phục trắng, nàng ta khẽ giật mình quay người muốn đi. Thân ảnh màu trắng nói: "Biểu muội, muội còn muốn trốn sao?"
"A, biểu ca, sao huynh biết là muội?" Lâm Thiên Tư quay lại ha ha cười.
"Sao ta có thể nhìn nhầm muội được? Đã nói Lệ vương không dễ chọc, vậy mà quả nhiên muội vẫn đi. Thế nào, hài lòng với vị hôn phu của mình chứ? Nói đến dung mạo, hắn đúng là số một số hai."
Quý Chương Tư cười lạnh nói, hắn ta ái mộ biểu muội nhiều năm như vậy, không ngờ nàng lại bị di mẫu đưa cho nam nhân giết người như ngóe kia..
Vẻ mặt Lâm Thiên Tư hiện lên sự đau thương, nhào vào trong ngực biểu ca khóc lóc nói.
"Biểu ca, nam nhân kia... thật đáng sợ, hắn giết người không chớp mắt, vậy mà lại có thể loạn côn đánh chết một nha đầu. Hơn nữa, hơn nữa... nữ nhân trong hậu viện của hắn vừa đẹp vừa lương thiện, hắn căn bản sẽ không để ý đến muội, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Muội không muốn gả cho hắn, không muốn gả cho hắn."
Quý Chương Tư cực kỳ đau lòng xoa đầu nàng ta, trìu mến nói: "Biểu ca biết, biểu ca tất nhiên sẽ giúp muội."
"Biểu ca giúp muội đào hôn được không, muội muốn ra ngoài tránh một khoảng thời gian, như vậy có thể không cần gả cho hắn."
Nước mắt của nàng ta đều bôi hết lên y phục của biểu ca Quý Chương Tư khiến hắn ta càng thêm đau lòng, nói: "Được, cái gì biểu ca cũng đồng ý với muội."
Lâm Thiên Tư cảm kích gật đầu, tiếp tục trốn trong ngực Quý Chương Tư khóc, vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén của Lệ vương, cả người cảm thấy không ổn.
Lúc này Bạch Hương Tú đang ở bên ngoài phòng loay hoay với hoa hoa cỏ cỏ, thời gian này nàng không có gì làm nên đã trồng thêm vài thứ trong vườn nhỏ của mình.
Nhưng thời tiết hơi lạnh, cũng không có quá nhiều cây để nàng làm.
Làm đến mệt người mới quay về nói chuyện với xương rồng cảnh Tiểu Hỏa, vậy mà lại phát hiện trên thân Hỏa Nhi mọc một cái chồi non, đây là muốn phân nhánh sao?
"Ngứa, thật ngứa..." Hỏa Nhi không quen với việc có thêm chồi non, liên miệng kêu ngứa.
"Ngươi chịu đựng một chút, nó lớn rồi ngươi sẽ có thêm bạn." Bạch Hương Tú cảm thấy giọng Hỏa Nhi lớn hơn một chút, nhưng vẫn là giọng nói của tiểu hài tử.
"Nhịn, Hỏa Nhi nhịn, Hỏa Nhi muốn hóng gió, muốn phơi nắng." Hỏa Nhi nũng nịu với Bạch Hương Tú, nàng cũng không còn cách nào khác ngoài đưa nó ra cửa sổ, cũng mở cửa sổ ra.
Như vậy thì vừa có thể hóng gió vừa có thể phơi nắng rồi, nhưng bây giờ thời tiết khá lạnh, vừa mở cửa sổ đã cảm nhận được gió lạnh, Tiểu Thi ở một bên nói: "Ôi, Tú phu nhân không thể, cẩn thận bị cảm lạnh."
"Không sao, mở cửa sổ ra trước, lát nữa đóng lại." Nàng dặn dò xong thì đi rửa tay.
Mấy hôm nay nàng mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi sớm, thế là trời còn chưa tối đã lên giường nằm.
Không thay y phục, chỉ là vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ đến việc trong sách không nhắc đến chuyện nữ chính âm thầm đến thăm dò Lệ vương Long Hành, nếu vậy thì sau khi rời đi có phải sẽ bắt đầu kế hoạch đào hôn luôn không?
Nhớ đến hôm nay hôn kỳ của nữ chính và nam chính được định ra, là tháng ba năm sau! Mà tháng năm chính là giờ chết của nàng, nàng nhất định phải rời đi trước tháng năm.
Suy nghĩ lung tung cộng với chút mệt mỏi, mãi đến khi Lệ vương Long Hành dẫn người đến.
Hôm nay nghe được nữ nhân này bảo hộ mình nên trong lòng hắn có chút vui vẻ, lại thêm bị vị hôn thê kích thích nên muốn đến chỗ nàng ngồi một chút.
Đương nhiên cũng không phải chỉ đơn giản là ngồi lại, hắn mang theo lễ vật tới, không chỉ ngồi còn muốn ngủ lại một đêm.
Chiêu lễ vậy này là của gã sai vặt bên người, mặc dù hắn cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên bản thân tốn chút tâm tư, cũng nên làm.
Nào ngờ đến thì lại giật mình, nha đầu Tiểu Thi nằm gục đầu xuống bàn thiếp đi, còn nàng thì nằm trên giường, y phục cũng không thay, đã ngủ thiếp đi. Trên đất mặc dù được dọn sạch sẽ nhưng cửa sổ lại mở.
Hắn không khỏi nhíu mày, nàng tuy là thiếp nhưng cũng là một chủ tử, đây cũng quá không coi người khác ra gì rồi.
Trong lòng tức giận, nói: "Đóng cửa sổ lại."
Gã sai vặt ở bên ngoài vội vàng đi đóng cửa sổ. Nhưng vì quá nhanh nên không tránh khỏi công kích của cây xương rồng Hỏa Nhi, lòng bàn tay bị nó đâm cho một cái.
"Ai ui..." Gã sai vặt không biết gai của thứ này lại lợi hại như vậy, bị dọa sợ kêu một tiếng.
Tay lại bị đâm thêm phát nữa, "bộp" một cái, Hỏa Nhi đáng thương bị rơi xuống đất, chậu hoa vỡ vụn, nó đau đớn kêu to: "Chủ nhân, cứu mạng..."
"Làm sao, chuyện gì, cứu mạng cái gì?" Bạch Hương Tú bị gọi cho tỉnh ngủ, hoảng sợ chạy đến, kết quả thấy Hỏa Nhi bị vỡ chậu nằm trên mặt đất. Nàng đau lòng, nhanh đưa tay đến định nhặt nó lên.
"Ngươi, dừng tay, vật kia có gai."
Long Hành thấy hai chân nhỏ trắng bóc của nàng chạy trên mặt đất, không chút do dự chạy đến chỗ thực vật kỳ quái kia.
Lại không lo mình bị thương mà đưa tay ra định cầm lên, hắn nhanh chóng ngăn cản, kết quả thấy nàng cứng người lại, chậm rãi quay đầu, có chút mơ màng nhìn thoáng qua hắn, sau đó quỳ xuống mặt đất: "Tham kiến vương gia."
Nam chính sao lại ở đây vậy, kịch bản quân, ngươi có thể chạy đúng những gì có sẵn không hả?
"Đứng lên đi!" Long Hành có chút cạn ngôn với nữ nhân này, thấy nàng mới tỉnh dậy đã trực tiếp chạy đến đỡ chậu hoa thì không khỏi cảm thấy bị đả kích, vậy mà hắn lại không quan trọng bằng một cái cây kỳ lạ?
Vì vậy nói: "Ném loại đồ nguy hiểm kia đi!"
"Không được, nó cũng có sinh mệnh, không thể tùy tiện ném đi được." Lần này Bạch Hương Tú kích động, thiếu chút nữa ôm cây xương rồng cảnh bảo vệ trước ngực, đồng thời che chở con như gà mẹ, đề phòng nhìn hắn chằm chằm.
Tâm tình đặc biệt của Long Hành lúc này đều bị hành động của nàng làm tiêu tan hết, phất ống tay áo một cái rồi nói: "Vậy ngươi tự chăm nó đi!"
Không phải vừa rồi mới nói chuyện thay hắn sao, bây giờ ngược lại lại vì cái kia mà dám nhìn hắn như vậy, lá gan của nữ nhân này cũng không nhỏ.
Hắn hậm hực bỏ đi khiến Bạch Hương Tú và Tiểu Thi không hiểu chuyện gì. Mãi đến khi người rời đi được một lúc lâu rồi các nàng vẫn tưởng mình mới nằm mơ chưa tỉnh ngủ.
"Tú phu nhân, có phải vương gia mới đến không, hay nô tỳ hoa mắt?"
"Hình như là không?" Nam chính làm sao vậy? Sao trong sách lại không nói đến chuyện này?
Vì Long Hành tự nhiên đến tự nhiên đi nên Bạch Hương Tú cũng không nghĩ theo hướng khác, nàng còn tưởng nam chính không vừa mắt với mình nên đến kiếm chuyện chơi.
Trong lòng Long Hành buồn bực, vị hôn thê của hắn to gan chạy vào vương phủ nghe hạ nhân nói bậy, sau đó còn trước mặt nam nhân khác nhảy xuống hồ nước, đúng là làm xấu mặt hắn.
Thật vất vả nghe được nữ nhân kia giúp hắn nói chuyện, nhưng rõ ràng hắn còn không quan trọng bằng cái cây nàng trồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT