Từ đầu tới cuối, mặc dù Tần Phong và Thạch Thành có phần hoảng hốt và sợ hãi, nhưng bọn họ lại càng muốn tìm hiểu rõ hơn. Tuy nhiên, khi nhìn dáng vẻ điềm tĩnh như mặt biển lặng sóng của Vương Nhạc, hai người muốn mở lời dò hỏi lại không biết phải nói như nào.  
 
Khi Vương Nhạc nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần Phong và Thạch Thành, hắn vẫn bình tĩnh nói : “Không cần như vậy, có gì cần nói thì cứ nói, tôi không để ý đâu!”  
Nghe Vương Nhạc nói vậy, Tần Phong và Thạch Thành hít một hơi dài, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, dù gì thì việc đứng trước một kẻ mạnh có thể im hơi lặng tiếng mà nguyền rủa người ta đến chết, đối với bọn họ cũng tạo thành áp lực rất lớn. 
 
Thạch Thành hít sâu và nói: “Anh Vương, dù quận Thượng Tư này cảnh sắc không tệ, nhưng nơi nhỏ thì vẫn là nơi nhỏ. Có câu ‘Miếu nhỏ lắm yêu ma, ao cạn ba ba nhiều’ không phải sao. Nếu chuyện nào anh cũng dùng thủ đoạn dữ dội như thế này thì chẳng bao lâu sẽ bị người ta nhắm đến. Mặc dù tu vi của anh rất mạnh nhưng dưới áp lực của bộ máy nhà nước thì sức mạnh ấy vẫn chưa đủ.”
 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play