Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 08: Làm buôn bán gì bây giờ?


1 năm

trướctiếp

Trải qua một ngày rưỡi hành trình, đám người Phong Thanh Thanh cuối cùng cũng tới thành phố S.

Con đường này không tốt bằng đời sau, cũng không có đường cao tốc, cho nên vốn dĩ chỉ cần đi 8 tiếng lại phải đi tận mười mấy tiếng, tới tận nửa đêm lúc này mới đến thành phố S.

Xe vừa dừng lại, Phong Thanh Thanh liền vọt tới thùng rác bên đường nôn ra.

Sau khi lên xe không lâu cô liền bắt đầu muốn nôn, cũng may bởi vì nghĩ đến khả năng sẽ say xe cho nên cô đã chuẩn bị một ít gừng và một ít bao nilon, lúc này mới không nôn ra trên xe.

Lý Tiểu Lộ cũng nôn, nhưng tình trạng của bà không có tệ như Phong Thanh Thanh.

Phong Thanh Thanh cũng không có biện pháp nào khác, ở thời đại này mùi xăng của ô tô quá nặng, cô không cách nào chịu nổi.

Lý Tiểu Lộ vội vàng cầm hành lí của Phong Thanh Thanh chạy đến bên người cô, một tay vỗ vỗ lưng, một tay lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ đưa cho Phong Thanh Thanh.

Bà ấy đau lòng nói: “Thanh Thanh, con không sao chứ? Sớm đã không đồng ý cho con tới đây, chỉ là ngồi xe thôi con đã chịu không nổi chứ nói gì đến chuyện buôn bán.”

Bà bắt đầu hối hận khi nghe theo đề nghị của Phong Thanh Thanh tới chỗ này.

“Mẹ, con rất khỏe, chỉ là ngồi ô tô không quen mà thôi. Chuyện này cùng buôn bán có quan hệ gì? Mẹ, con có thể chịu được khổ.” Phong Thanh Thanh nhận lấy khăn tay từ Lý Tiểu Lộ, đầu tiên lau nước mắt của mình rồi sau đó mới lau những thứ không sạch sẽ trên miệng, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự nghiêm túc.

Lý Tiểu Lộ thở dài, đứa con gái này, từ nhỏ đã quật cường như vậy!

Bà cũng không thuyết phục nữa, chỉ hỏi: “Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, đêm nay chúng ta đi đâu để ngủ đây? Ở lại bến xe một đêm hay là đi tìm nhà nghỉ? ”

“Chúng ta đi bên ngoài tìm xem có khách sạn hay không, cho dù là vì tiết kiệm cũng không thể ở nơi này.” Phong Thanh Thanh liếc nhìn xung quanh bến xe này, nói.

Bến xe này vừa nhỏ vừa hẹp, thiếu ánh sáng, từ nơi này có thể nhìn thấy được chỗ chờ của bến xe, phía trong có rất nhiều hành khách có người ngồi trên ghế, có người lại ngả lưng, thậm chí còn có vài người trực tiếp ngủ ở trên mặt đất.

Ở đây nhiều người, có mùi hôi, lại còn không an toàn.

Mặc dù có chút tiếc tiền nhưng Lý Tiểu Lộ vẫn nghe theo ý kiến của Phong Thanh Thanh đi tìm nhà nghỉ.

Bà có thể chịu khổ nhưng không thể để con gái cùng và con trai chịu khổ cùng bà được.

Hơn nữa, lúc tới đây, bà thu nhập được một trăm tệ, tiết kiệm một chút chắc cũng có thể dùng được một khoảng thời gian.

Vì thế, ba người Phong Thanh Thanh bèn đi khỏi nhà ga, chuẩn bị đi trên đường tìm xem có khách sạn nào hay không.

Vừa ra khỏi cửa nhà ga đã có rất nhiều người mời chào khách hàng, có người bán vé xe, có người kiếm khách hàng, cũng có một số khách sạn, ...

Phong Thanh Thanh dặn dò Phong Thụy Thanh chú ý một chút, còn mình dẫn theo Lý Tiểu Lộ đi về phía trên đường.

Lúc này, tuy đã là nửa đêm, nhưng ở thành phố S, trên đường phố vẫn còn rất nhiều đèn, trên đường cũng có không ít xe taxi và xe ba gác cho nên bọn họ cũng không có sợ hãi.

“Thanh Thanh, giờ chúng ta đi về hướng nào? Gần nơi này có rất nhiều khách sạn, chúng ta chọn một nơi khá đáng tin là được.” Phong Thụy Thanh hỏi

Bọn họ đã đi qua mấy cái khách sạn, nhưng bước chân của Thanh Thanh vẫn không dừng lại.

Sau thời gian ở trên xe rồi lại đi lâu như vậy, anh cũng có chút mệt mỏi.

“Chúng ta đi thêm chút nữa, càng ở gần ga tàu hỏa tiền khách sạn càng cao. Chúng ta đi lên phía trên một tí, tìm một khách sạn nhìn sạch sẽ lại ở lại.” Phong Thanh Thanh cũng không quay đầu nhìn lại nói.

Nếu em gái không sợ mệt thì bọn họ lại tiếp tục đi.

Cho tới khi đến một cái khách sạn tên là “Quý Phúc” ở đầu đường, Phong Thanh Thanh mới dừng lại.

Nhờ ánh trăng, Phong Thụy Thanh nhìn qua khách sạn này một vài lần, chỉ thấy cửa lớn nơi này làm bằng gỗ, bên trong có một bàn gỗ, ánh đèn mờ nhạt, bên ngoài nhìn có chút cũ nát, nhưng cũng khá sạch sẽ.

“Ở chỗ này đi. Cái khách sạn này nhìn rất sạch sẽ. Chúng ta ở chỗ này một đêm, ngày mai lại thuê nhà.” Phong Thanh Thanh nói

Phong Thanh Thanh đã quyết định, Lý Tiểu Lộ cùng Phong Thụy Thanh tự nhiên là không có ý kiến gì.

Ba người cầm hành lí tiến vào.

Khách sạn này muốn thuê cần 5 hào một gian, phòng đơn cần 3 hào còn phòng ba người cần 8 hào. Bởi vì có ba người, lại còn là người nhà, quan trọng nhất là tiết kiệm chi phí cho nên bọn họ thuê một phòng ba người.

Đầu tiên Lý Tiểu Lộ và Phong Thanh Thanh tắm rửa trước còn Phong Thụy Thanh đi ra bên ngoài mua bữa ăn khuya.

Phong Thụy Thanh mua ba chén mì, hết 6 hào.

Lý Tiểu Lộ cứng lưỡi rất khiếp sợ, hỏi: “Sao lại đắt như vậy? Một chén mì lại hết 2 hào? Ở trấn trên, một chén mì cũng chỉ cần 6 xu!”

Hơn nữa, quan trọng chính là mì này chỉ có một hai lát thịt và mấy cọng rau, một ít hành thái.

Mì ở thị trấn còn nhiều thịt hơn ở đây.

“Mẹ, đương nhiên là không giống nhau rồi. Ở đây là khu kinh tế đặc biệt, hiển nhiên là đắt hơn so với thị trấn chúng ta. Mẹ xem, cùng là một chén mì, nguyên liệu cũng dùng như vậy, tiền vốn không đến 3 xu lại bán tận 2 hào. Mỗi ngày chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền lời. Chúng ta hãy làm cái này đi.” Phong Thanh Thanh mượn cơ hội tẩy não Lý Tiểu Lộ.

Cô nói tới thành phố S để làm công, người nhà còn tưởng cô muốn vào nhà xưởng, nhưng cô không thể lãng phí thời gian quý giá để tới nhà xưởng làm việc.

Lúc này, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội đổi mới, đi làm buôn bán.

“Nhưng mà chúng ta sẽ không làm sao? ” Lý Tiểu Lộ buồn rầu mà nói.

“Tại sao chúng ta không làm được? Mẹ, mấy ngày trước mẹ nấu mì khoai sọ ngon hơn cái này nhiều. Con thấy, chúng ta làm buôn bán, nấu mì là được. Bây giờ nửa đêm còn có người mua mì, có thể thấy được mì này xác thực bán rất tốt.” Phong Thanh Thanh nếm một chút mì Phong Thụy Thanh mua về, chỉ cảm thấy hương vị nhạt nhẽo, bèn nói ra chủ ý của mình.

Đời trước cô làm không phải cái này, đời trước cô lẻ loi một mình tới nơi này không biết một cái gì cả, đầu tiên cô vào làm ở xưởng mấy tháng, lại cảm thấy không kiếm được tiền. Sau đó tới nhà hàng làm công 3-4 năm, ở sau bếp học trộm được một ít tay nghề, trong lúc làm ở đây, cô giúp một bà lão rửa chén, nhận bà lão ấy làm sư phụ. Bà lão bèn lấy bí quyết độc quyền của mình– nước sốt dạy cho cô

Sau này cô dựa vào cái đó để làm giàu.

Cô mở một cửa hàng thịt kho để kiếm tiền, sau đó đầu tư mở một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông, rồi sau đó mở một chuỗi nhà hàng trở thành vua của các nhà hàng ở thành phố S, còn gọi là nhà hàng mới nổi.

Chỉ là bây giờ nếu cô dùng kĩ năng này để kiếm sống thì cô không có cách nào giải thích được làm thế nào học được cách làm nước sốt.

Cho nên, bây giờ cô bèn nghĩ đến bây giờ bọn họ phải làm mì.

Ở vùng này của bọn họ, mì là thức ăn quan trọng nhất.

Bữa sáng mỗi ngày ở đây không phải bánh bao sữa đậu nành, không phải mì sợi, mà là bột mì thô, mì tươi, mì trộn, mì lạnh, bánh cuốn, ...

Cái mà cô phải làm là mì thô và bột ruột và các loại mì khác.

Chuyện này đối với Lý Tiểu Lộ cũng không phải là chuyện gì khó. Từ nhỏ bà đã làm món này thật ngon.

“Có thể làm được không? ” Lý Tiểu lộ nghi ngờ.

Phong Thụy Thanh nghe xong, vui vẻ nói: “Mẹ, chúng ta liền làm cái này. Mì mẹ làm tuyệt đối ngon hơn chén mì chúng ta ăn bây giờ rất nhiều.”

Lý Tiểu Lộ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà bà đã hạ quyết tâm, nếu lúc đó bọn họ làm mì không được thì lại làm cái khác.

Người sống sẽ không bao giờ bị nước tiểu ép chết. Chỉ cần chăm chỉ một chút tất nhiên sẽ kiếm được tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp